Đường Về - Ngải Ngư

Chương 53

Edit: Mây

Hơi thở mát lạnh thuộc về anh kéo đến che trời lấp đất, bao vây vờn quanh người cô.

Tần Họa căng thẳng hơi ngửa người ra phía sau một chút, bả vai bất giác nhún vai, thậm chí có một giây cũng quên mất hô hấp.

Xúc cảm lạnh lẽo và mềm mại trên cánh môi bị phóng đại đến vô hạn, cái loại này nhẹ nhàng nghiền nát tê dại ở thân thể của nàng nội không ngừng mà lan tràn mở ra, cả người đều bắt đầu nh,ũn ra.

Chân Tần Họa đứng không vững lắm, cô ngửa mặt, lông mi run rẩy hốt hoảng nhìn người đàn ông gần trong gang tấc vài giây, sau đó lập tức nhắm mặt lại.

Không giống với nụ hôn 69 dịu dàng lần  trước, lần này Tống Kỳ Hạc hung hăng kéo đến, tựa như chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng mới bằng lòng bỏ qua.

Cho đến khi Tần Họa bị anh cắn môi kêu lên, người đàn ông mới dần dần tiết chết lại một chút.

Tay Tần Họa để ở trên vai anh, khi Tống Kỳ Hạc từ từ lùi lại, hô hấp không ổn định thở phì phò, gương mặt hiện lên một mảnh ửng đỏ.

Người đàn ông giơ tay giúp cô vuốt những sợi tóc rơi ra, ngay sau đó lập tức ôm cô gái vào trong lòng.

Cơ thể của hai người dán vào nhau, hơi thở phả vào bên tai, hàng mi dài của Tần Họa không chịu đựng nổi mà run, cơ thể nhũn ra gần như không đứng được.

Tống Kỳ Hạc ôm cô, vòng eo của cô gái trong lòng ngực nhỏ gọn, cơ thể mềm mại, tiếng t,hở dốc của cô gái phả vào bên tai anh, cả người anh căng chặt.

Hai người đều im lặng, thật lâu sau.

“Muốn ôm tới khi nào?” Cuối cùng Tần Họa cũng lên tiếng hỏi anh.

Giọng nói của cô gái mềm như bông, còn có một chút mê hoặc chưa tan đi.

Lúc này Tống Kỳ Hạc mới từ từ buông cô ra, ánh mắt Tần Họa lập lòe, hơi mất tự nhiên liếc mắt sang một bên  không dám nhìn anh, ngay sau khi được anh buông ra thì vội vàng xoay người đi tới bên kia bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Đồ ăn trên bàn phong phú, bánh kem thơm ngọt, còn có rượu vang đỏ tăng thêm sự vui vẻ.

Cô gái bưng ly chân dài lên, mỉm cười nói với Tống Kỳ Hạc: “Sinh nhật vui vẻ.”

Người đàn ông cạn ly với cô, khóe miệng cũng khẽ cười nói, “Cảm ơn.”

Giọng của anh hơi khàn khàn.

Sau khi ăn cơm tối xong Tần Họa bảo Tống Kỳ Hạc cắt bánh kem, cô gái rất nghiêm túc nói: “Thọ tinh phải tự mình cắt bánh kem mới được.”

Tống Kỳ Hạc cắt một miếng bánh đưa cho cô, Tần Họa vui vẻ bưng cái dĩa giấy lên dùng chiếc nĩa nhỏ lấy từng miếng kem ăn.

Tống Kỳ Hạc không thích ăn những thứ này, nhưng vì không muốn để cho cô thất vọng, anh cũng lấy một miếng từ từ ăn vào.

“A, ngọt quá đi.” Tần Họa cong môi mỉm cười nói với anh.

Khóe miệng cô gái dính kem, cô lại hồn nhiên không biết, còn cười rất vui vẻ, tựa như một bông hoa bỗng nhiên nở rộ, vừa tươi sáng vừa xinh đẹp.

Tống Kỳ Hạc đặt món đồ trong tay xuống, đứng dậy, một bàn tay chống vào trên bàn ăn, một tay khác duỗi qua, nâng sườn mặt cô lên, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng cô.

