Đuổi Hạ

Chương 72

Editor: Gió

Beta: Đá bào



Sau khi Trì Diệu thuê nhà xong thì kỳ nghỉ đông cũng đến.

Trì Hàn Sơn và Bạch Cầm đề ở Kinh Thị, lần này nghỉ Tết cậu cũng sẽ về đó.

Lâm Chiết Hạ có chút không quen, dù sao trước kia hai người đều cùng nhau đón năm mới ở phố Ngõ Nam.

“Sao vậy,” Trì Diệu thấy cô buồn buồn, “Không nỡ để anh đi à.”

“Có chút chút.”

Lâm Chiết Hạ đưa tay làm động tác nhỏ, “Nhưng chỉ là chút chút thôi.”

Nhưng Trì Diệu có thể cùng chú dì đón năm mới, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ: “Em sẽ gọi cho anh, lúc mười hai giờ đêm giao thừa ấy.”

Lúc cô nói đuôi mắt cong cong mang theo ý cười, cô muốn cùng anh đón giao thừa như mọi năm.

“Được.” 

“Anh phải cùng em đón giao thừa.” Lâm Chiết Hạ được một tấc tiến một thước.

Trì Diệu vẫn đáp: “Được.”

Đến trạm xe trước lúc chia tay, hai người dính lại nói chuyện một hồi, Hà Dương kéo hành lý đợi ở bên cạnh: “Nói xong chưa vậy, tôi phục thật rồi, hai cậu ở cạnh nhau cả ngày sao mà vẫn còn nhiều lời thế.”

“Kì nghỉ cũng chỉ có vài ngày, có cần phải như vậy hay không?”

“Hai cậu một hai như thế, còn để tôi phải ở bên cạnh đợi, có từng nghĩ đến tôi không?”

Trì Diệu như cảm thấy cậu rất nực cười, thu lại dáng vẻ ‘Em nói gì cũng đúng’ khi đối với Lâm Chiết Hạ: “Nghĩ đến cậu làm gì.”

Hà Dương: “….”

Hà Dương: “Thế nào chúng ta cũng là anh em tốt.”

“Con người tôi ấy à,” Trì Diệu thẳng thắn thừa nhận, “Trọng sắc khinh bạn.”

Hà Dương chậm rãi chuyển ánh mắt qua phía Lâm Chiết Hạ, giống như muốn nhắn nhủ ‘Cậu quản cậu ấy chút đi’.

Trong những lúc như thế này Lâm Chiết Hạ thể hiện tinh thần bạn trai bạn gái đồng lòng, cô chậm chạp nói: “Ngại quá, tôi cũng vậy.”

Hà Dương nhắm mắt lại.

Tuyệt vọng rồi.

“Tuyệt giao đi,” Cậu đau lòng nói, “Không muốn làm bạn với hai người nữa rồi.”



Lâm Chiết Hạ và Hà Dương kéo hành lý về tiểu khu, cô vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Nguỵ Bình đang dán câu đối.

Nguỵ Bình: “Con về rồi đấy à, để đồ xuống đi chú đem vào nhà cho.”

Lâm Chiết Hạ đưa túi trên tay cho ông, giới thiệu: “Đây là…đặc sản của Liên Vân, mặc dù con cũng không biết tại sao là người Liên Vân mà con lại mua mấy món đặc sản này, chắc là như vậy sẽ có cảm giác về nhà đón năm mới đấy ạ.”

Nguỵ Bình vô cùng nghiêm túc đồng ý với ý kiến này: “Rất hợp lý.”

Lâm Chiết Hạ: “Con biết mà.”

Nguỵ Bình: “Đúng dịp năm mới thưởng thức đặc sản quê nhà cũng rất tuyệt.”

Lâm Chiết Hạ: “Con cũng thấy vậy.”

Lâm Hà nghe thấy đoạn đối thoại này, bà đang bận dọn dẹp phòng ngủ của Lâm Chiết Hạ, đã lâu không có người ở nên phải thay chăn ga mới, giọng bà truyền đến: “Thấy cái gì…Nhiều tiền không biết tiêu gì đúng không? Mua đặc sản gì chứ, Trì Diệu cũng không ngăn con hay sao?”

Lâm Chiết Hạ: “…” Nhiều năm sống với Lâm Hà, cô sớm đã miễn dịch rồi.

Mùa đông năm nay vẫn rất lạnh, bên ngoài đều là tuyết sương, còn có cả những dải lụa đỏ tượng trưng cho năm mới.

Vào ngày năm mới, Lâm Chiết Hạ bắt đầu chuẩn bị lì xì cho mọi người.

“Con vẫn là trẻ con,” Trước khi chuẩn bị lì xì cô kháng nghị một chút, “…Sinh viên đại học không phải vẫn là học sinh hay sao?”

“Con không thấy ngại sao?” Lâm Hà hỏi ngược lại.

“Con không ngại.”

Nhưng cho dù cô có nói gì đi nữa thì lát nữa vẫn phải lì xì cho mấy đứa nhỏ đến chúc tết, mà người đến đầu tiên là em trai trước kia đến nhà cô chúc tết, nhóc con đã lớn hơn nhiều, vừa vào đến cửa đã hỏi: “Anh trai chị đâu ạ, hôm nay anh không có nhà hay sao?”

Cô ngồi xổng xuống, nhét kẹo sữa và lì xì vào tay nhóc: “Chúc mừng năm mới, nhưng anh ấy không phải anh trai chị.”

Cậu nhóc nói câu “Cảm ơn chị” xong, lại hỏi: “Không phải là anh trai thì là gì của chị vậy ạ?”

“Là bạn trai của chị.”

Tất nhiên từ này vượt ngoài độ hiểu biết của nhóc con: “Bạn trai là gì vậy chị?”

Lâm Chiết Hạ ngẫm nghĩ: “Bạn trai có nghĩa là, là một người chị rất rất thích, rất muốn ở bên cạnh.”

Cậu nhóc ‘Ồ’ một tiếng: “Vậy em cũng có bạn gái.”

Lâm Chiết Hạ: “Bạn gái của em là ai?”

Cậu nhóc: “Iron Man.”

“…”

“Iron Man không tính là bạn gái em được.”

“Tại sao không ạ? Em rất thích anh ấy, rất muốn ở bên cạnh anh ấy.”

Lâm Chiết Hạ thở dài một hơi, quyết định không tiếp tục nói vấn đề này với nhóc nữa: “Em thi cuối kì thế nào rồi? Được bao nhiêu điểm thế?”

Lần này nhóc thi không tốt lắm, cũng không chủ động báo thành tích như hai năm trước nữa.

Cậu nhóc chủ động kết thúc chủ đề: “Trò chuyện kết thúc, cảm ơn lì xì của chị, em phải đến chúc tết tiếp đây.”

“…”

Sau khi cậu nhóc rời đi, Lâm Chiết Hạ nằm trên sô pha kể cho Trì Diệu nghe.

[Là nhóc lần trước ý, anh còn nhớ đúng không?]

[Em nói anh không phải là anh trai, mà là bạn trai của em.]

[Kết quả đến cuối cùng, nhóc nói Iron Man là bạn gái của nhóc.]

[…]

[Thôi bỏ đi.]

[Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.]

Trì Diệu trả lời rất nhanh, chắc là cũng đang cùng bố mẹ đi chúc tết.

[Nói với nhóc, không phải ai trưởng thành rồi cũng sẽ có bạn gái.]

Lâm Chiết Hạ trả lời bằng sáu dấu chấm: [……]

May là cậu nhóc về rồi, may là tết năm nay anh không ở đây, nếu không thì cũng không chắc anh sẽ nói gì với nhóc nữa.

Qua một lát, Lâm Chiết Hạ vào bếp giúp Lâm Hà gọt hoa quả, sau đó hỏi Trì Diệu: [Anh đang làm gì vậy.]

