Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 49


"Cừu Cừu! Bà nhẫn tâm vậy? Sao không nói cho tôi biết bà làm MC? Chúng ta có còn là chị em thân thiết không?"
Ôn Dương nhìn Kiều Mộ Quân, vừa bất lực vừa không nói nên lời:
"Bạn yêu à, tối qua tôi cũng mới được thông báo đến làm MC, được chưa?"
"Thật á? Á ha ha~~"
Biết bản thân đã trách nhầm chị em tốt, nghe thấy Ôn Dương nói tối qua mới được thông báo làm MC, Kiều Mộ Quân đột nhiên cảm thấy có chút thương hại Ôn Dương.
Có thù có oán gì sao?
"...!Đêm tiệc của hai đơn vị mấy bà tổ chức...!đến sát giờ mới báo vị trí MC?"
Nói tới đây, Ôn Dương sầu đau ủ rũ.
Bốn MC, hai nam hai nữ, hai người đến từ Cục Công an, hai người đến từ Trung Tâm Cấp Cứu, sắp xếp rất công bằng.
Nhưng khi đến sát ngày, MC nữ bên Cục Công an rút lui, bị viêm amidan không thể nói được.
Có thể làm gì được đây?
Chỉ có thể thay người.
Vốn dĩ trong Cục Công đã có ít nữ có thể lên sân khấu, chưa kể có thể làm MC...
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Ôn Dương bị phó Cục báo thay người gấp.
Cục phó nói, đây là sự sắp xếp của Cục trưởng Trịnh.
Ai bảo Ôn Dương đã cướp đi mất tấm vé có vị trí đắc địa nhất tại đêm hội từ tay Cục trưởng Trịnh cơ chứ?
Ôn Dương câm nín, chỉ có thể ấm ức đảm nhận vị trí MC.
Nhưng...
Trang phục được chuẩn bị cho nữ MC của đêm tiệc là do nữ MC cũ quyết định!
Chính là...
Những viên hột xoàn loè loẹt lấp lánh ấy...
Và cả màu xanh nước biển loá mắt ấy...
Tất cả đều là ý của MC cũ!
Sau khi nghe Ôn Dương giải thích một hồi, Kiều Mộ Quân đột nhiên cảm thấy chuyện này thật buồn cười.
Nếu không phải vì nữ MC cũ rút lui ngay phút chót, Kiều Mộ Quân làm sao có cơ hội nhìn thấy Ôn Dương mặc kiểu váy này?
Nhớ lại hồi đó, khi Ôn Dương vẫn còn làm trợ lý đặc biệt bên cạnh Giang Thần, cho dù là đi tham dự tiệc tối, Ôn Dương cũng chỉ chọn những bộ váy tối màu theo phong cách trang nhã và kín đáo.
Kiều Mộ Quân chưa từng thấy Ôn Dương mặc bộ váy nào có thiết kế loè loẹt chói mắt như thế này.
"Vừa rồi tôi vô tình gửi vào nhóm rồi~"
Ôn Dương và Kiều Mộ Quân bốn mắt nhìn nhau, lập tức ngộ ra đối phương đã bán mình vào nhóm WeChat nào.
"A a a a!! Kiều Mộ Quân! Tôi bóp chết bà!"
Ôn Dương lập tức giơ tay lên bóp cổ Kiều Mộ Quân.

Vốn dĩ nàng muốn tranh thủ thời gian diễn tập hai hôm nay để xây dựng tâm lý cho tốt, sau đó nghĩ xem nên nói gì trước mặt Giản Mộc Tư, nhưng bây giờ...!nàng đã bị bạn thân bán đứng.
"Tôi còn đăng lên vòng bạn bè nữa-"
Đằng nào thì cũng chết, Kiều Mộ Quân hạ quyết tâm, đã làm "việc xấu" thì phải làm cho trót.
Một lúc sau, cô lại bị Ôn Dương bóp cổ lần nữa.
Thôi được rồi...
Bây giờ không chỉ bị mất mặt trước Giản Mộc Tư, đến cả những người anh em thân thiết với nàng cũng đã biết chuyện...
Không lâu sau, Ôn Dương nhận được cuộc gọi trêu chọc từ Giang Thần.
Chủ tịch Giang - người có tình yêu thuận lợi, sự nghiệp thuận lợi, cái gì cũng thuận lợi, ngày nay đã cởi mở hơn rất nhiều, không còn là cô gái e thẹn ngượng ngùng như trước nữa.
Vừa nhấc máy đã nói một câu:
"Nhóc Ôn, trái tim mùa xuân đã nảy mầm chưa? Cần chị tới làm mai làm mối không?"
"Trời ơi! A Thần, bây giờ chị làm em như nhìn thấy một Kiều Mộ Quân khác vậy! Trả lại người bạn e thẹn nhút nhát rước đây cho em!"
"He he ~~ Nhóc Ôn, có tình yêu vào nó vậy đấy, thật là tươi đẹp~"
"Dừng dừng dừng lại!!! A Thần, em cảnh cáo chị, đừng thồn cơm chó đúng lúc em đang khốn khổ."
"Thế á? Chị đâu có ~"
Ôn Dương rõ ràng nghe thấy ở đầu bên kia, Giang Thần đang nũng nịu với người bên cạnh: "Tiểu Thính~ nhóc Ôn không cho phát cơm chó kìa."
Sau đó, nàng còn nghe thấy một giọng nói dịu dàng khác hỏi Giang Thần: "Vậy em có phát không?"
"Em còn chưa kịp mà."
Ôn Dương siết chặt điện thoại trong tay, lửa giận nhảy tót lên đầu.
"A Thần! Đừng gọi cho em khi Giản Thính đang ở cạnh chị! Xin các chị ý thức bảo vệ nhân quyền của cẩu độc thân!"
Nàng thẳng thừng cúp điện thoại.
Quay đầu lại, chợt nhìn thấy Kiều Mộ Quân đang vừa đập bàn vừa cười như điên:
"Á há há, Cừu Cừu của chúng ta cũng có ngày này! Giờ bà đã biết cảm giác của tôi chưa? Há há há há~~~"
Người vừa cười điên tại chỗ ngồi ấy đột nhiên đứng dậy, cười tà ác nói: "Nhưng hiện tại, tôi cũng đã có mục tiêu."
Ánh mắt Kiều Mộ Quân sáng lên mấy phần, nhìn về phía sân khấu với vẻ mặt tươi rói như xuân.
Ô hô hô, lát nữa mục tiêu trong đội cảnh sát của Kiều Mộ Quân ta cũng sẽ tới diễn tập.
Có lẽ không lâu sau, cô sẽ không phải chịu sự tủi nhục của cẩu độc thân nữa.
Ôn Dương lập tức phủi bàn tay Kiều Mộ Quân đang đặt trên vai mình: "Tôi đã biết bọn họ như vậy từ lâu rồi được chưa! Bà quên à? Trước đây tôi cũng từng có khoảng thời gian sống thoi thóp trong đống cẩu lương!"
"...!Ừ nhỉ, bà vẫn còn là trợ lý của A Thần hồi Giản Thính mới trở về Trung Quốc."
Kiều Mộ Quân quay đầu đi, nghĩ.
Bản thân cô chỉ là giám đốc công ty, mà lúc đó Ôn Dương lại là trợ lý riêng của Giang Thần, rõ ràng Ôn Dương đáng thương hơn đôi chút.
Ôn Dương đẩy người muốn thương hại mình ra:
"Thôi được rồi, không muốn độc thân thì xê ra, tôi vẫn muốn làm độc thân vui tính! Forever!"

"Ha ha, nghĩ lại hồi đó, A Thần cũng rêu rao như vậy! Cái gì mà muốn làm độc thân vui tính suốt đời! Thoát cái đã tự tát mặt pặc pặc!"
"So what? Tôi không bị tát là được."
"Đừng nói chắc chắn thế, sĩ quan Ôn tình nguyện cống hiến cả đời vì sự nghiệp cảnh sát nhân dân ạ~"
Ôn Dương không thèm tiếp chuyện với Kiều Mộ Quân nữa, đi thẳng lên sân khấu tuyên bố tiết mục tiếp theo.
Thân hình nhấc váy bước về phía sân khấu ấy...
Phải nói rằng, sĩ quan Ôn thực sự rất quyến rũ ~
Chưa kể chiếc váy này còn là váy hở lưng~
Kiều Mộ Quân đã kịp thời chụp lại cảnh đẹp này, nhanh tay gửi vào nhóm WeChat.
Lúc này mới nhận ra có hơn 100 tin nhắn chưa đọc trong nhóm WeChat.
Ban nãy khi cô đấu khẩu với Ôn Dương, Trương Lộ Chi và Trần Phi đã làm nhóm WeChat sôi sùng sục.
Trọng điểm của hàng trăm tin nhắn chưa đọc, đương nhiên không phải những lời bàn tán của Trương Lộ Chi và Trần Phi.
Mà là, Trần Phi đang ép Giản Mộc Tư và Lưu Dịch bày tỏ ý kiến của họ.
Tài xế lái xe cứu thương đơn giản và trung thực đã bị ép phải bình luận một câu "rất xinh đẹp"?
Thật đáng sợ...
Đương nhiên Kiều Mộ Quân không thể bỏ lỡ hai chữ "đẹp lắm" của Giản Mộc Tư.
"Đẹp lắm"!
Là "đẹp lắm" đó!
Kiều Mộ Quân hồi tưởng lại một lúc dáng vẻ và giọng điệu lạnh lùng của bác sĩ Giản khi nhận xét "đẹp lắm", càng nghĩ về điều đó, Kiều Mộ Quân càng cảm thấy hạnh phúc.
......
"Tiết mục tiếp theo là màn thể hiện sức mạnh của nam cảnh sát công an chúng ta..."
Kiều Mộ Quân, đang đắm chìm trong ảo tưởng chợt bừng tỉnh.
Cố Ngôn Minh!
Khán giả ở hàng giữa nhanh chóng xông đến vị trí giữa hàng đầu tiên.
Ngay khi Cố Ngôn Minh bước ra, anh đã nhìn thấy Kiều Mộ Quân chỉ cách đó vài mét.
Kiều Mộ Quân vui đến mức hạnh phúc lộ ra hết lên mặt, mỉm cười rạng rỡ khi bắt gặp ánh mắt của Cố Ngôn Minh.
Cố Ngôn Minh cau mày, liếc nhìn Ôn Dương đi ngang qua mình.
Người có thể cho người ngoài vào xem diễn tập, ngoại trừ sĩ quan Ôn đây, còn có thể là ai khác?
Trong thời gian diễn tập ba phút tiếp theo, Cố Ngôn Minh đã hoàn thành màn trình diễn không mấy điêu luyện dưới sự chú ý toàn lực của Kiều Mộ Quân.
Tối qua anh ấy mới tham gia đội văn nghệ, không thể tránh khỏi có chút lệnh nhịp.
"Bộp bộp bộp bộp bộp~~~~~"
Màn trình diễn kết thúc, chỉ thấy cô gái ngồi giữa hàng ghế đầu tiên đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt.

Một nhóm ông già trên sân khấu khá bất ngờ khi thấy có khán giả khi bước ra, và càng ngạc nhiên hơn khi thấy vị khán giả duy nhất này là một cô gái xinh đẹp, bây giờ lại nghe thấy cô gái vỗ tay rất nhiệt huyết...!
Cuối cùng họ cũng có thể chắc chắn, cô gái đó vỗ tay vì họ.
Những "giống loài" mang giới tính đực này ngay lập tức ưỡn thẳng lưng, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.

Đặc biệt là những người độc thân chưa có gia đình.
"Đội trưởng Cố, ngày mai gặp."
Được thôi...
Vừa nói xong, biểu cảm của đám đàn ông trên sân khấu lần lượt trở nên muôn màu muôn vẻ.
Có người đáng tiếc, có người lại trêu chọc.
Vài đồng nghiệp hóng hớt nhanh chóng cười với Cố Ngôn Minh: "Đội trưởng Cố, được đấy! Có cả fan theo đuổi đến sân diễn tập!"
Mặt Cố Ngôn Minh ửng đỏ, hơn nửa còn đỏ đến mức lên cả da đầu.
Những ngày gần đây, Cố Ngôn Minh đều xử lý vụ án ở thành phố này, làn da rám nắng từ chuyến công tác đến Hải Nam bỗng có chiều hướng phục hồi.
Kiều Mộ Quân dưới sân khấu cũng đã để ý khuôn mặt ửng đỏ của Cố Ngôn Minh, cô thầm vui vẻ, sau đó giơ tay lên với các chiến sĩ trên sân khấu: "Ngày mai gặp lại nhé mọi người."
Tư thế nhân vật chính này từ đâu ra vậy?
......
Một ngày trước đêm hội đón xuân, sau khi được bạn tốt Giang Thần nhắc nhở, Ôn Dương chợt nhận ra tại sao bộ váy này càng nhìn càng thấy quen mắt...
Bộ váy này, có chắc không phải "chiến bào" của Nữ hoàng Elsa trong "Frozen" không?
Trước khi đêm tiệc bắt đầu, sau khi kiểm tra với stylist mượn chiếc váy, Ôn Dương mới biết, hoá ra bộ váy này được lấy cảm hứng từ "chiến bào" của Elsa, hơn nữa còn là do nữ MC cũ dày công chọn lựa.
Stylist đang ghim lại váy từ phía sau cho Ô Dương
Vóc dáng của nữ MC cũ không được đẹp bằng Ôn Dương, nên phần eo váy rộng hơn rất nhiều.
Thân hình Ôn Dương mảnh khảnh.

Trong khi làm việc, nàng có thể là một cảnh sát hiên ngang mạnh mẽ hạ gục những người đàn ông cường tráng bằng sự khéo léo và nhanh nhạy của mình.

Khi bước lên sân khấu, nàng cũng có thể là một người phụ nữ thu hút ánh nhin của mọi người chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.
"Nhưng em mặc rất hợp, nhìn càng giống Elsa hơn."
Ôn Dương không cảm thấy lời khen của stylist khiến nàng vui vẻ hơn là bao.
Mặc dù nàng thích Elsa, nhưng trước giờ nàng không hề muốn trở thành Nữ hoàng băng giá!
Băng!
Lạnh như băng!
Giản Mộc Mộc mới hợp, được chưa!
Bụng đầy ấm ức, Ôn Dương đi theo những người dẫn chương trình khác lên sân khấu.
......
Giản Mộc Tư đã thực sự đã chọn ghế ngồi do Ôn Dương tặng cho sao???
Người ngồi giữa hàng thứ nhất đó không phải Giản Mộc Tư thì còn là ai vào đây?
Nhìn có vẻ như Ôn Dương đang tập trung vào lời phát biểu khai mạc của MC, nhưng thực ra từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn phàn nàn về người ngồi giữa hàng đầu tiên đang mỉm cười ấy.
Có cần cười vui vẻ đến thế không?

Em xấu hổ như vậy, buồn cười lắm sao?
Ôn Dương khẽ mím môi, sau đó quay đầu qua phụ hoạ với MC bên cạnh.
Nhìn bộ váy trang nghiêm khí chất của Minh Lạp, nàng càng cảm thấy mình như một con bướm hoa...
Tại sao tôi phải làm MC?
Tại sao tôi phải mặc chiếc váy này cơ chứ?
......
May mà ngày thường sĩ quan Ôn là một người có lực tay chân mạnh mẽ.
Ngay cả khi đi đôi giày cao gót 9 phân mà thường ngày hiếm khi đeo, nàng cũng có thể nhanh chóng ổn định dáng người sau khi phần gót bị kẹt trong rãnh hở bên sân khấu.
Minh Lạp đứng bên cạnh nhanh mắt nhanh tay, lập tức đỡ Ôn Dương suýt nữa ngã khỏi sân khấu lên.
"Không sao chứ, Ôn Dương?"
"...Không sao ạ, chị Minh."
Quay về phía cánh gà, Ôn Dương bị Minh Lạp túm lấy kiểm tra đi kiểm tra lại.
Đúng là một phen hú hồn.
Minh Lạp vỗ nhẹ vai Ôn Dương:
"Em làm chị thót cả tim!"
Ôn Dương nghĩ lại về cảnh tượng vừa rồi cũng có chút sợ hãi...
Sân khấu cao tận hai mét, nếu thực sự sơ ý bị ngã xuống, hậu quả sẽ rất khôn lường.
Ôn Dương còn chưa kịp nói thêm vài lời với Minh Lạp, Ôn Quốc Đông đã chen vào phòng chờ hậu trường.
"Cừu Cừu? Cừu Cừu?"
"Bố? Sao bố lại đến đây?"
Ôn Quốc Đông vòng qua vòng lại kiểm tra Ôn Dương mấy lần, thấy con gái mình từ đầu đến đuôi đến cả vết xước cũng không có, ông nhẹ lòng hẳn.
"Nghĩ bố bị đui hả? Thiếu chút nữa ngã từ trên sân khấu xuống, làm như bố không thấy!"
Ôn Dương xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng an ủi Ôn Quốc Đông: "Con không sao mà.

Bố cứ yên tâm, bố trở về xem biểu diễn đi."
"Được, được, bố quay lại đây."
Ôn Quốc Đông nhìn Minh Lạp cũng đang đi giày cao gót bên cạnh Ôn Dương, tiện thể nhắc nhở: "Hai đứa lát nữa nhớ cẩn thận một chút, đừng mất tập trung đấy."
Ôn Dương bỗng chốc đỏ mặt.
Ai hiểu con gái hơn cha ruột.
Dù sao cũng là cựu đội trưởng ma túy có hoả nhãn kim tinh, chuyện mất tập trung của Ôn Dương hoàn toàn không thoát khỏi mắt ông bố.
Ôn Dương lúc đó nóng lòng muốn bước xuống, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh xấu hổ này.
Ôn Quốc Đông lại chui vào trong hành lang ngoài hậu trường, mò mẫm tìm lối ra.
Ôn Dương nhìn bố dần dần khuất khỏi tầm mắt, khi hoàn hồn lại, nàng cứ cảm giác đằng sau có ánh mắt nào đó dán vào người mình.
Vừa quay đầu lại, chợt thấy Giản Mộc Tư, Trương Lộ Chi và Trần Phi đang bước đến hướng nàng càng lúc càng gần.
Đối mặt với ánh mắt của Giản Mộc Tư, sĩ quan Ôn chợt thấy bồn chồn..

Bình Luận (0)
Comment