[Fanfic Sơn Tùng M-Tp] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Chương 31

Sinh tê này không thể đốt, đốt lên sẽ có mùi đặc biệt, nó sẽ quyện vào quần áo, có thể qua lại với ma quỷ (1).

Tay Sơn Tùng cầm nắm hương liệu kia, tâm tình có chút hoảng hốt.

Hắn đã thử qua nhiều cách lắm rồi, giờ cũng không nhớ là nghe được những lời này từ ai nữa. 

Có lẽ là từ bọn trẻ nô đùa ầm ĩ bên ngoài hàng rào tre, có lẽ là từ lão nhân vận quần áo lam lũ nhiều năm ở đầu đường. Cũng có lẽ chẳng qua là chính hắn ở trong mộng mị lẩm bẩm mấy lời si ngốc.

Những năm này hắn đi khắp núi non Đại Xuyên, viếng thăm vô số danh nhân ẩn sĩ, tìm tới thuật luyện hồn khóa hồn, cũng không kiêng dè dùng cả những cách bàng môn tà đạo. Nhưng cuối cùng vẫn là không phá nổi ranh giới âm dương.

Như mọi người vẫn nói: Thiên và nhân là hai nơi riêng biệt, mỗi người có một số mệnh khác nhau. 

Nhưng hắn không muốn tin.

- Những thứ đó đều là giả. Nàng làm sao có thể rời xa ta, đúng không…

Một nắm hương liệu lại được thêm vào đỉnh, khói mê bốc ra càng nhiều. 

Trong mùi hương ngày càng nồng đậm, hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm bức tranh kia. Một lát sau tầm mắt dần hoảng hốt, ngay sau đó trên tờ giấy vẽ bỗng nổi lên một ánh sáng u ám, bóng người màu đỏ lay động càng thêm rõ ràng.

Hắn vui sướng nheo mắt, hoảng hốt từ từ đưa tay về phía người kia.

Lần nữa mở miệng nói: 

- Tới đây.

...

Tô Điềm Điềm nhìn Sơn Tùng ở trước mắt, sắc mặt có chút hoảng hốt. 

Âm thanh của hắn giống như có ma lực vậy, khiến cho người ta không tự chủ được mà hướng tới.

Theo từng tiếng gọi, cô có thể cảm nhận rõ ràng mình dường như đang tách ra khỏi thứ kia.

- Đây gọi là gì nhỉ… Chiêu hồn sao? 

Cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, phía dưới lớp vải đỏ càng thêm mờ ảo, đừng nói là bóng dáng, ngay cả cảm xúc cũng có chút trì trệ.

Thân thể xương cốt bay bay phiêu dật, hoàn toàn không có chút cảm giác chân thực nào.

- Đến chỗ ta. 

Bên tai lại lần nữa nghe thấy tiếng gọi của hắn, loại cảm giác trừu tượng đó lại lần nữa tấn công, sau đó cô thấy bản thân không khống chế được mà bước về phía hắn.

Đây là tình huống gì?

Chỉ thấy Sơn Tùng kéo cô vào trong ngực, cô thuận thế ngồi xuống nhưng tư thái cứng đờ có chút quỷ dị. 

- Điềm Điềm…

Hắn vừa nỉ non, vừa từ từ cúi đầu xuống cổ cô, mái tóc dài màu bạc thỉnh thoảng quét qua gò má, hơi thở ấm áp dao động bên tai, bầu không khí trở nên mập mờ.

Hắn dịu dàng nói nhỏ, triền miên mà lưu luyến. Giống như một kẻ lạc đường sau quãng thời gian gian nan tìm về được ngôi nhà nhỏ, rúc vào bên người thân, hòn đá nặng trong lòng như được thả xuống, tinh thần từ từ an định lại. 

Nhưng bị người khác làm nũng như vậy, Tô Điềm Điềm hoàn toàn không thể thản nhiên như hắn.

Cô ngồi trên đùi hắn, bên người là lồng ngực cường tráng mà nóng bỏng. Cánh tay có lực ôm chặt bên hông, cả người hoàn toàn ở trong ngực hắn, trong hơi thở đều là mùi hương xa lạ, cảm giác hai người ngồi sát nhau thì ra là như vậy. Thậm chí có thể cảm nhận được nơi nào đó của hắn biến hóa kỳ diệu.

Nhưng bất luận là xấu hổ hay là muốn đẩy ra, cô cũng không cách nào có phản ứng gì được. 



Loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, giống như cô bước vào trong một tượng gỗ, có thể cảm nhận được tất cả những biến hóa xung quanh nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ hay hành động để diễn tả.

Đây được gọi là gì, mắt thấy đối phương có một loạt hành vi mang tầm sát thương lao về phía mình nhưng chỉ có thể núp ở trong thân xác này, ngay cả trợn mắt cũng không thể. 

Cuối cùng mất kiên nhẫn, cô miễn cưỡng giật giật ngón út muốn biểu đạt rằng mình khó chịu, nhưng vừa vặn lại đúng lúc đâm vào eo hắn.

- Ừm, xúc cảm không tệ.

- …  

Không biết có phải là lỗi của nàng hay không, vốn dĩ thân thể đã cứng ngắc lại bởi vì lúng túng mà càng khó điều khiển.

Nhưng hiển nhiên tất cả những tâm tình này không cách nào truyền đạt cho đối phương.

Cảm nhận được người trong lòng có gì đó khác thường, mắt Sơn Tùng nhất thời sáng lên, thậm chí đã kích động đến mức lời nói không được rành mạch. 

- Nàng… Điềm Điềm…

- Nàng trở về rồi sao?

Hắn kinh ngạc nhìn người ở trong ngực, con ngươi màu nhạt cũng dần dần có chút hơi ấm, giống như sau khi mây đen tản đi để lộ ra một ngôi sao sáng, nhỏ nhắn mà sáng chói. 

Nhưng cô nương trong ngực dường như hoàn toàn không nghe được lời hắn nói, vẫn nhìn thẳng về phía trước, ánh nến chiếu vào đáy mắt nàng, có tia sáng nhưng vẫn đờ đẫn vô thần.

Hắn không kìm lòng được đưa tay từ từ vuốt ve gương mặt trong ngực, đáy mắt dao động, sau đó bị sự dịu dàng phủ kín.

- Điềm Điềm, đừng sợ. 

- Hắn nhẹ giọng an ủi, giọng nói có chút bối rối, giống như đang an ủi đối phương nhưng cũng như đang an ủi mình.

- Sẽ có cách thôi…

Hắn để nàng tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ cánh tay nàng, giống như đang dỗ trẻ con ngủ vậy. 

- Quốc gia tất cả đều an bình, công việc trong triều không cần lo lắng. Không phải trước kia nàng thích nhất là quấn lấy ta tìm đủ mọi cách để ta đưa nàng ra ngoài chơi sao? Lần này sau khi xuống núi, ta có đi phía nam một chuyến. Trên đường nghe được không ít điều mới lạ, ta kể cho nàng nghe được không?

Cơ thể nàng còn chưa hoàn toàn ngưng tụ, ôm vào trong ngực giống như không có xương, đầu ngón tay lúc vuốt qua da mặt thậm chí có lúc còn cảm nhận được một làn sương mờ ảo.

- Nàng yên tâm. Ta lại tìm được rất nhiều phương thuốc mới, chúng ta thử từng cái một, nhất định sẽ có cách. Đừng sợ… 

Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của người nàng, ánh mắt dịu dàng như nước.

- Nhất định sẽ có cách.

Hắn lại lẩm bẩm, nhưng ngay sau khi hắn nói xong lời này, một giây tiếp theo, thân hình người trong ngực dường như phai nhạt đi mấy phần. 

Sơn Tùng kinh hãi, thần sắc hốt hoảng.

- Điềm Điềm, Điềm Điềm… Nàng muốn đi đâu?

Cô gái vẫn như cũ không nhúc nhích nằm trong ngực hắn, thế nhưng kỳ hương càng ngày càng nhạt, sự yên tĩnh như vô tận, xuyên thấu da thịt, giá rét thấu xương. 

Đáy lòng hắn bỗng dưng căng thẳng, giống như một khối da thịt bị khoét xuống, đau đến mức hít thở hỗn loạn.

- Đừng đi…

Sơn Tùng run lẩy bẩy đưa tay muốn nắm lấy nàng, nhưng làm thế nào cũng không cầm được, chỉ có thể nhìn bàn tay nàng xuyên qua tay mình, chìm vào hư không. 

Hai bàn tay hoàn toàn lồng vào nhau không rõ ranh giới, chớp mắt, thân hình kia bỗng như bột phấn nổ tung không tiếng động, lấm tấm rơi xuống, cuối cùng biến thành khói sương tiêu tan vào trong không trung.

Quân vương trẻ tuổi ngồi trên ghế, sự dịu dàng trong mắt hắn cũng như làn khói kia dần dần biến mất.

- A… 

Hắn mở mắt ra, thẫn thờ quay đầu nhìn về phía lư hương chẳng biết đã tắt từ lúc nào, sự lãnh đạm trong mắt tỏa ra, khói mê huyễn trong phòng hầu như không còn, chỉ còn dị hương lưu lại nhàn nhạt trong không khí.

Bức họa vẫn treo ở đó, màn trúc hơi động, nữ nhân trong tranh trước mặt có đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhưng lại không có chút xúc cảm.

Hắn ngây ngốc nhìn, bỗng nhiên ha ha cười lớn. 

- Không phải nàng.

- Ngươi không phải nàng!

Sơn Tùng lắc lư lảo đảo từ trên ghế đứng dậy, không quên đưa tay qua cầm ly rượu đang uống dở bên ngọn đèn kia uống mấy hớp. 

Rượu tràn ra thấm ướt vạt áo, theo xương cổ chảy xuống ngực. Vị cay lan ra, hốc mắt hắn ươn ướt nhưng vẫn cười lớn.

“Phanh” một tiếng, hắn mở cửa đi ra ngoài, một đám cung nữ bên ngoài điện vội vàng quỳ xuống. Cùng mặc quần áo đỏ, cột tóc đen, ngoan ngoãn, từa tựa như dáng hình người nọ.

- Vương… 

- Cút ngay!

Sơn Tùng cười lạnh lùng một tiếng, cũng không thèm liếc một cái. Một tay xách bầu rượu, tay kia phất tay áo rời đi.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, chỉ còn lại hắn với thế gian trống vắng. 

- Đều không phải là nàng...

............

Đôi lời tác giả: 

(1): Trích từ "Linh Hồn Bài Độ".

Viết xong đoạn này, tôi cảm thấy mình thật hợp với thể loại văn học thanh xuân, ngược luyến.
Bình Luận (0)
Comment