Giữa các cặp đôi, khi hỏi ‘Anh đang làm gì’ có nghĩa là ‘Em nhớ anh rồi.’

Hiếm khi hai người xa nhau, hôm nay tần suất câu nói này xuất hiện khá nhiều.

[Có qua có lại.]

[Anh đang nói với nhóc bên cạnh là anh có bạn gái rồi.]

Trong đầu Lâm Chiết Hạ hiện lên một hình ảnh: [Vậy bạn nhỏ trả lời thế nào?]

[Cô bé bảo ‘Em có hỏi anh đâu’]

[‘Anh có bệnh đấy à’]

Lâm Chiết Hạ dựa vào cửa phòng bếp, đột nhiên bật cười.

Hình như khi yêu đương người ta sẽ thường có những hành động không bình thường, ví dụ như cậu giải thích với cậu nhóc bạn trai là gì, hay như anh người trước giờ không thích trẻ con lại chủ động nói chuyện với cô bé, sau đó còn bị người ta chán ghét.

Trời tối, họ hàng đều về hết, Xuân Vãn cũng đến hồi kết, bắt đầu đếm ngược thời gian.

Lúc nữ MC dẫn trương trình nói lớn “Đã chuẩn bị xong để cùng chúng tôi đếm ngược chào mừng năm mới hay chưa…”, Trì Diệu gọi video đến.

Màn hình điện thoại không xuất hiện gương mặt anh mà là một mảnh tối mịt, ngay trong lúc Lâm Chiết Hạ muốn hỏi “Sao em không thấy anh vậy”, màn đêm ấy đột nhiên có tia sáng lóe lên, tiếp theo đó, vô số pháo bông rực nở trên bầu trời.

“Đồ nhát gan,” Tiếng anh truyền đến, “Ngắm pháo hoa đi.”

Năm nay Lâm Chiết Hạ không mua pháo hoa, những người cùng nhau đốt pháo cũng không ở đây nữa, cô không có tâm trạng đốt một mình. Hơn nữa khu vực Liên Vân năm nay cũng cấm đốt, bên ngoài vô cùng tĩnh lặng.

Kinh Thị khác nhiều so với nơi đây, cả thành phố rộng lớn, tiếng địa phương cũng khác với ở Liên Vân.

Qua một lát, sau khi pháo hoa kết thúc, cô mới nhìn thấy gương mặt của Trì Diệu.

“Anh cắt tóc sao,” Lâm Chiết Hạ hỏi, “Nhìn có vẻ ngắn hơn.”

Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng, sau đó tiếp tục nói với cô: “Em nhận được tiền lì xì hay chưa?”

Trong cuộc gọi, Lâm Chiết Hạ đột nhiên chậm chạp không trả lời, người cô như hơi cứng lại, gương mặt bỗng có chút ngượng ngùng.

Trì Diệu sau đó mới nhận ra, ý thức được điều gì đó, vì vậy hơi nghiêng đầu, quả nhiên, anh nhìn thấy Trì Hàn Sơn và Bạch Cầm dán mặt lại gần màn hình điện thoại.

Trì Hàn Sơn: “Keo kiệt vậy, để bố và mẹ con nhìn một chút.”

Trì Diệu: “…”

Lâm Chiết Hạ điều chỉnh lại một chút, sau đó vẫy tay với hai người: “Con chào chú dì ạ.”

Gương mặt Bạch Cầm vẫn giống như trong kí ức, người phụ nữ trên thương trường nhiều năm, cả người toát ra vẻ sắc sảo, rõ ràng ngũ quan không chút thay đổi, nhưng lúc này sự sắc sảo đã vơi đi nhiều, thay vào đó là cảm giác dịu dàng.

Cô vừa chào vừa nghĩ, không biết mình biểu hiện ra sao, vừa rồi trông cũng nghiêm túc đúng không.

Tóc tai thì sao, nằm trên sô pha lâu như vậy, không rối đấy chứ…

Đến khi Trì Diệu cầm điện thoại ra chỗ không người tiếp tục nói chuyện với cô, cô mới bình tĩnh lại: “Chú dì không có không thích em đấy chứ, vừa rồi trông em có phải rất ngượng ngùng hau không.”

