Đuổi Hạ

Chương 84

Editor: Gió

Beta: Đá bào



“Lại xin nghỉ à?” Cô giáo trẻ cầm đơn xin nghỉ ốm, trước khi ký tên có nói.

Trong văn phòng có rất nhiều học sinh, học sinh khối nhỏ đều rất thấp, gương mặt ngây thơ hồn nhiên.

Nhưng cậu bé yên lặng đứng trước bàn cô giáo đợi ký tên lại không giống vậy, giữa trời hè nóng nực cậu mặc một chiếc áo khoác dày, làn da trắng bệnh nhợt nhạt, cả người được bọc bởi chiếc áo khoác màu đen, nhìn vô cùng khó gần.

Cô giáo ký tên lên tờ đơn xin nghỉ học, lúc đưa cho cậu có hỏi: “Sao luôn là em đến xin nghỉ ốm vậy, bố mẹ em đâu?”

Bàn tay cậu bé từ trong ống tay đưa ra, ngón tay thon dài nhận lấy tờ giấy, vào giây phút nữ giáo viên tưởng rằng cậu sẽ không trả lời thì cậu đáp: “Bọn họ đi công tác rồi.”

Sau khi ra khỏi văn phòng giáo viên, cậu cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay.

Đơn xin nghỉ bệnh.

Tên học sinh: Trì Diệu.

Trán cậu nóng bỏng, nhưng vừa rồi vẫn cố gắng để bản thân đứng thật thẳng.

Cậu cố gắng chống đỡ, thu dọn đồ đạc xong rồi ra cổng trường gọi xe, sau đó taxi dừng lại ở bệnh viện. Y tá bệnh viện vẫn nhớ cậu, ít nhiều cũng biết được tình hình, vì vậy đặc biệt ngồi xổm xuống, đưa cho cậu một viên kẹo: “Đây là món quà dành cho bạn nhỏ dũng cảm.”

Trì Diệu nghĩ, cậu đã không còn nhỏ nữa rồi, cũng không thích nghe mấy lời gạt con nít này, cậu chưa từng nhận được bất kỳ món quà gì.

Nhưng đối với ý tốt của nữ y tá, cậu vẫn nói một tiếng “Cảm ơn”.

Cậu ngồi ở đại sảnh của bệnh viện, đợi y tá Trì Hàn Sơn đã mời đến, sau đó dưới y tá giúp cậu làm thủ tuch nhập viện, truyền nước xong, lúc này mới không chịu được nữa mà thiếp đi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ nghe thấy có bác sĩ nói: “Sốt cao như vậy rồi…Sao lại không để tâm vậy …nên đưa đến bệnh viện sớm hơn chứ.”

Giống như thường lệ, sau khi truyền hai túi dịch, cậu về nhà.

Bật đèn lên, trong nhà vô cùng trống trải.

Cậu đã sớm quen với sự trống trải ấy, một mình tự dọn dẹp đồ trong nhà, nhớ ra điều khiển TV đã hết pin nên cầm theo tiền ra ngoài.

Nhưng hôm nay lại khác với những ngày đã qua, bởi vì khi mở cánh cửa của toà nhà ra nhìn thấy có người ngồi đó.

Trông chạc tuổi cậu, rất gầy, ánh mắt sắc bén, nghe giọng nói có vẻ là con gái nhưng trên người lại mang theo khí chất của con trai.

Sau đó cậu đã làm một chuyện ấu trĩ nhất cuộc đời, đó là cãi nhau với cô gái lạ mặt này.

“Đánh nhau đi.” Cuối cùng cô gái đó nói.

“Mười hai giờ trưa mai, tôi đợi cậu ở đây, ai không đến làm cún.”

Đồ điên.

Cậu đi qua cô, bước ra khỏi toà nhà, không hề để hai câu nói ấy vào lòng.

Sau này cậu mới biết cô mới chuyển đến đây, ở toà nhà đối diện.

Chỉ là có vẻ không liên quan đến cậu lắm, cậu chưa khỏi ốm hẳn, ra ngoài gặp gió lại nhập viện, kết quả lời hẹn vô cùng hoàng đường kia đã bị vứt hẳn ra sau đầu.

Song, giống như bánh xe định mệnh đã an bài, cô gái vốn dĩ không có liên quan gì đến cậu, sau một lần đỡ giúp cậu một trái bóng ở sân bóng, đột ngột bước vào cuộc đời cậu.

Cô thường xuất hiện trong phòng bệnh, ngồi ở chiếc ghế bên giường bệnh của cậu, miệng nói không ngừng.

“Trì Diệu, cậu không đi học, hôm nay cô giảng đến chương ba rồi, có hơi khó, cậu đã đọc, chuẩn bị bài trước hay chưa, nếu như không hiểu tôi có thể giảng lại cho cậu một lần.”

“Nhưng mà không có chuyện miễn phí đâu đấy, phí là cậu phải gọi tôi ba tiếng ‘đại ca’.”

“Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu mau gọi đi.”

“….”

Trong nhà cậu cũng dần xuất hiện bóng dáng của người thứ hai.

Cô gái nhỏ khoanh chân ngồi trên sô pha: “Cậu mua chút đồ ăn vặt đi.”

Cậu lạnh nhạt đáp: “Tôi không ăn đồ ăn vặt.”

“Tôi biết,” Cô nói, “Là tôi muốn ăn, đồ lần trước cậu mua tôi ăn hết rồi, khuyên cậu nên mua thêm một chút.”

“…”

Cậu và Lâm Chiết Hạ thời tiểu học, ấu trĩ đến cực điểm.

Mỗi ngày đều hận không thể cãi nhau đến tám trăm lần, hễ gặp mặt là lại bắt đầu đấu võ mồm, chỉ có vấn đề liên quan đến Hà Dương, hai người đã có thể nói qua nói lại một hồi lâu.

Lên cấp hai, ý thức về nam và nữ cũng bắt đầu nảy sinh.

Vào một ngày nọ, cậu đột nhiên phát hiện tất cả vẫn giống như ngày thường, nhưng hình như lại không phải vậy.

Mặc dù Lâm Chiết Hạ vẫn luôn rất gầy, sau khi lên cấp hai cũng bắt đầu bước vào thời kì dậy thì. Cuối tuần cô vẫn thường đến nhà cậu ngồi, chỉ là trong một lần vì cãi nhau để xem kênh nào mà tranh giành điều khiển, cô đưa tay về phía cậu: “Chương trình cậu muốn xem chán chết đi được.”

Trì Diệu cũng giơ cao tay lên, không đưa điều khiển cho cô, lúc này chênh lệch chiều cao của hai người đã rất rõ ràng: “Cậu tưởng phim hoạt hình của cậu rất thú vị sao?”

Cuối cùng Lâm Chiết Hạ có hơi gấp gáp, không cướp được điều khiển, cả người nhào vào lòng cậu.

Cậu đột nhiên ngây người.

Cảm nhận được một thứ, trước nay chưa từng có, có vẻ rất mềm mại.

Trên người Lâm Chiết Hạ mặc bộ đồng phục màu hồng hồi mới vào học cô thường luôn chê bai.

Đồ trên tay cậu đã bị lấy đi, nhưng cậu nào có tâm tư nghĩ về điều khiển gì đó kia, ngón tay cậu vô thức siết lại, rũ mắt xuống, nhìn chiếc cằm tựa như chú hồ ly nhỏ của thiếu nữ, còn có…phần trước ngực áo đồng phục có hơi nhô lên.

Cấp hai, cậu cũng không còn là tên ‘bệnh tật’ suốt ngày phải xin nghỉ bệnh nữa, khai giảng chưa được hai ngày đã có những cô gái từ lớp khác đến cửa lớp cậu thăm dò.

Hà Dương thường nói thẳng: “Lại đến ngắm cậu rồi.”

“Ây,” Giọng cậu ta truyền đến: “Nhiều cô gái như vậy mà cậu không thích ai cả sao? Trong số đó còn có cả hoa khôi lớp bên cạnh nữa đấy, thật không hiểu nổi cậu, rốt cuộc cậu thích kiểu người như thế nào thế?”

Trì Diệu khẽ nghĩ thầm về từ ‘thích’ này, nhưng lúc đó cậu không thể nghĩ sâu hơn, bởi khi ấy khái niệm ‘thích’ của cậu vẫn chưa hề rõ ràng.

Cậu bận thu dọn đồ đạc, sau đó đeo balo lên rồi vòng qua phía cửa sau.

Hà Dương: “Cậu đi luôn sao? Còn chưa đến thời gian tan học mà, lát nữa thầy mà điểm danh tôi không có giúp cậu đâu đấy.”

Trì Diệu chỉ nói: “Xe sắp đến trạm rồi, đợi lát nữa tan học mới qua thì không kịp mất.”

Hà Dương không hiểu gì cả: “Xe gì cơ?”

Xe bus đến trường nữ sinh.

Lâm Chiết Hạ trước khi khai giảng vẫn còn khóc lóc kia, nếu lúc tan học một mình cô đơn đi về, chắc lại khóc nữa mất.

Cậu ngồi xe qua đó trước, khi đến nơi cũng vừa lúc đến giờ tan học, ngôi trường lạ lẫm cũng đã mở cổng trường.

Cậu vô thức kéo dây balo, tỏ vẻ rất tự nhiên, giống như trùng hợp đi ngang qua đây vậy.



Lại một cuối tuần nữa.

Nhóm người trong phố Ngõ Nam tụ tập ở nhà cậu.

Hà Dương đề nghị: “Có chơi bài không? Có một bộ bài gần đây hot lắm, kiểu như mỗi người sẽ được chia cho một con số, sau đó người có số tương ứng sẽ phải làm nhiệm vụ theo như lá bài ra.”

Ván đầu tiên, cậu bốc được số 5.

Hà Dương đọc nhiệm vụ của lá bài: “Số 5 và số 7…ừm…nắm tay một phút.”

“Cái này đơn giản mà,” Cậu ta cầm lá bài, nói lớn: “Ai số 5, ai số 7 vậy?”

Cậu số 5.

Còn về số 7, cậu thấy Lâm Chiết Hạ ở bên cạnh chậm chạp giơ thay.

Cô giơ lá bài trên tay ra: “Tôi số 7.”

Trong giây phút biết được lá bài của cô là số 7, trái tim cậu bỗng loạn nhịm, lúc giống như nhẹ nhàng trên mây bay, lúc lại mạnh mẽ rơi xuống mặt đát.

Nhiệt độ lòng bàn tay vốn khô khô bỗng không ngừng tay lên, cậu có một loại kiềm chế và xúc động khó nói thành lời.

Đối với cậu mà nói nhiệm vụ này không đơn giản chút nào.

Hiển nhiên Lâm Chiết Hạ không có nghĩ nhiều như vậy, cô chủ động đưa tay ra: “Đến đi, nắm lấy tay đại ca đây.”

Cậu chậm chạp không đưa tay qua.

Lâm Chiết Hạ còn chê cậu lề mề: “…Mau lên, có một phút thôi mà.”

Giây phút nắm lấy tay cô, dường như có một dòng điện dẫn thẳng vào tim.

Bàn tay thiếu nữ nhỏ nhắn ở trong lòng bàn tay cậu, ngón tay thon thon, thịt dưới ngón tay mềm như bông.

Cậu ngẩng đầu lên, bỗng bắt được đôi mắt thật sáng của Lâm Chiết Hạ, lúc này lời của Trì Diệu bỗng hiện lên “Rốt cuộc cậu thích kiểu người như thế nào thế?”

Kiểu người mà cậu ‘thích’, trong giây phút này đã có đáp án rồi.

Cậu thích Lâm Chiết Hạ.

Có lẽ, đã thích từ rất lâu rồi.



Bởi sợ cô bị bắt nạt, cậu bắt đầu tập luyện.

Sợ cô một mình cô đơn đến trường, cậu chọn ở lại Thành An.

Sợ cô trời sấm không ngủ được, cậu luôn để tâm đến ngày mưa.

Sợ cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng, cũng sợ sẽ mất đi cô, cậu đã giấu đi phần tình cảm này.

Nhưng không ai ngờ được rằng, cuộc sống tưởng rằng sẽ mãi thế lại bị vỡ tan.



Kinh Thị là một thành phố lạ lẫm, không khí ở đây vừa lạnh vừa khô, khác xa với thời tiết ẩm ướt ở Liên Vân.

Cảm giác công việc nhộn nhịp bao vây lấy cả thành phố này.

Cậu chuyển đến một trường trọng điểm của thành phố, ngày đầu tiên đến trường tên cậu đã truyền đi khắp nơi. Có nữ sinh lấy dũng khí gọi cậu lại, nhưng lời bên miệng còn chưa nói ra đã bị cậu chặn ngang: “Tôi đã có người mình thích, thích rất lâu rồi, đời này không thể thích ai khác nữa.”

Ưu điểm duy nhất của Kinh Thị là cậu có thể nói ra những lời mà trước kia ở Thành An không thể.

So với việc bận chuyện bài vở, cậu dành nhiều thời gian hơn để đến bệnh viện, những cuộc trò chuyện với Lâm Chiết Hạ ngày càng ít đi đã sắp nhấn chìm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cậu.

Hôm nay vẫn giống như mọi ngày, hai người nói vài lời đơn giản vớ vẩn, sau đó cậu ngồi trong hành lang dài của bệnh viện, nhìn thấy ba chữ ‘Đồ nhát gan’ có hiện lên dòng chữ [Đối phương đang nhập văn bản].

Mấy chữ [Đối phương đang nhập văn bản] này cứ thoắt ẩn thoắt hiện, xuất hiện rồi lại biến mất, cứ như vậy thật lâu.

Nhìn có vẻ đối phương như đang gõ một đoạn chữ rất dài, nhưng một loại dự cảm nào đó trong lòng Trì Diệu nói cho cậu biết không phải là như vậy.

Quả nhiên.

Cuối cùng chỉ có một chữ duy nhất xuất hiện: [Ừm.]

Cho dù có thân thiết ra sao, giữa bọn họ cũng sẽ có lúc không biết nói gì.

Ngón tay cậu nắm chặt hơn một chút, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi thời dài. Cậu đi ra ngoài bệnh viện, lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, cúi đầu dùng bật lửa châm thuốc.

Mùi khói thuốc chậm rãi lan ra trong không khí, nhưng cậu lại không hề cảm thấy dễ chịu hơn.

Bởi vì cậu vẫn đang nhớ cô đến phát điên.

Trước tết, cậu mua vé tàu về Liên Vân, nhưng rất nhiều chuyện liên tục bủa vây, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm vé hết hạn.

Có lúc cậu sẽ gọi cho Hà Dương, muốn mượn góc độ của cậu ấy để nghe ngóng xem gần đây cô sao rồi.

So với nói chuyện trực tiếp với Lâm Chiết Hạ, nghe đừ phía Hà Dương có vẻ dễ dàng hơn một chút.

“Gần đây thành tích của cậu ấy tăng lên bất ngờ.”

“Vốn tưởng rằng cậu đi rồi mẹ tôi sẽ không có đối tượng so sánh để mắng tôi nữa, không ngờ anh Hạ lại tiến công…”

“Cậu có biết là cậu ấy đem đến bao nhiêu khổ đau cho tôi không, mẹ tôi ngày ngày vừa xử lí tôi vừa nói ‘Con nhìn Lâm Chiết Hạ đi’.”

“Cậu nói xem có phải anh Hạ trộm giấu bí kíp học tập gì không, sao lại giống như đổi não vậy…”

“….”

Ngoài việc học tập ra còn có cả những chuyện vặt vãnh đời thường.

“Đối diện tiểu khu có mở một tiệm trà sữa, anh Hạ một ngày có thể làm ba ly liền.”

“Vị gì vậy?” Cậu hỏi.

“Sữa yến mạch,” Hà Dương nghĩ, “50% đường, thêm một phần hạt yến mạch, tôi cũng thuộc luôn rồi.”

Cậu khẽ rung điếu thuốc trên tay, thầm ghi nhớ lại trong lòng, dù cho cậu không có cơ hội để đưa cô đi.

Hút xong một điếu thuốc, đợi mùi thuốc trên người nhạt đi, lúc chuẩn bị quay vào bệnh viện thì Hà Dương lại nói một câu: “Còn nữa, anh Hạ có người tỏ tình đấy.”

Cậu ngẩn người tại chỗ….

Hình như giữa cậu và Lâm Chiết Hạ, cách nhau ngày càng xa tồi….

Nhưng vào trong giây phút sắp ngạt thở, cậu lại như bắt được một tia không khí…Cậu vô ý sờ thấy thứ mình luôn đeo bên người, là chiếc ‘bùa may mắn’ Lâm Chiết Hạ đã tặng, tay cậu giấu vào trong túi áo, giữ chặt lấy nó, chút không khí này dường như đã khiến cậu thoát khỏi sự tuyệt vọng.

Cậu muốn gặp lại cô.

Cậu nhất định phải gặp lại cô.

Hơn nữa sau lần gặp lại sắp tới, vĩnh viễn sẽ không rời xa cô thêm một lần nào nữa.

Mang theo suy nghĩ này, cậu về lại Liên Vân, sau khi làm thủ tục nhập học cho sinh viên xong, cậu hỏi cô ở đâu, sau đó đẩy mở cánh cửa quán bar.

Dưới ánh đèn đầy màu sắc, cậu nhìn thấy gương mặt đang ngẩn người của Lâm Chiết Hạ.

Hôm nay cô gái ăn mặc rất dịu dàng, khác với hồi cấp ba với mái tóc buộc đuôi ngựa, cô dần dần có ‘dáng vẻ của sinh viên đại học’ rồi.

Cậu mang theo sự căng thẳng tột độ không ai biết, có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng sau đó chỉ gọi cô một tiếng “Đồ nhát gan”.

Vào giây phút đó, cậu nghĩ đến một hình ảnh thật xa vời.

Hình ảnh nữ y tá ngồi xuống đưa cho cậu viên kẹo ấy.

Lúc đó cậu nghĩ sai rồi.

Cuộc đời của cậu, cũng đã nhận được quà.

Sự xuất hiện Lâm Chiết Hạ chính là món quà của cuộc đời này.

- TOÀN VĂN HOÀN-
Bình Luận (0)
Comment