[Fanfic Sơn Tùng M-Tp] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Chương 50

Yên lặng.

Tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất, Sơn Tùng đứng ở trước tủ sách, không động đậy hồi lâu.

Tấm kính tủ trên đầu phản xạ ánh sáng sáng choang, chói đến mức khiến người ta không mở nổi mắt. 

Người phản chiếu trên tủ kính kia vẫn nằm nghiêng, vẫn cứ ung dung nhìn anh, màu trắng của ánh đèn nê-ông chiếu trên người cô dần dần chuyển tiếp, càng ngày càng làm nổi bật lên đôi chân trắng nõn, thon dài giống như dương chi ngọc vậy, vừa ôn hòa mà lại sắc nét như điêu khắc.

Dường như đã qua hồi lâu, lại giống như chỉ mới qua một cái chớp mắt.

Sơn Tùng rốt cuộc khom người cúi xuống chậm chạp nhặt tài liệu dưới đất lên, một lần nữa cất những tài liệu đó vào trong tủ thư trả lời, động tác đâu ra đấy. 

- Tới dùng bữa.

Giọng nói bình tĩnh, giống như ban nãy không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Anh cũng không nhìn Tô Điềm Điềm, đi thẳng tới trước bàn ăn vừa mới thu dọn, bên trên để hộp giữ nhiệt cô vừa mới mang đến. 

Đột nhiên quay đầu lại nhìn những thứ trên bàn ăn, tinh thần anh bất chợt dao động.

Bỗng nhiên lập tức cảm thấy, không biết từ khi nào phòng thí nghiệm vỗn dĩ trống trải lạnh lẽo, lại càng ngày càng có cảm giác giống nhà.

Nhà ư… 

Anh rũ mắt xuống thưởng thức cái từ có chút xa lạ này, ung dung thong thả vén ống tay áo lên, chất liệu áo mềm mại được gấp lên từng gấp chỉnh tề giống như con người anh vậy.

Tô Điềm Điềm nằm ở trên bàn thí nghiệm một lát, tay chân đều tê rần rồi cũng không thấy anh có động tĩnh gì, ngay tức khắc có hơi nhụt chí, ngồi dậy xếp bằng.

- Này, tốt xấu gì tôi cũng đang dụ dỗ anh đó? Anh có thể phản ứng tượng trưng một chút được không? 

Phản ứng…

Đôi tay đang thu dọn bát đũa của Sơn Tùng ngừng lại, trên mặt bỗng dưng hơi nóng lên. Nhưng sức kiềm chế của anh cực tốt, anh lập tức đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Sau khi dọn xong cơm nước, anh lại xoay người lấy một cái áo trắng khoác lên người, hai chiếc khuy trước ngực từng cái từng cái được cài vào, vạt áo buông xuống tự nhiên, chỉ lộ ra nửa đoạn ống chân. 

- …Ăn cơm đi.

Sơn Tùng vẫn còn đang ngồi cạnh bàn ăn, Tô Điềm Điềm lại không động.

Nếu như Triệu Giai Giai ở đây, nhất định sẽ phối hợp cho cô vài chữ to… 

Thật lâu sau, cô rầu rĩ nói:

- Anh lại muốn đẩy tôi ra sao?

Động tác của Sơn Tùng dừng lại, đột nhiên cảm thấy giọng điệu này có hơi quen thuộc. 

Trong đầu bỗng dưng xẹt qua mấy hình ảnh xa lạ, kỳ quái lạ lùng. Anh cau mày không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.

Tô Điềm Điềm lại cho rằng là anh đã nghe rồi, cô dừng lại một chút, quyết định tận dụng mọi thời cơ.

Một mặt cô có hơi giận cái tên đầu gỗ này làm sao lại khó trị như vậy, một mặt vẫn quyết định dựa vào tính cách mà bản thân thiết lập để tiếp tục diễn, nửa giả nửa thật xem chuyện có đúng là như vậy không. 

Cô vừa mở miệng, nước mắt đã lập tức rơi xuống.

Vậy mà cô vẫn còn cậy mạnh nói:

- Đồ ăn có ngon không? 

Sơn Tùng ngẩn ra, anh đã nhận ra tâm trạng của cô có chút sai sai.

Quả nhiên một giây sau Tô Điềm Điềm lập tức bạo phát.

- Anh cho rằng vì cái gì mà tôi làm những thứ này? Lẽ nào anh cho rằng mặt tôi dày đến thế sao? Biết rõ tính cách anh không tốt mà vẫn vội vàng đến tìm khổ? Tôi đần ư? 

Không đợi người kia trả lời, bất thình lình cô lại tự nhận:

- À, cũng đúng. So với thiên tài như anh, chỉ số thông minh của tôi đúng là ngốc đến đáng khinh nhỉ, đến kỳ thi toàn quốc lần thứ hai cũng không qua nổi.

Cô buồn bã lau nước mắt, kết quả càng lau càng nhiều, trông cực kỳ đáng thương. 

Kỹ xảo biểu diễn điêu luyện này khiến cho ông cụ 004 bên cạnh xem cũng phải sững sờ.

Thanh niên bây giờ đều lợi hại như vậy sao? Mới vừa nãy còn cười hì hì, hiện tại làm thế nào đột nhiên lại tiến triển đến mức độ này? Có phải tiến triển hơi nhanh quá rồi không?

Sơn Tùng ngẩng đầu lên kinh ngạc mà nhìn cô, sâu thẳm bên trong con mắt đen láy không nhìn ra được bất cứ tâm trạng nào. 

Anh vốn định mở miệng an ủi cô, rồi lại không biết phải nói cái gì mới tốt, lúc này bên tai lờ mờ vang lên tiếng mưa rơi tí tách, anh chú ý lắng nghe, lại bỗng dưng không còn.

Cô gái vẫn ngồi trên bàn thí nghiệm, chán nản ôm lấy hai chân mình, bóng dáng đầy cô đơn.

Mái tóc đen suôn dài như thác nước, rực rỡ như vậy, cực kỳ giống một món trang sức dễ vỡ. Tựa như chỉ cần chạm nhẹ vào, cô sẽ biến mất không thấy đâu nữa. 

Đột nhiên trong lòng chợt xẹt qua một chút đau đớn, như bị ai đó nhẫn tâm cào một cái, lại giống như bị ai đó đâm một dao, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh.

Trong sương khói mịt mù, một bóng người màu đỏ bỗng nhiên hóa thành bụi phấn rồi tiêu tan, người đàn ông với mái tóc dài màu xám bạc chán nản ngã ngồi trên mặt đất vẻ mặt tê dại.

Con mắt của Sơn Tùng khẽ mở, yên lặng nắm chặt lấy bàn tay rồi lại buông ra, trên trán dần dần đổ đầy mồ hôi hột. 

Loại ám thị trong lòng vừa bất an lại khủng hoảng kia càng ngày càng mãnh liệt, thật giống như trong tiềm thức anh có cái gì đó đang ngăn trở anh vậy.

Không muốn nghe, không muốn nhìn.

Không muốn tin… 

Tô Điềm Điềm vùi mặt vào trong khuỷu tay tâm trạng ủ rũ, không hề để ý tới sự khác thường của anh.

Giọng nói rầu rĩ, mang theo chút nức nở:

- Bây giờ trong lòng anh nhất định là đang chê cười tôi đúng không, không chừng còn có thể là khinh bỉ nữa… xem, một cô gái thật ngốc nghếch nhỉ, cứ ôm lấy sự hoài nghi, quả thực là không biết xấu hổ… 

- Tôi không hề.

Sơn Tùng bật nói rồi đứng lên, lại giống như muốn khẳng định một cái gì đó, trịnh trọng lặp lại một lần nữa.

- Tôi không hề nghĩ như vậy, tôi cũng không hề xem thường cô. 

- Tôi chỉ là… ờ…

Anh nói, bỗng nhiên rầm một tiếng chống tay lên bàn, một tay đỡ trán mình, vẻ mặt lộ ra sự đau đớn.

- Sơn Tùng? 

Tô Điềm Điềm cũng sửng sốt một chút, cho rằng anh bị bệnh gì đó, lúc này cũng không còn nhớ tới kịch bản của mình nữa, vội vàng nhảy xuống bàn thí nghiệm chạy tới. Sơn Tùng cắn chặt răng, đầu đau như muốn nứt ra.

- Anh không sao chứ?

Cô đang muốn đưa tay ra dìu anh, bỗng nhiên bộp một cái bị đẩy ra. Tô Điềm Điềm bất chợt bị đẩy ra, cả người hơi mất thăng bằng. 

- Đừng đụng vào tôi.

Anh thống khổ cúi khom người, giọng nói khan khan đầy lạnh lùng, vừa xa lạ lại đáng sợ.

Tô Điềm Điềm khó tin đến trợn tròn hai mắt: 

- Sơn Tùng?

[Đợi đã, tình trạng của chàng trai này có gì đó không đúng!]

… Phản xạ của ông cụ thật lâu. 

- Anh rốt cuộc là làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?

Cô lo lắng hỏi, vừa định tiến lên dìu anh, lại bị anh tránh khỏi.

Đôi tay cô cứng ngắc giữa không trung, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan. 

- Tôi nói rồi đừng đụng vào tôi.

Vẻ mặt Tô Điềm Điềm cứng đờ:

- Sơn Tùng… 

Hai người căng thẳng một hồi, triệu chứng đau đớn có vẻ như đã chuyển biến tốt hơn. Anh một tay chống bàn từ từ ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều cúi thấp đầu, không hề nhìn Tô Điềm Điềm lấy một chút, cũng không cho cô giúp một tay.

Vẻ mặt Tô Điềm Điềm phức tạp nhìn thức ăn trên bàn, bỗng nhiên nghe thấy anh lạnh lùng mở miệng nói:

- Nếu sớm muộn cũng phải đi, vậy cần gì phải ở cùng nhau chứ. 

Cô sững sờ:

- Cái gì?

- Hết lần này đến lần khác bị vứt bỏ, lừa dối… cô cảm thấy, chơi như vậy rất vui sao? 

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra chút tàn ác, cười như không cười, biểu hiện giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác vậy.

Đợi đã! Cái vẻ mặt này…

- Đã lâu như vậy, cô cũng không thay đổi một chút nào nhỉ. 

Sơn Tùng hơi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay nghiệt, trong vô thức khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Anh không biết từ đâu lấy ra một con dao gọt hoa quả, tùy ý tung hứng, động tác này nhìn thế nào cũng rất quen mắt.

Tô Điềm Điềm nhất thời ngẩn người ở đó giống như là bị sét đánh vậy, trong đầu lập tức vang lên chuông cảnh báo mãnh liệt! 

- Sơn Tùng, anh…

Sơn Tùng trước mắt này căn bản không phải là đàn anh trong phó bản kia, anh là người chồng cô gặp phải trong phó bản đầu tiên kia!

[Cảnh báo! Cảnh báo!] 

[Không không không hay rồi! Nửa giờ trước phó bản xuất hiện dữ liệu bị sai sót…]

Ông cụ luôn luôn phản ứng chậm nửa nhịp sợ đến mức nói chuyện cũng trôi chảy hơn, đáng tiếc cũng không có gì dùng được.

Nửa giờ trước? Đó không phải là trước khi cô đến sao? 

Tô Điềm Điềm muốn mắng người, tại sao bây giờ mới nhắc nhở!

Trong mấy cái phó bản này chỉ có người này xấu xa đến vô cùng! Nếu như sớm biết sẽ đụng phải tên ôn thần này, cô thà không cần cảm giác tồn tại cũng không đến!

- Cô biết không? Tôi cho là cô đã chết rồi. 

Anh cười một cách đáng sợ, lửa giận trong mắt lại càng bùng cháy dữ dội hơn:

- Hóa ra chỉ là thủ thuật che mắt…

Anh vì cái chết của cô mà đau lòng gần chết, thậm chí châm lửa tự tử vì tình, vốn là anh vẫn luôn luôn nhớ tới câu nói trước khi chết của cô: “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc phản bội anh” vì thế cảm thấy hổ thẹn, canh cánh trong lòng. 

Từ đầu tới cuối, tất cả chỉ là một âm mưu!

Anh chậm dãi đứng dậy, con dao trong tay lóe ánh bạc, Tô Điềm Điềm lập tức cảm thấy có hơi run chân, cái bụng đã từng bị đâm một lần cũng bắt đầu âm ỉ đau.

Nhìn dáng vẻ của anh như vậy rõ ràng là không muốn bỏ qua dễ dàng! 

Cô giả bộ kiên cường chấn định nói:

- Đàn anh… anh đang nói cái gì vậy mà tôi nghe không hiểu gì cả? Anh cầm dao làm gì? Muốn ăn một chút hoa quả sao? Ồ, không hổ danh là trùm học tập ngành kỹ thuật, trước khi ăn cơm ăn thêm một chút chất sơ sẽ giúp hỗ trợ tiêu hóa…

- Hừ, giả ngu làm gì. 

Anh nghiêng đầu nở một nụ cười quỷ dị, lúc nên đi cũng đã đi rồi, lại quay trở lại làm gì? Tôi vốn là sắp thả cô đi rồi…

- Đàn anh…

Tô Điềm Điềm bị ép đi đến bên bàn thí nghiệm, giữa lúc cô đang hoảng loạn lục lọi ở phía sau, định tiện tay cầm cái gì đó đập anh để thoát thân, Sơn Tùng đứng đối diện bỗng nhiên ôm lấy đầu. 

- Ư…

Dao gọt hoa quả lạch cạch rơi trên mặt đất.

Cô mau chóng xông tới nhặt dao lên, cầm lên giơ trước người để phòng vệ. Nhưng mà cô thật sự quá sợ anh, hai tay cầm dao đều run lên. 

- Anh đứng lại đó…

- Đầu, đau đầu quá…

Sơn Tùng dùng sức ôm đầu, như thể uống rượu say loạng choạng hai bước, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn. 

Cơ bắp cả người anh căng thẳng, mười ngón tay ôm lấy đầu như thể đang phải chịu một sự đau đớn cực lớn.

Mắt thấy anh sắp không khống chế được mà ngã về phía mình, Tô Điềm Điềm kinh ngạc thốt lên một tiếng vội vàng tránh sang một bên.

Một giây sau Sơn Tùng giống như ma quỷ mà lao về phía bàn thí nghiệm, một đống đồ bị anh quét qua, bộp bộp rơi xuống đất. 

- Sơn Tùng!

Tô Điềm Điềm quát to một tiếng, người kia nghe thấy giọng nói của cô, dừng như sửng sốt một chút, động tác phá hoại cũng dần dần dừng lại.

Sau đó anh giống như một quả bóng bị xì hơi, dựa lưng vào bàn thí nghiệm rồi từ từ trượt xuống đất, thở gấp từng cơn. 

- Hô…

Nhìn dáng vẻ có lẽ đã hơi bình tĩnh trở lại.

- Anh, anh cảm thấy thế nào? 

Tô Điềm Điềm dè dặt hỏi, dưới chân lại không nhịn được mà nhích về phía đối phương từng chút một.

Cô đã quyết định, nếu có gì không đúng, sẽ lập tức chạy ra ngoài!

Những ký ức xa lạ kia chồng chéo trong đầu thành một đống, Sơn Tùng chợt lắc đầu mấy cái, tầm mắt phía trước trở nên rõ ràng, nhưng lại là khung cảnh anh chưa từng thấy bao giờ. 

Anh nghiêm mặt hướng về nơi bắt nguồn giọng nói, lập tức con ngươi khẽ nhếch lên.

- … Điềm Điềm?

Anh có chút suy yếu mà giật giật khóe miệng, trong mắt tóa ra một chút vui mừng kinh ngạc. 

Mà khi anh thấy Tô Điềm Điềm giơ con dao trước người, con dao ấy không ngừng run rẩy, sắc mặt anh cũng thay đổi.

Tô Điềm Điềm lại lập tức run lên một cái, thầm kêu một tiếng không ổn. Nhưng hiển nhiên bây giờ có giấu con dao đi cũng không còn kịp nữa.

Ánh mắt của Sơn Tùng lại một lần nữa nhìn lên mặt cô, vẻ mặt cười như không cười. 

- Làm sao? Cô còn muốn giết tôi một lần nữa sao?

[Xong rồi xong rồi xong rồi, phó bản thế giới bị tấn công! Toàn bộ dữ liệu đều bị sai rồi! Khụ khụ, những hậu sinh kia! Làm sao tất cả đều đến rồi!]

Tất cả đều đến rồi! 

Tô Điềm Điềm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trực tiếp rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

Ông trời ơi, đây là muốn đùa chết cô sao?
Bình Luận (0)
Comment