Trì Diệu: “Không có, họ rất thích em, anh cũng rất thích em.”

Nói xong, hai người đồng thanh nói với đối phương: “Năm mới vui vẻ.”

Cô cúp điện thoại mới nhớ ra vừa rồi mình chưa trả lời anh về chuyện tiền lì xì.

Năm nay cô gần như không có tiền mừng tuổi. Vốn dĩ đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng cô có thể ‘vô cớ gây sự’ với Trì Diệu, bày tỏ chút uỷ khuất của bản thân.

Đang bàn nàn được một nửa, còn chưa cả gửi tin nhắn qua, điện thoại đã khẽ rung.

[‘Bạn trai’ chuyển khoản cho bạn.]

Lâm Chiết Hạ xoá đoạn chữ kia đi, gửi cho anh một dấu hỏi chấm.

Bạn trai: [Tiền lì xì năm nay thu được.]

Bạn trai: [Giao cho em.]

Bạn trai: [Dù sao sau này cũng sẽ giao tiền lương cho em, coi như luyện tập trước.]



Qua tết, kỳ nghỉ trở nên dài đằng đẵng.

Lâm Chiết Hạ cùng Đường Thư Huyên và Trần Lâm tụ tập một buổi, ban đầu họ trò chuyện về những sự việc xảy ra ở trường, ví dụ như gần đây có ai theo đuổi Đường Thư Huyên, hay cuối kỳ vừa rồi Trần Lâm suýt thì trượt môn, khi nói đến Lâm Chiết Hạ, cô còn chưa nói gì thì điện thoại ở bên cạnh vang lên.

“Ai vậy?” Trần Lâm hỏi.

Lâm Chiết Hạ không cả nhìn: “Chắc là Trì Diệu.”

Sau đó cô ăn miếng bánh kem trước mặt, lúc này mới mở màn hình điện thoại ở trước mặt bọn họ.

Sau đó Đường Thư Huyên và Trần Lâm bất ngờ nhìn thấy cái tên được lưu trong danh bạ [Bạn trai]ư.

Đường Thư Huyên: “…….”

Trần Lâm: “…..”

“Không đúng,” Qua một hồi lâu, Đường Thư Huyên tìm lại được giọng của mình, “Hai cậu thực sự hẹn hò sao? Lúc đó không phải nói đùa?”

“…” 

Lâm Chiết Hạ: “Ai lấy chuyện này ra đùa chứ.”

Đường Thư Huyên: “Quan trọng là cậu và Trì Diệu…”

Đường Thư Huyên nói “Sao có thể hẹn hò được chứ”, nhưng đột nhiên trong tích tắc, cô đột nhiên nghĩ, sao hai người họ không thể hẹn hò chứ.

Trong thế giới riêng của hai người, đối phương là người thân thiết nhất của bản thân.



Sau khi tụ tập với Đường Thư Huyên và Trần Lâm, kì nghỉ này càng trở nên dài hơn nữa.

Cô làm xong bài tập nghỉ đông xong, nhớ đến tin nhắn hôm đó Trì Diệu gửi đến lúc cô đang ăn cơm, nói rằng anh về trường trước.

Vì vậy Lâm Chiết Hạ nằm ở nhà vài ngày cũng không chịu được nữa, bàn bạc với Lâm Hà: “Mẹ, con định về trường đây. Ở nhà cũng không làm gì, cả ngày mẹ nhìn con cũng thấy phiền, chi bằng con trả lại cho mẹ sự yên tĩnh, con quay lại trường trước.”

Lâm Hà: “Mẹ thấy là con chê mẹ phiền, chê mẹ ở nhà suốt ngày cằn nhằn con chứ gì.”

Lâm Chiết Hạ: “…Mẹ hiểu như vậy cũng được.”

Lâm Hà trợn mắt, nhưng cũng không ngăn cản: “Con muốn về trường thì về đi, cả ngày ở nhà không có gì làm cả.”

Ban đầu Lâm Chiết Hạ mặc định rằng Trì Diệu ‘về trường’ là sẽ ở trong kí túc xá, vì vậy bèn thu dọn hành lý mua vé đến Liên Đại. Nhưng khi cô kéo hành lý đến trước cửa kí túc xá cho nữ, nhìn thấy toà nhà đóng chặt cửa, trố mắt.

“Dì ơi,” Cô thấy gần đó có người đang dọn dẹp, bèn hỏi, “Kí túc chưa mở cửa hay sao ạ?”

Dì ấy nhìn cô một cái, “Cô nhóc, chưa đến thời gian quay lại trường thì không được vào.”

“…”

Lâm Chiết Hạ kéo hành lý, trên tay là chùm chìa khoá phòng, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Diệu.

[Anh về trường rồi thật sao?]

Trì Diệu trả lời cô một dấu hỏi.

Lâm Chiết Hạ gõ chữ: [Chẳng lẽ kí túc xá nam lại mở cửa sao…]

Cô còn chưa gửi đi, cúi đầu nhìn chùm chìa khoá, khi nhìn thấy một chiếc kia mới nhớ ra: Anh có chỗ ở, không cần phải ở kí túc xá.

“Em đang ở cửa ký túc xá nữ,” Cuối cùng Lâm Chiết Hạ dùng tin nhắn thoại, nói từng chữ một, “Chắc anh phải qua đón em rồi.”



Nửa tiếng sau, Lâm Chiết Hạ đứng trước cửa căn hộ Trì Diệu thuê.

Trì Diệu kéo vali cho cô, đẩy mở cửa: “Sao em không vào.”

Lâm Chiết Hạ lề mề: “Vâng.”

Căn hộ Trì Diệu thuê có một phòng khách và một phòng ngủ, cách bày biện sáng sủa sạch sẽ, mở cửa ra là huyền quan, ở bên cạnh có bày chậu cây cảnh trước đó cô và anh cùng đi mua.

Trong suy nghĩ trước đó của cô, cô nghĩ rằng mình sẽ giống như trong quá khứ, thỉnh thoảng đến nhà anh.

Bây giờ đột nhiên tới, còn sẽ ở đến khi khai giảng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Vào nhà xong, cô lấy đồ trong hành lý ra: “Tủ của anh có còn chỗ không?”

“Còn.”

Lâm Chiết Hạ bắt đầu dọn quần áo của mình, cô treo áo khoác lên trước.

Đến khi cô quay lại nhìn đã thấy Trì Diệu đang ngồi cạnh bên vali của cô, giống nư muốn giúp đỡ, anh lật chiếc áo len ở tên cùng lên, chuẩn bị cầm theo cả đồ phía dưới.

“Đợi đã,” Lâm Chiết Hạ nhào qua, nhưng vẫn cách một đoạn, chỉ có thể đỏ mặt, “…Anh đừng cầm cái đó.”

Nhưng cô nói muộn rồi, bởi tay Trì Diệu khựng lại, anh sờ được thứ gì đó.

Rất mềm, có vân ren hình hoa, còn có cả chiếc dây nhỏ.

Tay anh đã kéo nó ra, chiếc nội y lộ ra, màu trắng, kiểu dáng đơn giản.

Khá giống với chiếc anh không cẩn thận sờ vào khi ở trong phòng bếp.

Lâm Chiết Hạ đi qua, ngồi xuống bên cạnh hành lý, giành lại nhét xuống phía dưới áo len, lừa mình dối người: “Anh không nhìn thấy gì cả.”

“Anh cũng không có mù.”

Trì Diệu như cảm thấy rất thú vị, khẽ bẻ ngón tay, lười biếng bình luận một câi: “…Còn, rất đáng yêu.”

“….”

Lâm Chiết Hạ đỏ ửng mặt.

Anh muốn nói là nó nhỏ đúng không.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment