Đường Thành Thần

Chương 3 - Kế Hoạch

Trần Ngọc Anh lẵng lặng nằm thở cho tâm tình bình ổn trở lại. Đến lúc này hắn đã hoàn thành tốt hơn một nữa kế hoạch của mình.

Từ việc lựa chọn "hung thủ" Trần Ngọc Anh đã sàng lọc kĩ càng, hắn đã cân nhắc nhiều thứ mới quyết định chọn tứ ca của hắn.

Thứ nhất: tứ ca hắn vốn là tên tự cho mình là thông minh lại ưa thích tỏ ra mình là thân sĩ đa số việc đều sai thủ hạ đi làm, nếu là người khác bọn hắn tự mình ra tay kế hoạch này của hắn đã phá sản, dù sao củng là tu sĩ hắn không dể dàng qua mặt như vậy.

Thứ hai: Nếu biết hắn chết, hắn đoán tên này sẽ lựa chọn tạm thời che dấu đi tin tức rồi tìm cách dựa vào quan hệ của mẹ đẻ, cùng cậu của hắn để sắp sếp lối thoát cho bản thân.

Thứ ba: Trưởng lão Hình Đường là mẹ đẻ của nhị ca hắn, thời điểm này bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội loại bỏ một đối thủ tiềm năng cạnh tranh vị trí Thiếu Gia Chủ là tứ ca hắn. Tuy được mệnh danh là " thiết diện vô tư " nhưng từ cuộc đời truyền kì của bà ta , hắn đoán khi lợi ích đủ lớn thì "vô tư" chỉ là rác rưởi. Nếu phát hiện thì so với truy bắt kẻ vô giá trị là hắn, bà ta tất nhiên sẽ tình nguyện che dấu giúp hắn, biến giả thành thật.

Còn một lí do quan trọng nhất khiến Trần Ngọc Anh chọn tứ ca, vì tên này là một trong những người bắt nạt hắn thường xuyên nhất. Nên trước khi rời đi, hắn củng muốn để lai một "món quà nho nhỏ" cho tứ ca mình.

Giai đoạn tiếp theo Trần Ngọc Anh thực sự đã đánh cuộc cả mạng sống.

Vách đá mà hắn nhảy là vị trí hắn đã lén lút tìm kiếm, khảo sát nhiều lần mà chọn ra được:

Nơi đây phù hợp che dấu cái chết " mất xác " của hắn.

Dây leo ở đây đủ lớn và nhiều có thể chịu được sức nặng hắn, quan trọng hơn ở vị trí bên dưới bốn năm mét có một thân cây nhỏ nhô ra vừa vặn phù hợp cho hắn có điểm tựa giảm áp lức cho tay hắn và dây leo phòng khi nó chịu không được sức nặng của hắn.

Trước khi nhảy xuống vách đá để xác định vị trí cái cây hắn còn cẩn thận diễn một màn trượt chân ném bó đuốc xuống.

Khi Trần Ngọc Anh bước xuống, hắn còn cố tình quay lưng để thuận tiện vươn tay nắm lấy dây leo. Dù là vậy tay hắn sức yếu không giữ nổi trọng lượng cơ thể, hai tay của hắn nắm hai bó dây leo cứ từ từ trượt xuống mãi đến khi tay hắn bỏng rát, gần như hắn đã không giữ nổi nữa thì chân hắn mới đạp lên cái thân cây kia giúp hắn đứng vững.

Trước khi leo lên, Trần Ngọc Anh còn cẩn thận bám chắc dây leo rồi đạp gãy cái cây nhỏ vốn đã sắp rớt vì sức nặng của hắn. Phòng trường hợp lộ sơ hỡ.

Trần Ngọc Anh hắn đã dự tính là vậy nhưng thật sự chưa từng được trãi qua thử nghiệm, hắn không dám chắc mình có thành công hay không. Hắn đây là đang liều mạng, đằng nào cuộc sống hiện tại của hắn củng không khá hơn chết là bao.

Nghĩ lại hoàn cảnh lúc đấy tim hắn lại đập loạn nhịp.

Sau khi tâm tình bình tỉnh trở lại, Trần Ngọc Anh đứng dậy đi về một nơi cách đó không xa, dưới ánh sáng lờ mờ của đêm tối của đêm tối hắn đưa tay gỡ lấy một cái túi vải trong một bụi cây thấp lùm xùm, rồi nhanh chóng hắn quay lại vách đá mà mình vừa nhảy.

Trần Ngọc Anh ngồi xuống nhẹ nhằng mở túi ra, bên trong là một con thỏ đã bi buộc tứ chi, một con dao nhỏ, môt cái chén lớn, một bô quần áo củ giống bộ hắn đang mặc và một ít bạc mà hắn tích lủy bao năm qua.

Hắn dùng con dao giết chết con thỏ kia lại dùng cái chén lớn đựng máu của nó, đặt cái chén qua bên cạnh hăn cẩn thận cất lại con thỏ đã chết vào túi.

Làm xong hắn tiếp tục xé bộ đồ thành nhiều mảnh nhỏ rồi hắn đứng dậy cầm theo tất cả mảnh quần áo đi tới sát mép vực.

Tới nơi Trần Ngọc Anh nhúng một nửa trong số mảnh quần áo vào chén máu, hắn đứng ước lượng khoảng cách rồi ném tất cả quần áo, máu còn lai trong chén và một nữa số bạc xuống vực.

Hắn đứng đó thầm nghĩ :

" Trước mắt chắc chỉ có nhóm người tứ ca, cùng Hình Đường mới có hứng thú đi tìm hiểu kĩ, là có khả năng phát hiện kế hoạch của ta. Còn chút máu này hi vọng có thể đủ thu hút đủ nhiều Thiên Linh Cẩu tới dựng cho ta màn kịch đủ để che mắt những kẻ tầm thường bị cuốn vào ".

Trần Ngọc Anh quay lại cất chiếc chén vào túi, hắn khoác túi lên vai, rồi kiểm tra xung quanh một vòng xem mình còn bỏ sót thứ gì không.

Làm xong tất cả Trần Ngọc Anh vội vàng hướng xuống con đường tắt nhỏ, đó là con đường các nô bộc trong gia tộc làm ra để thuận tiện vận chuyển gia súc từ mua từ bên ngoài vào khu vực chăn nuôi yêu thú. Con đường này buối tối bình thường sẽ không có người qua lại, nó lại cách nơi này không xa lắm, đây là nguyên nhân hắn chọn con đường này.

Trong đêm tối Trần Ngọc Anh vội vàng tranh thủ thời gian vùn vụt lao đi .

Bình Luận (0)
Comment