Tần Họa cảm nhận được rõ ràng xúc cảm ướt át và mềm mại ở bên môi tùy ý cuốn đi.

Tống Kỳ Hạc ăn phần kem dính trên khóe miệng cô vào trong miệng, chưa đã thèm mà khẽ liếm môi.

Là rất ngọt.

Tần Họa xấu hổ mặt đỏ bừng, càng ngày cô càng cảm thấy lời Cung Tình nói cực kỳ đúng.

Tống Kỳ Hạc chính là người có vẻ ngoài ngây thơ nhưng bụng dạ đen tối.

Lông mi cô gái run rẩy, ánh mắt trốn tránh, vì che giấu sự gượng  gạo của mình, bưng ly rượu vang đỏ trong tay lên uống một ngụm.

Làm cho mình cảm thấy không nóng như vậy.

Kết quả cuối cùng dẫn tới, tửu lượng Tần Họa rất kém, lại say.

Cô gái ngồi trên sô pha, rúc vào trong lòng ngực Tống Kỳ Hạc, hôm nay người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, làm nổi bật làn da trắng bạch của anh, ngọn tóc đen mềm mại rũ hai bên thái dương, làm anh thoạt nhìn đều không có một chút lực công kích nào.

Sau khi Tần Họa say luôn rất tự nhiên, ngày thường không chịu nói thẳng ra với anh đều có thể nói ra vô cùng tự nhiên.

“Tống Kỳ Hạc, hôm nay chúng ta mặc thật xứng đôi, giống như cố ý phối trang phục tình nhân.” Có vẻ như bởi vì điều này, cô còn rất vui vẻ.

Người đàn ông cụp mắt nhìn, cô gái yên tĩnh dựa vào đầu vai anh, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.

“A,” Như là cô nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên thoát ra khỏi trong lòng anh, đứng lên nói: “Em có chuẩn bị quà cho anh.”

Nói xong, cô gái lập tức chạy vào trong phòng cầm một chiếc hộp nhỏ đi ra.

Cô nhét chiếc hộp vào trong tay anh, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt mong chờ lại lo lắng.

Tống Kỳ Hạc chậm rãi mở ra, nhìn thấy bên trong đặt khuy măng sét rất tinh xảo, đá quý màu đen thâm trầm quý phái, phối với hoa văn màu vàng, vô cùng hoàn mỹ.

Vừa khiêm tốn vừa xa hoa.

“Thích không?” Cô nhỏ giọng hỏi, đôi mắt ướt dầm dề, lóe lên ánh sáng.

“Thích.” Tống Kỳ Hạc trả lời không hề do dự.

Tần Họa vui vẻ tới gần sô pha, nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng cong lên cười nhạt.

“Tống Kỳ Hạc à,” Cô khẽ thở dài, chớp chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt hơi nghịch ngợm, “Chờ chú Dương trở về, phát hiện em quyến rũ anh thành bạn trai, có phải sẽ rất tức giận không?”

“Sẽ không.”

Cô chu chu miệng, giống như đang làm nũng với anh: “Anh có thể nói nhiều hơn một chút không?”

“Một câu nói dài hơn một chút cũng được.”

Một hai  chứ  như vậy chạy ra ngoài, thật ngắn gọn, thật lạnh lùng, cảm giác không có tình cảm gì.

Người đàn ông im lặng một lát, cụp mắt xuống lẩm bẩm: “Cảm ơn em, Tần Họa, đây là sinh nhật vui vẻ nhất trong mấy năm qua.”

Cảm ơn em đêm đó đã kéo anh từ trên sân thượng xuống.

Cảm ơn em đã thích anh một cách đơn thuần và mãnh liệt như vậy.

Cảm ơn em, đã cố gắng kéo anh thoát ra khỏi vũng bùn, làm cho anh nhìn thấy được một chút hy vọng.

“Vậy,” Cô chống tay trên sô pha, nửa người nghiêng về phía trước, dựa sát vào anh, nhẹ giọng nói: “Sau này sinh nhật mỗi năm của anh, em đều sẽ đón cùng anh, được không?”

“Mặc kệ là sang năm, năm sau, ba năm sau…… Hay là xa hơn, mãi cho đến bảy tám chục tuổi, em đều sẽ đón cùng anh, được không?”

Người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt đen nhanh nhin cô không chớp mắt.

“Được.” Anh nghe được mình trả lời cô.

Sau đó, người đàn ông lập tức ôm cô gái lên, Tần Họa ngồi quỳ trên sô pha, làn váy bởi vì tư thế này mà bị kéo lên trên, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái.

Tay Tống Kỳ Hạc bóp eo cô, nâng cằm lên nhìn chăm chú cô gái cũng cúi đầu nhìn anh.

Ngay sau đó, Tần Họa chủ động cúi người, hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh của anh.

Cơ thể như là đang bị lửa thiêu đốt, cả người đều nóng lên, hai cơ thể dán vào nhau, hô hấp dồn dập.

Cúc áo sơ mi của Tống Kỳ Hạc đã mở ra hơn phân nửa, lộn xộn, mà khóa kéo phía sau lưng Tần Họa cũng bị kéo xuống, để lộ ra một mảng lưng trắng như tuyết.

Thậm chí, chiếc váy của cô gái còn bị kéo xuống dưới bả vai, chỉ cần kéo nó xuống thêm chút nữa……

“Tống Kỳ Hạc,” Ngón tay cô phủ lên gáy anh, mái tóc ngắn màu đen của người đàn ông len lỏi vào từng kẽ tay, anh nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Em rất thích anh.”

Người đàn ông vốn đã đánh mất lý trí bỗng nhiên cả cơ thể cứng đờ, anh dừng đôi tay muốn tiếp tục đi xuống, chỉ là rất kiềm chế hôn nhẹ lên môi cô, ấn cô vào trong ngực thật chặt.

Sau một lúc lâu đã hạ xuống, Tống Kỳ Hạc chậm rãi giúp cô sửa sang lại quần áo, kéo khóa lên cho cô, chỉ là rất khắc chế khẽ hôn lên môi một cái, giọng nói khàn khàn trầm thấp nói với cô: “Anh cũng vậy.”

Anh cũng, rất thích em.

Tần Họa cứ như vậy dựa vào trong lòng ngực Tống Kỳ Hạc, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Anh rất bất đắc dĩ.

Sao có thể yên tâm về anh như vậy,không hề đề phòng đối với anh.

Người đàn ông bế cô lên tới, đặt cô nằm trên giường trong phòng ngủ, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, sau đó mới đi ra ngoài.

Trong phòng bếp và trên bàn ăn là một mớ hỗn độn, Tống Kỳ Hạc đứng ở đó, không biết phải làm thế nào.

Cuối cùng vẫn tự mình ra tay, Tống Kỳ Hạc chưa từng làm những chuyện này nên động tác trúc trắc, rất vụng về, dọn dẹp mất một tiếng đồng hồ mới làm cho phòng bếp sạch sẽ.

Sáng hôm sau Tần Họa tỉnh lại, chuyện tối hôm qua chạy vào não cô từng chút từng chút một, cô đóng băng ngồi ở trên giường, không thể tin nổi tự hỏi mình: “Tối hôm qua…… Không thể nào?”

Hỏi xong lại cảm thấy mình rất ngốc, quần áo trên người còn đó, hơn nữa bình thường như vậy, căn bản không giống như là đã làm.

Huống chi, cơ thể của cô cũng không có cảm giác gì lạ.

Tần Họa vỗ vỗ vào mặt mình, vừa định đi tắm rửa một cái thay quần áo trước rồi ra phòng bếp và bàn ăn thu dọn, sau đó lại đến nhà Tống Kỳ Hạc chuẩn bị bữa sáng.

Kết quả sau khi đi từ trong phòng ngủ ra thì phát hiện, trên bàn ăn sạch sẽ, phòng bếp cũng sáng bóng, những thứ để nấu nướng và ăn uống tối hôm qua đều đặt vào đúng vị trí.

Tần Họa kinh ngạc.

Buổi đêm không thể nào gọi người vệ sinh đến dọn dẹp, chẳng lẽ là tự mình làm?

Cô gái càng thấp thỏm hơn, lần này không chỉ có tội danh danh quyến rũ người ta thành bạn trai, mà cô còn biến một người không làm việc nhà người thành tự mình ra tay.

Sau khi chú Dương trở về chỉ sợ là sẽ trực tiếp để cô từ chức mất.

Mấy ngày tiếp theo đều trôi qua rất yên bình.

Nhưng mà, qua sinh nhật của Tống Kỳ Hạc, cũng có nghĩa là mỗi một ngày trôi qua, lại càng gần ngày mà anh nói sống không bằng chết.

Ngày 21 tháng 11.

Tần Họa không biết trước kia anh phải chịu đựng như thế nào, nhưng năm nay ít nhất cũng có cô có thể ở bên cạnh anh.

Ngày 21 tháng 11, Tần Họa đúng giờ đến nhà Tống Kỳ Hạc như bình thường.

Bữa sáng chuẩn bị xong nhưng anh vẫn chưa đi ra, Tần Họa liền đi gõ cửa phòng ngủ.

Kết quả gõ vài cái vẫn không có ai trả lời, Tần Họa hơi lo lắng đành tự tiện đẩy cửa ra.

Cô đi vào, nhìn thấy người đàn ông nằm ở trên giường, đôi mắt nhắm lại, còn không chưa tỉnh.

Tần Họa rón rén đi đến, kết quả đến gần mới phát hiện, trên mặt anh đều là mồ hôi, người đàn ông nhíu mày, như là rơi vào trong cơn ác mộng nào đó.

Tần Họa đau lòng nhìn anh, lời nói hết sức dịu dàng, nhẹ giọng gọi anh: “Tống Kỳ Hạc? Tống Kỳ Hạc? Tỉnh đậy nào, nên dậy ăn sáng rồi.”

Cô cố gì dùng giọng điệu nhẹ nhàng hết sức, kiên nhẫn gọi anh dậy.

Tống Kỳ Hạc chìm trong mơ bị cơn ác mộng quấn quanh vào trong một vũng máu lớn, anh trơ mắt mà nhìn người kia tách rời từng phần thi thể của ba mẹ ngay trước mặt anh, dù làm như thế nào cũng không thể động đậy được, cơ thể anh như là bị thứ gì đó gông cùm xiềng xích, không có cách nào nhúc nhích.

“Tuy rằng quả thật là chúng ta có cùng huyết thống, nhưng tao sẽ không chấp nhận mày là em trai tao.” Người nọ mỉm tà ác với anh: “Ai bảo mày đã cướp hết tất cả của tao!”

“Tống Kỳ Hạc……” Có giọng nói dịu dàng, nhè nhẹ gọi từ nơi rất xa xôi truyền đến, dần dần, âm thanh càng ngày càng kiên định rõ ràng, gần đây ở bên tai: “Tống Kỳ Hạc, dậy nào!”

Anh từ từ mở mắt ra, thấy được Tần Họa.

Tống Kỳ Hạc ngồi dậy, lập tức ôm lấy Tần Họa đang ngồi ở mép giường, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi mà nặng nề thở ra một hơi, chuyện trong giấc mơ tựa như chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua.

Tần Họa vỗ vỗ lưng anh, đau lòng nói: “Lại mơ thấy ác mộng?”

“Ừm.” Anh vừa mới tỉnh ngủ giọng khàn khàn, có thêm một chút giọng mũi.

Qua một lát, ann buông Tần Họa ra, cô gái giơ tay lên  giúp anh chậm rãi lau mồ hôi trên mặt, mặc dù cô đã cố gắng che giấu, nhưng ánh mắt lại không giấu được lo lắng cho anh.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi kỳ lạ.

Tần Họa dừng động tác lại, nhìn thẳng, không biết là ai chủ động trước, cánh môi hai người dán vào nhau.

Trong phòng rất yên tĩnh, cho đến khi ——

Có tiếng đồ vật rơi xuống trên mặt đất đột ngột vang lên.

Tần Tiến và Tống Kỳ Hạc bị giật mình cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Chú Dương khiếp sợ đứng ở đó, dùng vẻ mặt như nhìn thấy ma nhìn bọn họ.

Tần Họa bỗng đứng lên, hoảng loạn gọi: “Chú Dương……”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment