[Edit] Kiếm Tu Sư Huynh Lại Giả Nghèo

Chương 5 - Âm Dung Tiếu Mạo

Chuyển ngữ: Tiểu Đinh (Nhi Trà)

Tần Thời Vũ luôn quấy rầy Chử Kiêu nên đôi lúc nàng nghĩ mình có làm phiền y hay không nhưng ngay sau đó liền tự thuyết phục bản thân: Phiền thì phiền nhưng đại sư huynh sẽ đánh mình sao?

Lấy tính cách của Chử Kiêu, y sẽ không phải đánh nàng chứ? Tần Thời Vũ không chắc lắm.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng dựa theo thói quen tới tảng đá kì dị ở trên con đường nhỏ kia, ngồi suy tư một hồi mới chợt nhận ra, Chử Kiêu đã trở về.

Chử Kiêu người này, nếu như không phải ra ngoài làm nhiệm vụ thì sẽ tới Thanh Nhai cốc tu luyện, người ở tông môn trên dưới đều biết chuyện này. Thanh Nhai cốc vốn không có chủ, bởi vì Chử Kiêu thường xuyên lui tới đó nên lâu ngày mọi người đều nhận định Thanh Nhai cốc chính là địa bàn của y. Chỉ cần Chử Kiêu không ra ngoài, cứ tới Thanh Nhai cốc tìm chắc chắn y đang ở đó.

Giống như đỉnh Hàm Dương, đỉnh Đằng Dương chính là một trong những đỉnh chính của Thiên Kiếm Phái, lên xuống đỉnh là những kiếm khách chỉ nhận ra kiếm chứ không nhận ra người. Chử Kiêu là đại đệ tử đời đầu cũng là đại đệ tử đầu tiên Thiên Cực Kiếm Tông.

Thanh Nhai cốc là một nơi hẻo lánh ngay phía sau đỉnh Đằng Dương nhưng nó lại khác hẳn so với đỉnh Đằng Dương linh khí nghi ngút. Linh khí ở Thanh Nhai cốc mỏng manh, không phù hợp để tu luyện ngay cả cây cối đều hết sức thưa thớt, xung quanh có nhiều sỏi đá lởm chởm.

Trên đỉnh Đằng Dương khắp nơi đều là kiếm tu, lúc tu luyện mọi người cũng thường xuyên không nặng nhẹ khi luyện tập khiến cây cối ở đây cũng không tốt hơn là bao. Chỉ có những cây đại thụ kiên cường chống đỡ nhưng quanh thân vẫn để lại những dấu vết do kiếm để lại, nói chi những thứ như này thay đổi không biết bao lần tạo thành vách núi cùng dung nham.

Thiên Cực Kiếm Tông rộng lớn còn nàng thì lại không biết dùng linh lực, mỗi ngày nàng đi con đường nhỏ tới tảng đá kì dị kia thôi đã là cực hạn. Lần đầu tiên đi tới Thanh Nhai cốc cũng chỉ để làm quen một chút, hai là thích ứng cái gọi là linh lực nhưng đừng nói gì đến Thanh Nhai cốc, ngay cả đỉnh Đằng Dương nàng chỉ nhìn thấy nó ở xa tít.

Đỉnh Hàm Dương và đỉnh Đằng Dương cách nhau không xa, nếu tính theo cước bộ bình thường của Tần Thời Vũ thì chắc một tháng mới tới nơi nhưng gần đây nàng đã chăm chỉ tu luyện, đem linh lực tụ lại hai chân, linh lực lưu chuyển khiến tốc độ đi của nàng cũng nhanh hơn. Lúc mới đầu nàng té ngã rất nhiều, không biết có ai nhìn thấy hay không.

Hôm qua lúc chạy xuống từ sườn núi, thiếu chút nữa là nàng đã ngã xuống dưới chân Chử Kiêu nhưng nàng đã cố gắng hết sức ổn định thân hình xem như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng không xấu hổ, lúng túng thì mọi người sẽ không nhận ra đâu.

Khi đi ngang qua đỉnh Đằng Dương, Tần Thời Vũ, người đã chạy qua suýt nữa đã đâm trúng vài đệ tử đang đi ngang qua, các đệ tử kiếm tu đỉnh Đằng Dương thiếu chút đã rút kiếm ra, may mà bọn họ nhận người này là ai liền trợn mắt tá hỏa nhìn Tần Thời Vũ đi xa.

"Nàng ta lại nổi điên nữa à?"

"Sao ta có cảm giác càng ngày nàng ta càng điên hơn vậy?"

"Đỉnh Hàm Dương không trông coi nàng ta hay sao?"

"Đây là tới tìm đại sư huynh gây phiền toái à?"

"Cũng chỉ có nàng ta khi dễ đại sư huynh chân chất mà thôi."

Tuy nói các đệ tử kiếm tu say mê tu luyện nhưng vào thời điểm liên quan đến những chuyện bát quái thì bọn họ lại rất nhiệt tình hăng say, vả lại chuyện bát quái lại có quan hệ đến đỉnh Đằng Dương. Lúc trước Tần Thời Vũ day dưa không dứt với Hạ Hoài Trì nay lại bám lấy Chử Kiêu, cả hai người bọn họ đều là người đỉnh Đằng Dương.

Thanh Nhai cốc nằm ở một nơi hẻo lánh phía sau đỉnh Đằng Dương, đường đến đó là một cái sơn đạo hẹp dài cỏ mọc um tùm, Tần Thời Vũ trăm đắng ngàn cay đắng mới đi được vào bên trong. Cách đó không xa có một thân ảnh đang thu kiếm, tay áo lay động, vài sợi tóc bay phất phơ theo luồng kiếm khí.

Nụ cười trên mặt Tần Thời Vũ vừa nở thì cả người đã bị bóng đen từ trên trời bao phủ, "Hả?"

Đã bao nhiêu ngày không xuống núi, lại trúng ngay cái ngày xui xẻo.

Vào lúc Tần Thời Vũ ngẩng đầu nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, một luồng kiếm khí ập tới bổ đôi trên đầu nàng, không chỉ đánh tan bóng đen phủ trên người mà còn bay phanh một phần tóc mái của nàng.

Kiếm khí lạnh lẽo tản mát trên trán, rõ ràng là đòn tấn công dữ dội nhưng nó nhẹ nhàng vuốt ve làn da của nàng như một cơn gió, gây cảm giác nhột nhột,nếu không phải vì một sợi tóc đen xõa trước mặt, nàng sẽ không tin những gì diễn ra là thật.

Tần Thời Vũ sờ sờ tóc mái của mình, ánh mắt chết lặng nói: "Đại sư huynh cảm thấy tóc muội không đẹp nên muốn đổi kiểu tóc mới cho muội ư,....huynh làm vậy muội có chút...thụ sủng nhược kinh."

Cùng với mái tóc gặp vận xui của Tần Thời Vũ rơi xuống thì cái thứ kia cũng rơi xuống, suýt chút nữa thì đã rơi xuống đầu Tần Thời Vũ nhưng may là Chử Kiêu đã đánh nát, hi hi tác tác rơi đầy xuống đất.

Chử Kiêu nhìn vào đống đổ nát trên mặt đất, rơi vào trầm tư.

"Đại sư huynh đừng để ý a, vừa vặn muội cũng muốn thay đổi kiểu tóc." Tần Thời Vũ từ khiếp sợ định thần lại, nói thế nào thì chính Chử Kiêu cứu nàng, "Đại sư huynh lại cứu muội một mạng! »

Chử Kiêu nhìn chằm chằm một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, nhìn về phía Tần Thời Vũ ánh mắt đầy ý cười, có mấy lời muốn nói nhưng lại thôi.

Tần Thời Vũ cũng biết tính tình Chử Kiêu ít nói, phản ứng của y như vậy thật bình thường, nàng cũng không để ý, chỉ cười nói: "Lúc trước muội có nói gần đây muội học vẽ phù chú nhưng chính muội cũng không rõ lắm, nay đem cho đại sư huynh giám định xem nó như thế nào nha?"

Vừa nói nàng vừa lấy ra một sấp phù chú đưa cho Chử Kiêu.

Lá bùa tuy mỏng nhưng với số lượng nhiều như thế tạo thành một sấp thật dày, huống chi Tần Thời Vũ cơ hồ đem hết các phù chú sơ cấp cho dù là phù chú với phẩm hạng tốt nhất đặt chung một chỗ cũng đã nhiều lắm rồi.

Chử Kiêu liếc mắt nhìn qua cũng phát hiện những phù chú này là sơ cấp, tuy nhiên lại có linh lực đầy đặn, phù văn tinh xảo, không qua loa chứng tỏ tiểu cô nương trước mắt y đã rất nghiêm túc vẽ ra, so với biểu hiện thường ngày của nàng lại khác nhau hoàn toàn.

Ánh mắt Chử Kiêu ngưng lại, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng mang theo một tia nghi hoặc hiếm thấy, "Dịch dung phù?"

Tần Thời Vũ cũng đần ra, bây giờ mới ý thức được bản thân đem tất cả phù chú sắp xếp chỉnh tề, chuẩn bị đưa cho Chử Kiêu những phú chú phẩm hạng tốt nhất nhưng lại bỏ qua bước phân loại, nàng lại đem tất cả các phù chú trong đó có dịch dung phù bị lẫn vào trong.

Mà khuôn mặt của Chử Kiêu-------

Tần Thời Vũ có chút nghẹn lời. Thật ra dung mạo của Chử Kiêu cũng không có gì gọi là xấu nhưng trong nguyên tác ghi lại, từ bé trên mặt Chử Kiêu có một vết bớt, vết bớt màu đỏ cơ hồ chiếm hết nửa gương mặt của y, ở một thế giới thực lực vi tôn này dung mạo và thực lực có mối liên kết với nhau thì dung mạo của Chử Kiêu trong mắt mọi người quả thật có chút chịu không nổi.

Nhưng đối với dung mạo của chính mình, Chử Kiêu lại không để ý, y rất thản nhiên khi ra ngoài với gương mặt này.

Sau đó Chử Kiêu lên trúc cơ, dưới dự yêu cầu của sư phụ, y mới miễn cưỡng che giấu vết bớt trên mặt nhưng mỗi lần chỉ cần điều động linh lực chiến đấu, vết bớt sẽ xuất hiện. Vừa hay y mới luyện công xong, vết bớt xuất hiện trên mặt y rất rõ ràng.

“Đại sư huynh!” Tần Thời Vũ lập tức thề với trời, trong lòng bày tỏ, “Muội chỉ nghĩ âm dung tiếu mạo của đại sư huynh quá bắt mắt, đi lại có lúc không tiện, thỉnh thoảng có thể dùng cách ngụy trang này để thay đổi khuôn mặt của mình che giấu thân phận... "

Âm dung tiếu mạo: giọng nói và nụ cười.

Dưới ánh mắt trong trẻo nhưng dịu dàng của Chử Kiêu, giọng nói của Tần Thời Vũ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trở về miệng, không dám nói nữa.

A! Nàng giống như nói sai điều gì rồi-----

Nghi vấn trong giọng nói của Chử Kiêu càng thêm trầm xuống, "Âm dung tiếu mạo?"

Tần Thời Vũ: "Ách!"

Bình Luận (0)
Comment