Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 867

CHƯƠNG 867

Tưởng Tử Hàn cúp máy, đẩy cửa văn phòng ra: “Chúc Minh Đức.”

Chúc Minh Đức ở trong phòng thư ký bước nhanh ra.

“Lập tức liên lạc với bên cảnh sát, hỏi họ đón Tống Hân Nghiên đi làm gì?”

Vẻ mặt ông chủ nhà mình nghiêm trọng, Chúc Minh Đức không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp: “Vâng.”

Lúc Tưởng Tử Hàng dặn dò Chúc Minh Đức, đã tra số của Tống Hân Nghiên trên điện thoại, gọi điện.

Trên xe cảnh sát.

Điện thoại của Tống Hân Nghiên vang lên.

Cô cầm lấy nhìn lướt qua, là Tưởng Tử Hàn.

Đang do dự có nên nghe máy hay không, đột nhiên điện thoại bị cảnh sát bên cạnh lấy mất.

Tống Hân Nghiên nhướng mày: “Các anh có ý gì?”

Cảnh sát ngắt kết nối cuộc gọi của Tưởng Tử Hàn, thuận tiện tắt máy: “Để tránh tiết lộ tình hình vụ án, trước khi đến đồn cảnh sát không được liên lạc với bất kỳ ai.”

Khóe môi Tống Hân Nghiên thoáng hiện lên nụ cười lạnh, chân mày nhướng cao hơn: “Tôi cũng không phải tội phạm, chắc chắn các anh không nhầm chứ?”

Thái độ của cảnh sát dịu lại: “Cô Tống, chúng tôi cũng chỉ làm theo yêu cầu của lãnh đạo cấp trên, phải nhanh chóng đưa cô đến, xin đừng làm khó chúng tôi.”

Tống Hân Nghiên không nói thêm nữa: “Được rồi.”

Cô khịt mũi, mở túi xách lấy khăn giấy ra, vừa xì mũi vừa chậm rãi nói: “Các anh không phải là cảnh sát phải không?”

Vẻ mặt đối phương vừa dịu xuống đột nhiên thay đổi thành đề phòng.

Khăn giấy trong tay Tống Hân Nghiên bất ngờ ném vào cảnh sát bên cạnh.

Cảnh sát cảnh giác né tránh.

Tiếp theo Tống Hân Nghiên vung một đấm.

Vừa mới vung tới trước mặt cảnh sát đó, người ngồi trên ghế phụ phía trước đột nhiên quay đầu lại, bắt lấy cổ tay cô.

Một tay bị chặn, tay kia Tống Hân Nghiên cầm lấy túi xách dùng nó như một viên gạch, đập mạnh.

Chỉ là không gian trong xe nhỏ hẹp mà đối phương có ba người, cô lại chỉ có một mình, hai tay khó chống lại bốn tay, lúc này cô đã bị khống chế, ấn mạnh trên ghế.

Gã “cảnh sát” đó cướp lấy điện thoại trừng mắt dữ tợn nhìn cô: “Nếu cô yên lặng phối hợp chút, tôi còn để cô tự do đến nơi, đáng tiếc cô không biết điều.”

Dứt lời, một cái khăn tay chụp đến.

Trên khăn có mùi hơi đắng.

Tống Hân Nghiên không kịp vùng vẫy tinh thần từ từ mất đi, ngất xỉu… Trước khi nhắm mắt lại, con ngươi trong suốt đầy căm hận lạnh lẽo.

Tưởng Thị.

Tưởng Tử Hàn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, dự cảm xấu trong lòng càng nghiêm trọng hơn.

Bình Luận (0)
Comment