Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 46

"Ông xã????" Alex và Melvin trăm miệng một lời, trố mắt kinh ngạc.

Diệp Bối Nhi mặt đỏ ửng, kéo kéo tay Tưởng Từ Hi.

"Tôi là ông xã cô ấy."

"Bịch, bịch"

Hai cái cằm của Melvin và Alex đồng thời rớt xuống. Có ai nói cho bọn họ biết cái gì đang xảy ra không? Hiện giờ có hàng ngàn chữ "f*ck" chạy trong đầu bọn họ. Chủ Tịch a, anh hành động cũng quá nhanh rồi.

Alex là người định thần đầu tiên, cô nhìn Diệp Bối Nhi, "Cô kết hôn rồi?"

"Ừm." Bối Nhi xấu hổ cúi đầu xuống.

"Bà xã ngốc, xấu hổ gì chứ?" Đại boss xoa xoa đầu cô, cừu nhỏ dễ xấu hổ.

"Chủ Tịch anh cũng nhanh quá đi! Sợ bị cướp vợ sao?" Lần này là Melvin nói.

"Cướp?" Tưởng Từ Hi hừ lạnh, "Thằng nhãi nào muốn cướp bảo bối của tôi?" Chủ Tịch đại nhân quăng một ánh mắt sắc lẽm cho Melvin.

"Ông xã... Đừng tức giận mà, em không theo người khác đâu mà anh lo." Diệp Bối Nhi nghịch ngợm véo véo cái mặt than nào đó.

"Theo người khác? Anh đánh gãy chân em." Diệp Bối Nhi nhăn mũi nhìn bình giấm chua nhà mình, ai nha, Tưởng thiếu ghen ghê dễ sợ, hì hì, nhưng mà cô thích, rất đáng yêu nha~~~

•Tác giả: "Theo người khác? Anh đánh gãy chân em" và rồi sau đó cô đã mất đi đôi chân, Tưởng Từ Hi cũng mất đi cái chân thứ ba của mình. Hết truyện

•Đọc giả: Quýnh sml bả liền

===========

"Thật hung dữ nha." Diệp Bối Nhi phụng phịu.

"Hừ! Xem em có dám vượt tường không?" Tưởng Từ Hi đánh một cái thật mạnh vào mông cừu nhỏ. Alex và Melvin hoá đá ngay tại chỗ, Chủ Tịch mặt lạnh của bọn họ sao?

"Không cho đánh mông, đã nói là không cho đánh mông mà." Diệp Bối Nhi tức giận dậm chân bình bịch.

•Doanh Hạo: Chị dâu nhỏ thật đáng yêu.

•Tác giả: Vợ bạn không thể ghẹo.

•Doanh Hạo: Tôi khen em gái không được sao?

•Tác giả: Em gái kêu bằng "Chị dâu nhỏ"???

•Doanh Hạo: Tôi thích.

===========

"Bảo bối ngoan nào."

Chủ Tịch, Bối Nhi hai người tha cho bọn tôi đi, đừng ngược cẩu độc thân chứ hả? Tại sao bọn tôi lại phải chứng kiến cảnh tượng máu chó như vậy. F*ck you

"Không đánh mông." Diệp Bối Nhi bĩu môi nói.

"Ừ, không đánh mông nữa." Cử chỉ dịu dàng của anh khiến hai bóng đèn lớn cảm thấy không thể tin được. Thời thế thay đổi rồi, loạn loạn hết rồi.

"Khụ..." Melvin thực sự không thể chịu được nữa, anh đưa tay ho nhẹ một cái.

"Đi thôi." Tưởng Từ Hi kéo tay Diệp Bối Nhi đi vào thang máy, trước khi đi còn lườm Melvin một cái sắc lẽm.

====•=•=====

Về đến nhà.

"Ông xã, anh không bận à? Sao lại về nhà?" Diệp Bối Nhi làm ổ trên ghế sofa trong phòng khách, Tưởng Từ Hi cũng làm bộ dáng lười biếng ôm cô xem ti vi, anh cười cười xoa mặt cừu nhỏ, "Không phải có người nói buồn ngủ sao?"

"Hì hì." Cô cười rồi nghiêng người nằm xuống chân anh, đột nhiên cô lại nhớ về lúc trước, Diệp Bối Nhi kéo kéo tay anh, "Ông xã em hỏi cái này nè?"

"Sao đây? Lại bày trò nghịch ngợm?" Tưởng Từ Hi nắm tay phải của cô, xoa xoa chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út bà xã.

"Em rất ngoan mà, ông xã em hỏi cái này nè."

"Hỏi đi." Tay anh vẫn tiếp tục xoa xoa nhẫn trên tay cô.

"Ông xã, anh hơn em 3 tuổi, nhưng mà tại sao hồi đi học anh lại học chung lớp với em vậy? Còn nữa, em đã hẹn anh hôm tốt nghiệp để gặp mặt, sao anh không tới? Có biết lúc đó em buồn lắm không?" Nhớ lại chuyện xưa, cô cảm thấy hơi tiếc nuối.

Tưởng Từ Hi cười sâu xa ôm cô ngồi lên đùi mình, anh tì cằm lên đầu cừu nhỏ, "Phải nói sao đây, bảo bối em có tin vào định mệnh không?"

"Định mệnh? Tin một chút."

"Bảo bối khi em vừa vào trường. Lúc đó đáng lẽ anh sắp tốt nghiệp rồi." Tưởng Từ Hi kéo người cô dựa vào anh để cô ngồi thoải mái.

"Nhưng cuối cùng anh học chung lớp với em mà." Diệp Bối Nhi ngờ nghệch nhìn ông xã nhà mình. Chẳng lẽ anh học lùi lại 3 năm?

"Chính là những gì em nghĩ đó." Đại boss nhéo nhẹ mũi bà xã, anh lại đặt cằm mình lên đầu cô, "Có phải còn đi học, mỗi buổi tối em phải làm thêm ở tiệm tạp hoá gần trường không?"

"Đúng nha, sao anh biết?" Chuyện này cô giấu mẹ tự mình làm thêm ngay cả bạn bè trong lớp cũng không nói ai nghe, chẳng lẽ anh theo dõi cô?

"Tình cờ thôi." Tưởng Từ Hi đột nhiên cúi người hôn "chụt" một cái lên mặt bánh bao của bà xã, "Nè, anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao anh lại học lùi 3 năm đó."

"Giờ nói cho em biết. Có một lần khồng cẩn thận đang trên đường đi về nhà anh bị ngã xe đạp, nên anh ghé vô tiệm tạp hoá em làm mua một miếng băng keo cá nhân, không biết vì sao anh nói thành băng vệ sinh, lúc đó em đang uống nước rất không nể mặt mà phun thẳng vô mặt ông xã em. Khi ấy anh vừa tức vừa xấu hổ cho nên anh ghi hận, và rất không may em đang mặc đồng phục và có phù hiệu nên anh lập tức nhớ tên em, sau đó thì xin chuyển lớp thực hiện kế hoạch "trả thù" của anh, tiếp cận em cho em một bài học."

"Phì! Ông xã thật ấu trĩ, mà em nhớ lúc trước anh đâu có đẹp trai như vậy, gương mặt cũng bình thường thôi, mà anh xin chuyển lớp như vậy tại sao nhà trường lại đồng ý?"

"Bé cưng ngốc, em không biết nhà anh có đầu tư vào trường sao? Cho nên anh xin chuyển lớp rất dễ dàng."

"Nhưng mà, nếu bên anh là nhà đầu tư tại sao không ai biết anh? Với lại anh có vẻ bình thường như bao học sinh khác, không giống thiếu gia nhà giàu chút nào."

"Khờ quá, đương nhiên là nhà anh nhờ nhà trường giữ bí mật rồi." Tưởng Từ Hi cốc yêu vào đầu cừu nhỏ.

"Vậy tại sao lúc em hẹn anh ở buổi lễ tốt nghiệp anh không đến?" Nói đến đây giọng Diệp Bối Nhi buồn buồn, anh đâu biết cô lấy hết can đảm để tỏ tình với anh chứ. Lúc anh không đến cô khóc rất nhiều đó nha, còn dầm mưa đi về nhà nữa. Hậu quả là cô bị sốt ba ngày liền.

"Hôm ấy là ngày kị của ba mẹ." Tưởng Từ Hi không nói ba mẹ anh mà là ba mẹ, chứng tỏ anh coi cô như người một nhà.

"À." Diệp Bối Nhi cúi đầu. Tại sao cô lại chạm vào vết thương của ông xã chứ? Cảm giác mất đi người thân là rất đau đớn, cô hiểu, vì cô cũng mất đi người mẹ mà cô kính trọng và yêu thương nhất trên đời.

"Bảo bối sao vậy? Không sao mà, chuyện qua rồi." Sao anh lại không biết cừu nhỏ lại đau lòng vì anh chứ. Thật ngốc nghếch! Bà xã nhỏ cứ như vậy làm sao anh không thương yêu hết mực đây.

"Ông xã, ôm." Diệp Bối Nhi xoay người dang hai tay về phía Tưởng Từ Hi.

"Ôm nào."

"Ông xã ơi. Em còn chuyện muốn hỏi anh."

"Hửm?" Tưởng Từ Hi đứng dậy ôm bà xã tiến lên phòng ngủ chính trên lầu.

"Lúc trước anh trông rất bình thường, sao mà bây giờ lại đẹp trai như vậy? Anh phẫu thuật thẩm mĩ sao?" Trong khi cô đang hỏi Tưởng Từ Hi đã ôm cô vào phòng và đặt cô lên giường rồi.

"Em không nghe qua câu "dậy thì thành công" sao?" Tưởng Từ Hi cười xấu xa thuận thế đè trên người cừu nhỏ, "Không còn gì hỏi nữa chứ?"

"Không có."

"Không có thì tốt, chúng ta làm chuyện khác."

====Ta là kẻ phá đám====

•Tác giả: Ta lười viết H quá!!
Bình Luận (0)
Comment