Đường Về - Ngải Ngư

Chương 97

Edit: Mây

2015 năm, đầu hè.

Trời âm u và xám xịt.

Những giọt mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách, giống như cũng đang tiễn đưa anh ấy.

“Lâm Hòa!”

Có người đang gọi cô.

Lâm Hòa mơ màng máy móc quay đầu lại, trong cơn mưa bụi  một người đàn ông mặc đồng phục chạy về phía cô.

“Cái này,” Anh ấy đưa cho Lâm Hòa một chiếc phong thư, “Là Lăng đội để lại cho cô.”

“Cảm ơn.” Lâm Hòa nghe được mình máy móc nói cảm ơn, âm thanh chết lặng.

Cả hốc mắt người đàn ông đỏ bừng, anh ta cúi đầu xuống, bất lực an ủi Lâm Hòa: “Chị dâu, nén bi thương.”

Cô mở phong thư ra, bên trong có một lá thư và một chiếc nhẫn cũng theo đó rơi từ bên trong ra.

Lăn xuống trên mặt đất ẩm ướt.

Năm 2018, giữa hè.

“Con người ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đừng quá khổ sở vì anh.”

“Hòa Hòa, anh muốn em được bình an và vui vẻ, anh mong em sống thật tốt.”

“Tâm nguyện cuối cùng của anh, là hy vọng em có thể tìm được một người có thể thay anh chăm sóc em trong quãng đời còn lại, nhất định phải đồng ý với anh.”

“Nhẫn đã trả lời, kiếp này không có duyên, nếu có kiếp sau, định không phụ em.”

“Lăng Duyên…… Lăng Duyên……”

Lâm Hòa nói mớ khóc tỉnh lại từ trong giấc mơ, cô khóc, theo bản năng sờ chiếc nhẫn mình đang đeo ở trên cổ kia.

Rồi sau đó nắm thật chặt ở lòng bàn tay.

Giống như như vậy là sẽ bắt được hy vọng.

Sau một lúc lâu, Lâm Hòa mới dần dần mà khôi phục lại tâm trạng.

Không còn buồn ngủ nữa, cô bước xuống giường, đi đến trước bàn bên cạnh, ngồi vào trên ghế, mở máy tính lên.

Khoảng thời gian trước sau khi tiểu thuyết ngôn tình cổ trong《Bán sinh linh》các loại bản quyền đều đã được bán đi ngay sau khi đăng tải.

Hiện tại cô đang viết kịch bản.

Biên kịch kịch của bộ phim này do chính cô đảm nhận.

Lâm Hòa vừa mới mở máy tính lên, các tin nhắn trên QQ (*) liên tục nhấp nháy.

(*) QQ: Đây là phần mềm chat của Trung Quốc, tương tự như Yahoo. Phần mềm này có biểu tượng là một con chim cánh cụt.

Cô click mở, phát hiện là tin nhắn trong nhóm kịch truyền thanh của《Bán sinh linh》.

【Thất Thất (hậu kỳ): Tôi cố ý đi đọc nguyên văn một lần, hu hu hu hu khóc chết tôi rồi, quá ngược Thượng Quan Lâm và Sương Linh qwq】

【Đường Đỏ (biên kịch): Bình thường, sáng mai dậy đôi mắt của cậu không sưng coi như tôi thua】

【Thủy Nguyệt (đạo diễn): Chỉ có thể nói cô Mộc quá lợi hại, ban đầu tôi chỉ cho rằng cô ấy là lão đại đam mỹ, ai biết cô ấy viết ngôn tình cũng đỉnh như vậy!】

【Khương Mộng Kỳ (Sương Linh): Bởi vì trước đó tôi đã đọc xong《Bán sinh linh》của cô Mộc, đọc siêu cuốn, tôi tuyên bố cô Mộc là tác giả ruột của tôi!】

Mấy người đang tán gẫu say sưa, trong nhóm đột nhiên phát ra một câu.

【Vệ Thụ (Thượng Quan Lâm): Kịch bản tập tiếp theo thế nào? @Đường Đỏ (biên kịch)】

【Đường Đỏ (biên kịch): Sắp hoàn thành rồi, sáng mai gửi cho mọi người.】

【Vệ Thụ (Thượng Quan Lâm): Ok, tôi đi ngủ, con gái các cô cũng đừng thức đêm khuya quá, thức thành bà thím già cẩn thận không ai thích.】

Bốn cô gái: “????”

Anh Thụ, miệng anh thối như vậy cẩn thận cũng sẽ không có cô gái nào thích anh!

Lâm Hòa im lặng nhìn màn hình một lát, sau khi ở trong nhóm không có người nào nói chuyện nữa mới tắt cửa sổ trò chuyện đi, bỗng nhiên hiện lên một tin nhắn mới.

Vẫn là cuộc trò chuyện tạm thời thông qua nhóm.

Lâm Hòa nhìn thấy hình đại diện của đối phương là một chiếc lá bạch quả vàng, nickname là【Phòng làm việc 921 Vệ Thụ】

Cô click mở tin nhắn, tin nhắn Vệ Thụ gửi đến xuất hiện ở trước mắt Lâm Hòa.

【Phòng làm việc 921 Vệ Thụ: Cô Mộc, làm phiền một chút, tôi muốn thảo luận với cô một chút về cảm xúc của nhận nhân vật Thượng Quan Lâm trong truyện này.】

【Phòng làm việc 921 Vệ Thụ: Có vài chỗ cảm xúc tôi cảm thấy không khống chế tốt lắm, cô có thể nghe một chút không, sau đó nói cho tôi biết vấn đề ở chỗ nào?】

Lâm Hòa hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào những lời Vệ Thụ nói trên màn hình trò chuyện, giật mình.

Bỗng nhiên cô nhớ lại sáu tháng trước, người lên kế hoạch đã gửi cho cô một số file thu âm thử giọng của vai nam chính để cô nghe, lúc ấy ngay khoảnh khắc Lâm Hòa nghe đến giọng nói thứ ba kia, lập tức bật không một cách bất ngờ.

Trong đoạn thu âm giọng của người đàn ông trầm thấp, lộ ra sự dịu dàng, lời nói anh nói có mang theo sự vội vàng, nói: “Cô nương, cô nương xin dừng bước, túi tiền của cô……”

Giây tiếp theo, lại cắt ghép vào câu nói thứ hai, trong giọng nói của anh có ý cười nhạt, trở nên ấm áp và trong trẻo, không nhanh không chậm nói: “Sương Linh…… Đan đỉnh nghi thừa, Sương Linh không dính bùn. Tên hay.”

Rồi sau đó, đến cảnh thứ ba, giọng nói của người đàn ông trầm thấp, lộ ra cảm giác lạnh lùng của kim loại, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng giữa những cặp đôi, vừa giống như nỉ non vừa như là thở dài, chỉ gọi tên nàng hai tiếng: “A Linh, A Linh.”

Tên của người thử giọng lồng tiếng cho nhân vật này là Vệ Thụ, giọng thế mà lại có thể giống Lăng Duyên đến như vậy.

Giống đến…… Trong lúc hoảng hốt cô thật sự cho rằng mình đang được nghe Lăng Duyên nói chuyện.

Lâm Hòa ngẩn người một lát, Vệ Thụ cũng không gửi thêm tin nhắn gì cho cô nữa.

Cô cụp mắt xuống, ngón tay dừng trên bàn phím, hơi cuộn vào, rồi lại buông ra.

Lâm Hòa mím môi, thở ra một hơi, đầu ngón tay rơi xuống trên bàn phím, trả lời Vệ Thụ.

【Mộc Mộc Hòa: Được.】

【Phòng làm việc 921 Vệ Thụ: Làm phiền cô Mộc.】

【Mộc Mộc Hòa: Thầy Vệ khách sao rồi, là tôi nên làm.】

Vệ Thụ chỉ tập trung vào giải quyết tốt chuyện khống chế cảm xúc nhân vật này, sau khi Lâm Hòa đồng ý giúp đỡ đưa ra ý kiến, anh lập tức gửi một số phòng YY (*) tới.

(*) YY: Là một chương trình chat voice của TQ, tất nhiên vẫn có khung gõ đối thoại. Để chat người dùng cần tạo một kênh YY có đánh số bất kỳ, số này có thể coi như địa chỉ của kênh.

Sau khi gửi đến mới ý thức được có thể Lâm Hòa không tải phần mềm này, lập tức nói:【Cô Mộc không có YY thì chúng ta có thể trò chuyện trên QQ của điện thoại.】

Lâm Hòa trả lời:【Có, chờ tôi một chút.】

Mấy năm trước Lâm Hòa có chơi một trò chơi trực tuyến, giúp chiến gì đó thường xuyên dùng đến YY.

Sau đó lại không chơi nữa, nhưng phần mềm vẫn còn đó, không gỡ cài đặt.

Không lâu sau, Lâm Hòa vào phòng Vệ Thụ mở.

Giọng nói của người đàn ông qua bộ xử lý truyền tới: “Cô Mộc?”

Trái tim Lâm Hòa run rẩy, hốc mắt nóng lên, cô cố gắng khống chế cảm xúc, ấn nút F2 điều khiển mic trên máy tính, bình tĩnh chào hỏi anh: “Ừm, chào thầy Vệ.”

Nói xong lập tức tắt mic.

Giọng của Lâm Hòa nghe cũng mềm mại và nhẹ nhàng, có một chút giọng mũi.

Người bình thường nghe không ra có điểm gì không đúng, nhưng Vệ Thụ không phải là người bình thường.

Nhưng anh cũng không có nói gì, chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Lời kịch tôi đã chiếu trên màn hình rồi, tôi bắt đầu ngay đây.”

Nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, Lâm Hòa hít hít mũi, một lần nữa ấn mở mic: “Được.”

Mỗi lần nói xong, cô đều tắt mic ngay.

Ngay sau đó, Vệ Thụ tiến vào nhân vật.

“A Linh, lần này ta đi, không biết ngày về, sinh tử không biết, nếu có lương duyên, ngươi chớ chờ ta.”

“Miếng ngọc bội này ngươi nhận lấy và hãy mang theo bên người, ta hy vọng rằng cuộc sống của ngươi sẽ luôn bình yên và thuận lợi, nhưng nếu như thật xảy ra chuyện gì, cũng có thể sử dụng nó như trong trường hợp khẩn cấp.”

“A Linh tình yêu của ta, thấy chữ như mặt……”

“A…… A linh…… Kiếp này ngươi và ta…… Vô duyên, nếu có…… Có kiếp sau, ta Thượng Quan Lâm, nhất định…… Không phụ ngươi.”

Lâm Hòa nghe từng câu từng câu thoại đang vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nước mắt đã rơi đầy mặt từ lúc nào không hay.

Nước mắt không ngăn được tuôn ra bên ngoài, cô hoàn toàn không khống chế được.

Cô biết người đang nói chuyện này không phải Lăng Duyên, cô biết rất rõ.

Nhưng bởi vì giọng nói thật sự quá giống, mỗi lần cô nghe được giọng của Vệ Thụ, luôn không khỏi nhớ tới Lăng Duyên.

Nhất là, bộ ngôn tình cổ trang này cô chỉ thay đổi thời đại viết lại chuyện của mình và Lăng Duyên, những lời thoại trong đó, đều căn cứ vào nội dung của những cuộc trò chuyện của cô và Lăng Duyên trong quá khứ để chỉnh sửa lại.

“Cô Mộc, cô có cảm thấy…… Có chỗ nào có vấn đề không?” Vệ Thụ hỏi.

Lâm Hòa lau nước mắt, để cho mình bình tĩnh lại trong vài giây, mới dám mở mic lên.

“Cái đó……” Lâm Hòa vừa lên tiếng đã nghe ra trong giọng nói của mình để lộ hơi nhiều, cô hắng giọng, cố gắng bình tĩnh nói: “Thầy Vệ, câu đầu tiên của anh, thiếu một chút sự bất đắc dĩ và cảm giác bất lực, lúc ấy Thượng Quan Lâm vì quốc gia vì sự bình yên bá tánh mà phải xuất chinh, trong lòng anh ta vô cùng muốn ở bên nhau cả đời với Sương Linh, nhưng anh ta không có cách nào bảo đảm một trăm phần trăm rằng mình có thể sống sót trở về, cho nên lại sợ Sương Linh chờ mình, làm chậm trễ Sương Linh, cho nên mới không thể làm gì khác ngoài nói, không cần chờ anh ta.”

Vệ Thụ hiểu ý tứ của Lâm Hòa, “Tôi biết rồi, chính là muốn thể hiện ra cảm xúc phức tạp của Thượng Quan Lâm, là cái loại tình cảm rất yêu cô ấy, nhưng lại không thể không buông tay, đúng không?”

“Có thể nói như vậy.” Lâm Hòa lau nước mắt còn đọng lại bên ngoài, khẽ hít hít mũi, trầm giọng, tiếp tục nhẹ giọng chậm rãi nói: “Câu cuối cùng, cái loại cảm giác hơi thở thoi thóp khi chết trận ở sa trường thầy Vệ diễn rất tốt, nhưng trong nhân vật có nhiều tình cảm chồng chéo lên nhau, thiếu một thứ gì đó.”

“Anh ta là vì bảo vệ quốc gia bảo vệ sự bình yên của bá tánh mà chết, ở trong lòng anh ta, hy sinh một người như anh ta, bảo vệ một tòa thành, bao gồm cả Sương Linh ở trong thành, thật ra mở một mức độ nhất định nào đó, đã cảm thấy viên mãn, nhưng về mặt tình cảm lại rất buồn bã và tiếc nuối, bởi vì…… Anh ta thật sự không thể trở về được, sẽ không còn được gặp lại cô gái mà anh ta yêu nữa.”

“Những lời này vừa rồi thể hiện tình cảm dành cho Sương Linh vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng về phương diện quốc gia lại không đủ.”

Được tác giả nguyên tác phân tích như vậy, trong thoáng chốc Vệ Thụ lại hiểu được nhân vật Thượng Quan Lâm này hơn một bậc.

Anh biết cảm xúc của nhân vật này phức tạp, cuối cùng hẳn có thể nói là vui buồn đan xen, buồn chính là phải vĩnh biệt với cô gái mình yêu, vui chính là đại thắng ở biên giới, anh ta đã dùng mạng sống của mình bảo vệ tòa thành.

Mà ngay từ đầu thiếu sót của anh, là không đưa mâu thuẫn lẫn lộn giữa quốc gia đại nghĩa với tình cảm trai gái trong người Thượng Quan Lâm vào cùng một chỗ.

“Đứng là đã được khai sáng,” Vệ Thụ khẽ cười, nói cảm ơn với Lâm Hòa: “Cảm ơn cô Mộc đã chỉ điểm, tôi biết tiếp theo phải ghi âm như thế nào rồi.”

“Không cần cảm ơn,” Lâm Hòa bị tiếng cười của anh làm cho ngón tay cũng bắt đầu hơi run rẩy, khi cô nói chuyện giọng cũng hơi run lên, giọng mũi càng nặng hơn lúc mới bắt đầu nói chuyện: “Vậy…… Không có chuyện gì nữa thì tôi thoát đây.”

Vệ Thụ muốn nói rồi lại thôi, chỉ nói: “Được.”

“Cô Mộc nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”

Lâm Hòa như là chạy trối chết, vội vàng rời khỏi phòng, rồi sau đó rốt cuộc cũng không không đến được nữa, đau lòng, khổ sở khóc nức nở thành tiếng.

Lần đầu tiên cô và Lăng Duyên gặp mặt, chính là cô  đánh rơi ví tiền, Lăng Duyên đuổi theo ở phía sau gọi cô: “Này, mỹ nữ, ví tiền của cô!”

Lăng Duyên trả lại chiếc nhẫn kia, cũng không đáng giá bao nhiêu, nhưng thật ra là cô đi theo nhà chế tác tự mình làm ra, trên mặt có khắc tên cô.

Trên ngón tay cũng đeo chiếc nhẫn giống như vậy, là anh tự mình làm, cũng có khắc tên của anh.

Không có quá giá giá, nhưng đối với cô mà nói nó lại là vật báu vô giá.

Lăng Duyên đã hy sinh ba năm, cô cũng chưa từng tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa mìn xuống.

Còn lấy chiếc nhẫn kia của anh xâu vào dây chuyền đeo ở trên cổ.

Trong lòng Lâm Hòa tích tụ quá nhiều cảm xúc không thể kể ra với người khác, cô cầm lấy điện thoại, tìm được số điện thoại của Lăng Duyên, chậm rãi đánh một hàng chữ, chỉnh sửa thành tin nhắn gửi đi.

【Em lại nghe được giọng nói rất giống anh, làm sao bây giờ, rất nhớ anh.】

Vệ Thụ còn đang căn cứ vào phân tích của Lâm Hòa nghiền ngẫm nhân vật Thượng Quan Lâm này mấy tiếng đồng hồ, điện thoại bên cạnh sáng lên, anh cầm lấy tới, click mở.

Lập tức nhìn thấy dãy số xa lạ kia lại gửi cho anh một tin nhắn.

Mà ở phía trên tin nhắn vừa rồi, có một tin nhắn được gửi tới từ nửa năm trước ——

【Hôm nay nghe được một giọng nói, rất giống anh.】

Vệ Thụ hơi nhíu mày.

Số điện thoại này anh đã mua nửa năm trước, đặt nó trong thẻ 2.

Bình thường công việc vẫn dùng số cũ, số mới không có mấy người biết.

Anh cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến lại gọi vào số điện thoại này.

Vài tiếng nhạc chờ qua đi, Vệ Thụ cảm giác không có ai nghe máy, vừa muốn cúp máy, đối diện đột nhiên nhận.

Cả hai đầu của tai nghe đều im lặng, không nghe được bất cứ điều gì.

Sau một lúc lâu, Vệ Thụ vừa muốn lên tiếng, đối diện bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc nức nở cực kỳ áp lực.

Vệ Thụ bỗng nhiên im bặt, đem lời đến bên miệng nuốt ngược trở về.

Âm thanh này…… Hình như anh đã từng nghe thấy ở đâu đó……

NOTE: Những xưng hô “ta – người” hay “hắn – nàng” đều là edit theo cốt truyện cổ trang mà nữ chính viết chứ không phải mình edit sót mọi người không thắc mắc nhé!

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment