Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 166

Trần Trí Liêm nhìn thẳng Hứa Ninh Thanh một hồi, sau đó hừ lạnh: “Tổng giám đốc Hứa à, ai mà không biết anh, nhưng anh với Thường Lê thật sự không hợp đâu.”

“???”

Thường Lê kinh ngạc, người anh em này có vấn đề đầu có à, dám nói thẳng mấy lời này trước mặt Hứa Ninh Thanh, muốn chết hay sao vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh, đột nhiên cảm thấy gì đó… Tự dưng buồn cười quá.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ý nghĩ thoáng qua làm Thường Lê không kịp quan tâm măt mũi Hứa Ninh Thanh, bật cười thành tiếng. Không hiểu sao câu này của Trần Trí Liêm làm cô buồn cười lắm.

Cô gái nhỏ bật cười thành tiếng, đầu ngón tay cong cong kéo lấy Hứa Ninh Thanh, đầu tựa lên cánh tay anh không ngừng cười được.

“…”

Hứa Ninh Thanh liếc qua cô, sau đó lại nhìn qua Trần Trí Liêm, hờ hững nói: “Tôi không phải Trần Càn, sẽ không nuông chiều cậu đâu. Nếu cậu còn quấy rối Thường Lê, đừng hỏi sao tôi đánh chó không nhìn mặt chủ.”

Trần Trí Liêm trợn trừng cả mắt, có lẽ là do từ nhỏ tới lớn chưa có ai nói thế trước mặt cậu ta.

Nhưng Hứa Ninh Thanh lại nói thật, không phải khoe khoang hay tức giận, mà là các hạng mục hiện giờ của nhà họ Trần đều nhờ Thừa Hòa chèo chống cho. Trước kia anh nể mặt Trần Càn vì ông ta đã lớn tuổi, cũng coi như tiền bối, nhưng nếu thật sự trở mặt thì Hứa Ninh Thanh chẳng cần tốt bụng với đối phương làm gì.

Trần Trí Liêm há to miệng, đang định nói mấy câu không sạch sẽ thì đã bị Hứa Ninh Thanh kéo cổ áo lên.

Anh cụp mắt cười nhạt, nụ cười còn có vẻ khinh miệt: “Cha cậu không dạy cậu nói tiếng người à?”

“Nếu lần sau còn dám nói mấy lời đó trước mặt cô gái nhỏ nhà tôi.” Hứa Ninh Thanh ôn hòa nhếch môi dưới, “Cứ thử đi rồi biết.”

Dáng vẻ bây giờ của anh rất khủng bố. Khi nổi giận, anh không hung hăng, càng dễ chọc giận đối phương như người bình thường, mà anh vô hình đè nén áp lực uy hiếp, khiến người ta chẳng thể thốt nên lời.

Trần Trí Liêm im lặng hồi lâu, Hứa Ninh Thanh cũng không nói nữa, xoa đầu Thường Lê bảo: “Lên xe đi.”

“Ừm.” Cô gật đầu lên xe anh ngồi.

Cô đã dừng cười.

Ban đầu là thấy lời Trần Trí Liêm ngu ngốc nên mới cười, sau đó phát hiện hình như Hứa Ninh Thanh tức giận thật rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh một lát, sau đó ngoan ngoãn đi lại, chớp mắt: “Anh giận hả?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hưa Ninh Thanh chỉ liếc cô không đáp.

“Có gì mà phải tức chứ, sau này em gặp cậu ta thì đi đường vòng là được mà.” Thường Lê thấp giọng lẩm bẩm, lại nghiêng người ngẩng cằm lên hôn anh.

Phải có Hứa Ninh Thanh dẫn dắt thì kỹ thuật hôn của Thường Lê mới phát huy, bây giờ anh lại ngồi im như pho tượng chẳng thèm nhúc nhích, cô đành tự mình tìm tòi.

Đầu tiên là ôm lấy cổ anh, chậm chạp liếm môi anh, sau đó học theo anh nhẹ nhàng cắn lên.

Đáng tiếc không có hiệu quả.

Thường Lê nằm sấp trên người anh, ngẩng đầu lên thử thăm dò: “Chồng ơi?”

Đúng là nói chuyện trực tiếp khác với gọi qua điện thoại lắm, đầu óc Hứa Ninh Thanh lúc này nổ tung như pháo hoa. Cô gái nhỏ càng ngày càng lợi hại, giọng nói mềm mại, chủ động hôn anh, còn cả câu chồng ơi giống hệt viên đạn bọc đường.

Khóe miệng anh nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, không đ è xuống được.

Nhưng nghĩ tới dáng vẻ cười cợt vô tâm lúc bên ngoài của cô, anh bỗng cảm thấy mình đang nuôi một con sói mắt trắng.

Thế là đưa tay đánh lên mông cô: “Làm nũng cái gì, về nhà dạy dỗ em sau.”

Thường Lê bất ngờ bị đánh, “Ồ” một tiếng rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, lại nhịn không được kéo cô lại hôn hít.



Sau đó Thường Lê không gặp lại Trần Trí Liêm nữa, còn nghe nói cậu ta bị cha mình mắng te tua, chẳng biết Hứa Ninh Thanh đã làm gì.

Thời gian tiếp tục trôi đi.

Từng trận mưa mùa thu rơi, chớp mắt tới mùa đông, tình hình bị người người chú ý muôn nơi cũng vơi dần đi. Độ hot của năm người vẫn còn đó, chỉ là không đến mức ngay cả ra đường cũng phải đeo khẩu trang như mùa hè năm đó, bây giờ đã tự do hơn nhiều rồi.

Học kỳ lần này khá dễ, tuần thi cũng được sắp xếp trước ba ngày, Thường Lê thi xong sớm bắt đầu kỳ nghỉ đông.

Hôn lễ cũng tổ chức vào kỳ nghỉ đông này.

Dạo này Hứa Ninh Thanh bận rộn chuẩn bị hội trường đám cưới với đủ thứ.

Thi xong rồi nên Thường Lê rủ Mạnh Thanh Cúc đi tới cửa hàng cưới xem.

Vốn dĩ phải để Hứa Ninh Thanh đưa cô đi, nhưng sau đó cô xem được một video trên mạng, là phản ứng lần đầu tiên chú rể nhìn thấy cô dâu mặc váy cưới, chú rể trong video khóc nấc cả lên.

Thường Lê muốn xem phản ứng của Hứa Ninh Thanh lắm, nhưng không phải trong cửa hàng đồ cưới mà là ngay hôn lễ.

Cửa chầm chậm mở ra, Thường Lê khá mong đợi phản ứng của mình khi nhìn thấy bản thân mặc đồ cưới.

“Hoan nghênh đã đến.” Nhân viên cửa hàng đồ cưới tiếp đón hai người, “Là cô Thường ạ.”

Thường Lê đã hẹn trước, cô gật đầu: “Ừm.”

“Tôi đã chuẩn bị những bộ cô đặt mặc thử trước đó rồi ạ.”

Tấm màn trước sân khấu được kéo ra, ánh sáng chói rọi chiếu từ trên xuống, khiến từng bộ váy cưới bỗng trở nên lung linh chói mắt, tinh xảo xinh đẹp, tựa hồ mỗi tấc vải đều được tỉ mỉ làm nên.

Mạnh Thanh Cúc đứng bên cạnh cũng nhịn không được cảm thán: “Đẹp ghê á Lê Lê, mày làm tao cũng muốn kết hôn luôn này, tiếc là chẳng có chú rể.”

“Lát nữa chọn một bộ cho phù dâu nữa.” Thường Lê nói.

Cô chọn bộ váy cưới đuôi cá kiểu Pháp.

Cổ áo và tay áo có viền ren tinh xảo, sau lưng là dây băng. Da cô vốn trắng, eo nhỏ chân dài, bộ váy kia tựa như sinh ra là dành cho cô.

Nhân viên cửa hàng kéo phần chân váy giúp cô, sau đó búi tóc kiểu cô dâu đơn giản, đeo mạng che mặt lên, sau đó mới kéo rèm ra.

Đến Mạnh Thanh Cúc cũng phải nhìn tới ngây người, hồi lâu sau mới giơ ngón tay cái lên khen cô, chân thành nói: “Hứa Ninh Thanh có tài đức gì chứ!”

Thường Lê nheo đôi mắt hồ ly, cười bảo: “Sao lại có tài đức gì được.”

“Xùy, tổng giám đốc Hứa không có tài có đức, là tao có tài đức nên mới được làm bạn của tiên nữ.”

“Vậy mày phải biết ơn đó nha.” Thường Lê chẳng thèm khách sáo với cô nàng, hất cằm lên, “Đối xử thật tốt với tiên nữ vào.”

Thường Lê xoay người nhìn mình trong gương một hồi, Mạnh Thanh Cúc cũng bước lại gần gương nhìn cô.

Thường Lê bây giờ đã khác thời cấp ba nhiều lắm rồi, ngoại hình vẫn thế, nhưng khí chất hơn hẳn hồi đó. Khí chất lúc đó của cô cũng đã rất tốt, nhưng không giống với hiện tại.

Thường Lê của hiện tại, sẽ khiến Mạnh Thanh Cúc thường xuyên cảm thấy vừa ngây thơ vừa quyến rũ, hai loại khí chất tương phản lại hòa lẫn vào nhau tạo thành thứ thuốc quyến rũ chết người.

Đúng là Hứa Ninh Thanh có tài có đức gì vậy chứ.

“Nếu giờ mày mà đứng trước mặt Hứa Ninh Thanh, chắc chắn anh ta sẽ khóc ngất luôn.” Mạnh Thanh Cúc nói.

Thường Lê nghiêng đầu: “Vì sao?”

“Đến tao còn muốn khóc đây nè, cứ như gả con gái ra ngoài ấy.”

“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ nha, con gái mày kết hôn từ tám trăm năm trước rồi nhá.” Thường Lê đứng trước gương phất tà váy, “Nhưng tao nghĩ Hứa Ninh Thanh sẽ chẳng khóc đâu, tao chưa thấy anh ấy khóc bao giờ.”

Hôm đó cô còn thay vài bộ đồ cưới nữa mới xong, quyết định một bộ váy cưới chính và hai bộ phụ.

Thay váy cưới là một chuyện cực kỳ tốn sức, Thường Lê ăn cơm với Mạnh Thanh Cúc xong, khi về nhà nằm liệt như mất hết sức sống.

Hứa Ninh Thanh xoa bóp eo cho cô, cởi mắt kính trên sống mũi xuống, vươn tay đóng máy tính lại: “Chọn xong váy cưới rồi?”

“Ừm, bộ váy chính màu trắng, với một bộ hồng một bộ xanh lá non nữa.” Thường Lê ôm lấy má, “Hình như có sườn xám ấy,nhưng em mặc vô cứ thấy là lạ thế nào.”

“Vì sao?”

Thường Lê liếc anh, mếu miệng: “Lùn, lại chẳng có ngực.”

“Sao lại chẳng có ngực.” Hứa Ninh Thanh bật cười, ôm cô ngồi lên đùi mình, “Không phải ngay đây à, chồng chỉ thích nó thôi.”

“…” Thường Lê đỏ mặt, che miệng anh lại: “Anh phiền dữ thế.”

“Hôm nay thử đồ cưới có chụp ảnh không?” Anh hỏi.

“Không.” Thường Lê mở tròn mắt, “Có chụp cũng không cho anh coi, chờ tới lúc kết hôn mới được thấy.”

“Nhỏ mọn đến vậy à.”

Thường Lê hừ một tiếng, im lặng hồi lâu mới khe khẽ kêu tên anh: “Hứa Ninh Thanh, sau này anh sẽ luôn đối xử tốt với em à?”

“Sẽ.” Hứa Ninh Thanh sờ lên cằm cô, cười nhẹ, “Cưới anh được mấy tháng luôn rồi, sao giờ mới hỏi anh chuyện này.”

“Nhưng phải làm đám cưới thì mới giống kết hôn thật rồi. Em nghe nói đàn ông trước và sau khi kết hôn chẳng giống nhau đâu, ví dụ như trước kia còn chủ động nấu cơm, nhưng sau đó sẽ để người nữ nấu hết.”

Hứa Ninh Thanh không theo sát kịch bản: “Để em làm em cũng không biết làm.”

“…” Thường Lê đánh một phát lên tay anh, “Thì em lấy ví dụ thôi mà!”

“Sẽ đối xử thật tốt với em, sau khi kết hôn cũng cho em thích làm gì thì làm.” Hứa Ninh Thanh cúi đầu hôn lên môi cô, mặt dày bảo, “Chúc mừng em, chồng em là đàn ông tốt trăm năm khó gặp đó.”



Hôn lễ diễn ra hai tuần sau đó.

Hôm ấy trời trong xanh, một ngày nắng ấm áp hiếm hoi trong mùa đông rét lạnh.

Hứa Ninh Thanh không phải người khoe khoang gì, nhưng chỉ cần liên quan tới Thường Lê thì đều muốn khoe ra, hôn lễ cũng được tổ chức theo nguyên tắc này.

Cả tầng cao nhất của khách sạn giăng đầy hoa tươi bóng bay, trông cực kỳ nữ tính. Bên ngoài có bãi cỏ lớn trải đầy hoa hồng.

Mọi người dù không có thiệp mời vẫn có thể vào, còn được tặng một phần quà xinh xắn, coi như chia sẻ chút niềm vui ngày cưới.

Hai nhà họ Hứa, Thường đón khách không ngừng nghỉ. Lúc trước thiết kế thiệp mời kỹ lưỡng lắm, cực kỳ tốn thời gian, đương nhiên cha mẹ của Thường Lê cũng nhận được thiệp.

Hứa Ninh Thanh không biết hôm nay Bạch Ý có tới phản đối hai người không, nhưng cũng chẳng quan trọng.  Hôm nay bà ta khoác tay cùng Thường Thạch Lâm, trông cũng giống vợ chồng ân ái lăm.

Thường Lê đã đi vào phòng trang điểm, tóc dài vén để đeo sợi dây chuyền Trần Điềm đã tặng trước đó. Gương mặt trang điểm xinh đẹp gọn gàng, sau khi đánh má hồng, càng lộ ra vẻ mê người.

Bà nội và Trần Điềm ngồi một bên.

Lúc trước đi nhận giấy chứng nhận còn thấy bình thường, giờ qua nửa năm tổ chức hôn lễ mới cảm nhận sâu sắc cảm giác khi cháu gái đi cưới người ta.

Bà nội đưa tay lau nước mắt, kéo tay Thường Lê dặn dò đủ thủ. Trần Điềm ngồi bên cạnh vỗ về bà: “Được rồi, có phải cưới ai xa lạ đâu, là về nhà tôi đó, chẳng khác lúc trước là mấy. Nếu bà nhớ Lê Lê thì cứ đi cùng Tri Nghĩ tới thẳng đó ở mấy ngày là được mà.”

Bà nội xua tay: “Chuyện vợ chồng son nhà người ta, hai ông bà già đi hóng hớt làm gì chứ.”

“Bọn con nhận giấy chứng nhận cũng phải nửa năm rồi mà vẫn hay về thăm bà mà.” Thường Lê đứng lên ngồi xuống cạnh bà mình, “Nếu tự dưng nhớ con quá thì gọi điện cho con, bọn con sẽ tới.”

Bà nội gật đầu, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Xong đám cưới coi như xong phần hình thức rồi đấy, sau này phải sống bên Ninh Thanh thật tốt, đừng có tự dưng giận dỗi.”

“Con biết rồi.” Thường Lê nói, dừng lại một lát, nhịn không được nói, “Mà con có tự dưng giận dỗi hồi nào đâu.”

Bà nội: “Sau này nếu không bận chuyện học thì cũng nên bắt đầu suy nghĩ chuyện con cái đi.”

Thường Lê sững sờ: “Hả?”

“Tuy con còn học đại học nhưng Ninh Thanh nó đã gần ba mươi rồi, cũng nên nghĩ tới chuyện con cái. Bây giờ con bận học không muốn sinh thì cũng có thể chăm sóc thân thể, sức khỏe con yếu, cả người yếu ớt lắm.”

Thường Lê xấu hổ kêu hai tiếng, khuôn mặt đánh má hồng càng đỏ hơn: “Mới tổ chức hôn lễ thôi mà bà tính gì xa vậy.”

Trần Điềm ngồi bên cạnh bật cười nói giúp cô: “Đúng đúng. Tôi thấy thằng nhóc thối Hứa Ninh Thanh cũng chẳng ra dáng người làm cha gì cả, hai đứa vẫn phải bàn bạc lại chuyện này sau.”

Đột nhiên phía cửa vang lên tiếng ồn ào.

Người trang điểm ngăn Hứa Ninh Thanh ngoài cửa: “Cô dâu còn chưa xong, ngài cũng không thể đi vào được ạ.”

Trần Điềm đứng dậy đi qua, ngăn trước khe cửa nhỏ, vươn tay đánh hai cái lên tay anh: “Con qua đây làm gì, không biết trước khi kết hôn không được gặp cô dâu à.”

Hứa Ninh Thanh cười: “Con qua xem vợ của con thế nào rồi.”

Thường Lê xách váy cưới chạy qua, cô cũng rất muốn biết hôm nay anh mặc đồ gì.

Thế là cô nép mình sau cửa, thò đầu ra nhìn anh.

Trước ngực chàng trai có nụ hoa khô, mái tóc tỉ mỉ vuốt lên, mặt mày sắc bén.

Thường Lê thấy anh, cười tít m: “Sao anh lại tới thế?”

Cô gái nhỏ chỉ để lộ cái đầu, có thể mơ hồ nhìn thấy viền ren váy cưới và đường nét trước ngực cô, hai mắt cong cong như trăng khuyết, đáng yêu rực rỡ sáng bừng.

Hứa Ninh Thanh đi lại xoa đầu cô: “Tới xem em thử, có căng thẳng không?”

Thường Lê: “Cũng tàm tạm.”

“Nhưng anh lại có hơi căng thẳng.” Hứa Ninh Thanh nói.

Cô cười: “Anh thì căng thẳng cái gì?”

Đáy mắt anh sâu hun hút, cụp xuống để lộ ý vị phong tình, lòng bàn tay cọ lên cằm cô: “Thật sự không cho anh xem lúc em mặc váy cưới à?”

“Không cho.” Thường Lê dứt khoát từ chối, “Lát mới cho anh xem.”



Đã đến giờ lành, ánh đèn nơi sảnh chính bỗng tối đen, cửa lớn chậm chạp mở ra, khách khứa bỗng chốc nín thở nhìn.

Thường Lê khoác tay của Thường Tri Nghĩa, kéo làn váy trải rộng, bên trên còn điểm xuyết ngọc thạch và cánh hoa. Trên đầu cô là khăn che mỏng, nhan sắc mơ hồ sau lớp vải.

Ánh sáng tụ lại trên người Hứa Ninh Thanh và Thường Lê.

Anh đứng ở một bên khác, nhìn ánh sáng chiếu rọi như đang mang cô tới. Tia sáng chiếu rọi một vùng tròn trên nền đất, chậm chạp đi theo bước chân cô, rọi lên hoa hồng phủ trên đường tạo thành nhiều sắc thái khác nhau.

Ngay sau đó toàn bộ ánh sáng lui lại, chỉ còn một tia tập trung trên người Thường Lê. Cô đang mặc váy cưới, đầu đội mạng che, tay nâng hoa tươi, bước chân kiên định mà nhẹ nhàng.

Thường Lê.

Bỗng nhiên trong lòng chất đầy cảm xúc ngổn ngang.

Đây là điều mà trước đây anh cả đời cũng chưa nghĩ tới.

Tầm mắt của anh cứ dần thu nhỏ lại, mãi tới khi tất cả chỉ còn đọng lại là Thường Lê.

Sau đó anh nhìn khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên của cô. Thường Lê đưa tay nắm lấy năm ngón tay anh, đầu ngẩng lên để lộ cặp mắt hồ ly.

“Hứa Ninh Thanh, anh khóc thật này.” Cô nói.

Giọng nói có chút ngạc nhiên.
Bình Luận (0)
Comment