Đường Về - Ngải Ngư

Chương 7

Edit: Mây

Sau khi từ bệnh viện đi ra, Quý Du Nhiên không muốn cứ như vậy trở về, cô lôi kéo tay Lục Trọng Cẩn không buông, hai người tay trong tay chậm rãi đi bộ dọc theo đường lớn.

Quý Du Nhiên mở miệng hỏi anh: “Ngày đó…… Đi cùng anh đến studio, là người nhà của chiến hữu anh sao?”

Lục Trọng Cẩn cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Quý Du Nhiên không dám hỏi tiếp nữa.

Nhưng Lục Trọng Cẩn lại chủ động hỏi cô: “Muốn nghe không?”

“Ừm.” Quý Du Nhiên gật gật đầu.

Chỉ cần anh sẵn sàng nói, cô cũng sẽ sẵn sàng lắng nghe.

“Chị dâu là người nhà của cựu đội trưởng trung đội, lúc ấy anh còn là phó đội, lần đó bọn anh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, là một cửa hàng lẩu phát nổ, những cửa hàng liên quan trên con phố ẩm thực đó cũng đều bốc cháy, tình huống rất nghiêm trọng.”

“Anh và đội trưởng từng người dẫn theo từng phân đội cứu hoả, nhưng…… Bởi vì ông chủ nhà hàng không kịp thời truyền đạt tin tức chính xác cho bọn anh, đội trưởng bên kia không phát hiện bình gas nổ mạnh, sinh ra sóng xung kích, đội trưởng cách bình gas gần nhất nên đã hy sinh ngay tại hiện trường.”

Giọng nói  Lục Trọng Cẩn trầm thấp, khàn khàn, lúc nói ra những lời này giọng điệu không có gì thay đổi, nhưng cơ thể anh lại căng ra rất chặt.

Đi đến cột đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, bọn họ dừng lại, đứng trên vỉa hè dành cho người đi bộ chờ đèn xanh sáng lên.

Lục Trọng Cẩn nhìn con số đèn đỏ đếm ngược không ngừng nhảy, tiếp tục nói: “Lần đó trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ trước vài phút, đội trưởng vừa mới gọi điện thoại video với chị dâu, đứa trẻ nhìn anh ấy rất xa lạ, chị dâu bảo đứa trẻ gọi anh ấy, em có biết đứa trẻ gọi anh ấy là gì không?”

Quý Du Nhiên ngước mắt nhìn về phía Lục Trọng Cẩn, không nói gì.

Đèn xanh sáng lên, người đàn ông lôi kéo tay cô đi về phía trước, đồng thời không nhanh không chậm nói: “Câu đầu tiên gọi không phải là bố, mà là chú. Bởi vì đối với đứa trẻ mà nói anh ấy quá xa lạ, đã nhiều năm không trở về nhà, đứa trẻ cũng không biết anh  ấy.”

Trong lòng Quý Du Nhiên ê ẩm, có hơi buồn bực.

“Sau đó lúc anh đến thăm hai mẹ con chị dâu, đứa trẻ nhìn thấy bộ quần áo của anh, ngay lập tức gọi anh là bố, bởi vì cậu bé chỉ nhớ kỹ trong tấm ảnh mà mẹ cậu cho cậu xem, bố cậu cũng mặc một bộ quần áo giống như vậy.”

Quý Du Nhiên cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Cô biết anh cũng giống như người đội trưởng đã hy sinh kia, mỗi một người làm công tác phòng cháy chữa cháy như bọn họ đều giống nhau, mỗi một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đều chuẩn bị sẵn sàng giao nộp tính mạng của  mình ra.

Đây là sứ mệnh của bọn họ, mặc dù bản năng khiến cho bọn họ muốn lùi lại phía sau, nhưng chức trách lại làm cho bọn họ không chút do dự xông về phía trước.

Ngay cả khi đối mặt với cái chết, cũng sẽ dùng hết toàn lực vượt lửa qua sông.

Sau khi nghe câu chuyện cũ có thật xảy ra xung quanh anh, Quý Du Nhiên chậm lại một lúc lâu mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc.

“Ngày nào đó có thời gian rảnh, chúng ta cùng đi thăm đội trưởng đi.” Quý Du Nhiên ngửa đầu lên nói với Lục Trọng Cẩn.

“Ừm.”

“Không còn sớm nữa,” Anh xoay người lại, rũ mắt nhìn Quý Du Nhiên, nhàn nhạt nói: “Về nhà đi.”

“Em còn chưa muốn trở về,” Quý Du Nhiên mím môi, “Ở lại thêm một lúc nữa được không?”

“Không được.” Lục Trọng Cẩn từ chối rất thẳng thừng.

Quý Du Nhiên bĩu môi, cảm xúc ngay lập tức được viết lên trên mặt.

Lục Trọng Cẩn thở dài, anh rút lại những lời nói mà anh cho rằng cô đã che giấu cảm xúc của mình trước đó.

Anh giơ tay cản một chiếc taxi lại, nói với Quý Du Nhiên: “Đưa em trở về, còn có thể ở cùng thêm một lúc nữa.”

Lúc nghe thấy lời này Quý Du Nhiên với chịu chui vào trong xe, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau ngồi ở hàng ghế sau.

Lục Trọng Cẩn thuần thục đọc địa chỉ, tài xế ngay lập tức khởi động xe.

Đến trước cổng tiều khu nhà Quý Du Nhiên, hai người bước từ trên xe xuống, Lục Trọng Cẩn bị Quý Du Nhiên kéo vào trong tiểu khu, mãi cho đến dưới lầu nhà cô, cô mới lưu luyến buông tay ra.

“Em tới rồi.”

“Ừm,” Lục Trọng Cẩn thản nhiên nói, “Đi lên đi.”

Quý Du Nhiên bước được hai bước rồi xoay người lại, hỏi anh: “Chúng ta ở bên nhau rồi đúng không?”

Khóe môi Lục Trọng Cẩn khẽ nhếch lên, cười nhạt, gật đầu, “Ừm.”

“Giống như đang nằm mơ vậy, trước đêm nay em còn tưởng rằng anh đã kết hôn và có con, bởi vì chuyện này còn khó chịu suốt một tuần.”

Lục Trọng Cẩn dở khóc dở cười.

Anh đi lên phía trước, kéo cô ôm vào trong lòng ngực, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Không phải em nói rồi sao?”

“Cái gì?”

“Vợ của anh chỉ có thể là em.” Anh dừng một chút lại tiếp tục nói: “Đời này anh chỉ có thể kết hôn với em.”

“Em nói, cho dù em có đi rồi, cũng sẽ trở về.”

Cho nên anh vẫn luôn đang đợi em.

Bỗng nhiên Quý Du Nhiên ngước mắt lên, biểu cảm kinh ngạc.

Giây tiếp theo, nước mắt cô rơi xuống.

Bình ngôi sao cô đưa cho anh, những ngôi sao đó thế mà anh đều mở ra, phát hiện ra trộm viết những lời trong lòng cho anh biết.

Cô đã từng viết những lời như vậy.

Nguyên lời cô đã viết lúc ấy là ——

“Lục Trọng Cẩn, đời này anh chỉ có thể kết hôn với em.”

“Anh phải nhớ kỹ chỉ có em mới có thể làm vợ của anh.”

“Lục Trọng Cẩn, em biết là em tùy hứng, về sau cũng phải bao dung em nhiều hơn nha! Em sẽ yêu anh rất nhiều rất nhiều.”

“Em tức giận anh phải dỗ dành em ngay, em rất dễ dỗ dành. Ngay cả khi chỉ cho một viên kẹo cũng sẽ mỉm cười với anh!”

“Cho dù em có đi rồi, cuối cùng vẫn sẽ trở về, bởi vì Quý Du Nhiên nhất định sẽ chỉ xoay quanh Lục Trọng Cẩn.”

Tựa như kim đồng hồ vĩnh viễn xoay vòng quanh những con số vậy.

……

Còn có rất nhiều rất nhiều, mỗi một ngôi sao đều cất giấu một lời mà cô muốn nói với anh.

Cô vốn tưởng rằng, đời này anh cũng sẽ không thể phát hiện ra.

Lại không ngờ được, anh đã nhìn thấy được những lời nói phát ra từ tận đáy lòng cô.

Quý Du Nhiên giơ tay ôm eo anh, bĩu môi hít hít cái mũi, còn có tiếng khóc nức nở oán trách nói: “Sao anh lại như vậy, vẫn luôn chọc em khóc.”

Quý Du Nhiên nói xong liền đẩy ra Lục Trọng Cẩn, cô giơ tay lên lau nước mắt đi, xoay người chạy về nhà.

“Anh nhanh trở về đi thôi.”

Lời còn chưa dứt, người cũng chạy mất bóng.

Lục Trọng Cẩn bất đắc dĩ thở dài, xoay người trở về.

Quý Du Nhiên vụng trộm mà mở cửa nghiêng đầu ra nhìn, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, khóe môi nhếch lên mỉm cười, sau đó mới xoay người đi về phía cửa thang máy.

Về đến nhà vừa mới mở cửa ra, Quý Du Nhiên đã thấy Đường Tuệ Quyên ngồi trên sô pha ngủ gật, TV trong phòng khách vẫn đang bật.

Nghe thấy mở cửa tiếng vang lên Đường Tuệ Quyên ngay lập tức mở mắt ra, thấy Quý Du Nhiên cuối cùng cũng trở về, bà nhanh chóng đứng dậy, ngáp một cái, nhíu mày nói: “Nhanh đi ngủ đi!”

Quý Du Nhiên cười gật gật đầu rồi chạy về phòng.

Đường Tuệ Quyên ở phía sau nhìn chiếc áo áo khoác màu đen rộng thùng thình Quý Du Nhiên mặc, lẩm bẩm: “Quần áo đàn ông ở đâu ra?”

Quý Du Nhiên trở về phòng ngay lập tức nhào lên trên giường vui vẻ đạp chân, vốn dĩ đã cho rằng mình phải cực khổ theo đuổi một lần nữa, ai biết đêm nay có thể nhẹ nhàng hòa hợp như vậy!

Cô vô cùng kích động mà cuốn chăn lại lăn lăn vài vòng.

Sau đó, bỗng nhiên chú ý tới một điểm rất không đúng.

Cô đã chuyển nhà.

Sau khi chia tay với Lục Trọng Cẩn cô đã không còn sống ở đây.

Nhưng là đêm nay hình như là Lục Trọng Cẩn biết nhà cô đối diện với tiểu khu bị cháy, trực tiếp đưa cô về đến trước cổng tiểu khu để cô về nhà.

Quý Du Nhiên đang quấn chăn bỗng nhiên bật dậy.

Lúc bắt taxi đưa cô về cũng vậy, làm sao anh có thể biết địa chỉ cụ thể của nhà cô?

Quý Du Nhiên không tự chủ được nhớ đến chuyện Đường Tuệ Quyên luôn nhắc mãi nói có người nào đó vẫn luôn gửi thuốc bổ, quần áo và đồ đạc cho bà.

Cô cũng đã từng kiểm tra những món đồ kia, địa chỉ đều là chủ cửa hàng đó, hỏi chủ quán cũng hỏi không tìm ra được người mua đồ là ai, cho nên cô cũng không biết được những năm nay là ai vẫn luôn giúp cô chăm sóc mẹ.

Nhưng hiện tại cô…… Hình như đã biết được đó là ai.

Quý Du Nhiên cầm lấy điện thoại di động, muốn hỏi Lục Trọng Cẩn một chút, nhưng là cuối cùng lại nhịn xuống.

Cũng không phải là không có thời gian, chờ về sau gặp mặt hỏi lại cũng không muộn.

Quý Du Nhiên bước từ trên giường xuống dưới, cởi quần áo ra lấy áo ngủ đi vào trong phòng tắm.

Tắm nước nóng xong ra ngoài Quý Du Nhiên tiện tay cầm điện thoại di động lên, ngay lập tức thấy được WeChat có tin nhắn mới.

Cô mở WeChat ra, là Lục Trọng Cẩn trả lời cô.

Lục:【Ngày mai không rảnh, sau đó mới có thời gian.】

Du Nhiên thấy Nam Sơn:【Được.】

Lục:【Phải huấn luyện ban đêm, em đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.】

Quý Du Nhiên đành phải xóa từng chữ một vừa đánh vào khung soạn tin nhắn, sau đó trả lời lại anh bằng một câu chúc ngủ ngon.



Hai ngày sau, Quý Du Nhiên đến phòng làm việc.

Đêm trước khi cô về nước đã quyết định ký hợp đồng với một studio chụp ảnh.

Gần đây phòng làm việc muốn xác định một chủ đề quay chụp, để chuẩn bị cho triển lãm ảnh tiếp theo.

Những chủ đề mà mọi người suy nghĩ ra đều bị ông chủ gạt bỏ, hôm nay mở họp cũng là muốn cùng nhau thảo luận một chút về chuyện này.

Vốn dĩ Quý Du Nhiên không có ý tưởng gì, nhưng là sau sự kiện phát sinh hai ngày trước, còn có câu chuyện mà Lục Trọng Cẩn đã giảng cho cô, làm cho Quý Du Nhiên đặc biệt có cảm xúc.

“Ông chủ,” Vẻ mặt Quý Du Nhiên nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh lại đứng đắn nói: “Chủ đề ‘Lính cứu hỏa’ này, ông cảm thấy thế nào?”

Ông chủ hơi nhíu mày, ý bảo Quý Du Nhiên tiếp tục nói.

Quý Du Nhiên không nhanh không chậm nói: “Tối hôm tôi đã tận mắt chứng kiến một trận hỏa hoạn, ở ngay trước mắt tôi, lúc ấy những người lính cứu hỏa mặc bộ quần áo chống cháy đeo mặt nạ chống khí độc và mình oxy xông vào đám cháy, nói thật lúc đó tôi bị chấn động.”

“Tôi cứ như vậy đứng ở bên ngoài, trơ mắt nhìn bọn họ sơ tán cứu những người dân bị mắc kẹt trong tòa nhà ra, sau đó lại chạy ngược vào cùng đồng đội kề vai chiến đấu. Nhưng tôi ngoại trừ cầu nguyện, cũng không làm được cái gì.” Quý Du Nhiên thật tình thật lòng nói: “Trong lúc tất cả mọi người đều chạy trốn, thì chỉ có bọn họ đi ngược chiều, tôi rất muốn làm một chút gì cho bọn họ.”

“Tôi cảm thấy trong tất cả những nghề nghiệp thì lính cứu hỏa có tỷ lệ thương vong cao nhất, với tư cách là anh hùng cứu hỏa của nhân dân, thì bọn họ xứng đáng để chúng ta tổ chức một buổi triển lãm ảnh cho họ.” Quý Du Nhiên nói xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng cô đều đã tính toán kỹ càng, nếu ông chủ không đồng ý, cô cũng sẽ sắp xếp đưa chủ đề này vào trong kế hoạch cá nhân của mình, dù sao chuyện muốn chụp ảnh những người lính cứu hỏa này cũng là chuyện cô nhất định sẽ đi làm.

Sau khi ông chủ nghe Quý Du Nhiên nói xong trầm ngâm  một lúc rất lâu, những người khác trong phòng làm việc cũng không nói chuyện.

Một lúc lâu sau ông chủ mới mở miệng nói: “Điểm cắt rất độc đáo mới mẻ, cô nói cũng có lý, tôi tương đối xem trọng.”

“Nếu là chủ đề mà cô đã nghĩ ra, vậy nhiệm vụ quay chụp lần này giao cho cô đi.”

Quý Du Nhiên thụ sủng nhược kinh.

“Về phần đội cứu hỏa bên kia, tôi đi thương lượng.” Ông chủ nói.

“Cảm ơn ông chủ!” Giọng điệu Quý Du Nhiên cao lên.



Hôm nay, Lục Trọng Cẩn đang dẫn đội đi huấn luyện, giữa đường bị chỉ huy trưởng gọi vào phòng làm việc.

“Trọng Cẩn, ngày mai sẽ có một nhiếp ảnh gia đến đội cứu hỏa, các cậu ở lại trong đội cứu hỏa bảy ngày, chủ yếu là quay chụp một chút về huấn luyện hàng ngày của các cậu còn có lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, cuối cùng những tấm ảnh đó sẽ được công bố dưới hình thức của một buổi triển lãm ảnh, để cho quần chúng nhân dân hiểu rõ và làm quen với lính cứu hỏa một chút. Cậu nhớ tiếp đãi tốt một chút, những yêu cầu nào được thì đồng ý càng nhiều càng tốt.”

“Rõ!” Giọng của người đàn ông trầm thấp, cao vút và mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment