Dược Thần

Chương 1142

Hàn băng cự chưởng thế đi không giảm, phảng phất không hề bị ảnh hưởng nhắm ngay Áo Cổ Tư Đô hung hăng nghiền ép qua, nặng nề đánh vào trên người của hắn.

- Oanh!

Trong tiếng nổ vang cực lớn, Áo Cổ Tư Đô liền bị nghiền ép lún sâu vào bên trong tầng nham thạch dưới mặt đất.

- Áo Cổ Tư Đô, ta cho rằng mấy năm nay ngươi đã có tiến bộ, không nghĩ tới vẫn phế vật như vậy, thật làm cho ta thất vọng!

Vi Ân lơ lửng giữa không trung, gương mặt không chút biểu tình lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, lạnh lùng lên tiếng.

- Tê…

Chỉ một thoáng toàn trường lập tức vang lên thanh âm hít sâu một hơi rét lạnh, ánh mắt mọi người nhìn Vi Ân ngây ngốc, trong mắt toát ra thần sắc kinh hãi, mà sắc mặt Lợi Phùng Tư cùng Hạo Đặc biến thành trắng bệch.

- Phốc xuy…

Bên dưới, trong miệng Áo Cổ Tư Đô không ngừng phun ra máu tươi, hắn gian nan đứng dậy, trong đôi mắt mang theo vẻ khó thể tin nhìn lên Vi Ân, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Trong suy nghĩ của hắn, hôm nay hắn ngay trước mặt mọi người đánh bại Vi Ân, báo thù mối nhục tám năm trước, nhưng lại thật không ngờ hôm nay một kích toàn lực của hắn thậm chí chỉ một chiêu của Vi Ân cũng không tiếp nổi, điều này làm trong lòng Áo Cổ Tư Đô vô cùng kinh hãi.

- Vi Ân, ngươi…ngươi….không phải đế linh sư bát giai… 

Hắn trừng lớn hai mắt, run rẩy lên tiếng.

- Đế linh sư bát giai? Ta đã sớm không phải!

Vi Ân lạnh lùng đáp, sau một khắc ánh mắt hắn rơi lên trên người Lợi Phùng Tư cùng Hạo Đặc.

- Hai người các ngươi đi chết đi!

Trong đôi mắt Vi Ân hiện lên tia hàn mang, tay phải lật lại, không hề có chút do dự nhắm ngay hai người oanh đến một chưởng.

- Không xong!

Trên mặt Hạo Đặc cùng Lợi Phùng Tư đều mang theo vẻ sợ hãi, miệng kinh hô.

Cùng lúc đó bên trong thành chủ phủ xa xa Lạp Đạt Mạn Địch Tư cùng Tác Nhĩ Tư Khắc Á trong miệng cũng phát ra kinh hô, ngay sau đó đồng thời biến mất bên trong phòng khách.

- Oanh long…

Vi Ân đánh ra một chưởng, thiên địa biến sắc, hoa tuyết vô tận phiêu tán bên trong thiên địa, trong lúc nhất thời toàn bộ Cơ Khắc Thành từ mùa thu tháng mười đã chuyển sang mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ giảm sút mấy chục độ, tuyết rơi đầy trời làm toàn trường vô cùng hoảng sợ.

Bên trong băng hệ linh lực đáng sợ, một hàn băng cự chưởng khổng lồ ngưng tụ lại, trực tiếp chụp về phía Hạo Đặc cùng Lợi Phùng Tư.

Đối mặt công kích khủng bố của Vi Ân, sắc mặt hai người Lợi Phùng Tư cùng Hạo Đặc đều biến đổi.

- Ah…

Cảm nhận được công kích cường đại của Vi Ân, chứng kiến kết cục của Áo Cổ Tư Đô trước đó, trong nội tâm Hạo Đặc vô cùng sợ hãi biến thành phẫn nộ, trong miệng phát ra tiếng gào thét.

- Kim hệ áo nghĩa – Kim Đế Trảm!

Một đạo kim sắc quang mang chói mắt từ trong thân thể Hạo Đặc bắn ra, linh lực nguyên tố kinh người từ khắp bốn phương tám hướng vọt tới điên cuồng tiến vào bên trong thân thể của Hạo Đặc.

Thân thể gầy gò của Hạo Đặc bỗng chốc liền bành trướng, làn da bị kim hệ nguyên tố tràn ngập vỡ ra, máu tươi tung tóe, đôi mắt hắn tràn đầy vẻ điên cuồng, kim sắc chiến đao trong tay liều lĩnh chém tới.

- Oanh!

Kim hệ linh lực trong khắp thiên địa đều quay cuồng lên, từng đạo kim sắc cực quang lưu chuyển trên bầu trời, ngưng tụ thành hư ảnh một thanh kim sắc chiến đao cực lớn trong tay Hạo Đặc, hướng Vi Ân hung hăng bổ tới.

Đối mặt với công kích cường đại của Vi Ân, Hạo Đặc liều lĩnh phóng xuất ra công kích mạnh nhất của chính mình, bởi vì hắn biết rõ chỉ có thể làm như vậy hắn mới có một con đường sống, Linh Sư Tháp Lạp Đạt Mạn Địch Tư trưởng lão đang ở gần bên, chỉ cần có thể kiên trì tới lúc hắn chạy tới là hắn còn cơ hội sống sót.

Cùng lúc đó sau lưng Hạo Đặc không xa Lợi Phùng Tư cũng đem hết toàn lực phát ra công kích mạnh nhất của mình.

- Ám hệ áo nghĩa – Cửu U Địa Ngục!

Hai mắt Lợi Phùng Tư đỏ bừng, trong miệng phát ra tiếng hét to âm lãnh, một đạo hắc sắc khí vụ tản ra khí tức hủy diệt vô tận lập tức phóng thích, nhắm ngay Vi Ân lao thẳng tới.

Trong ánh mắt của dân chúng cùng các tộc trưởng bên dưới, một đạo kim sắc chiến đao cùng một đạo hắc sắc vụ khí tản ra khí tức hủy diệt nhanh chóng kết hợp cùng một chỗ, cùng hàn băng cự chưởng của Vi Ân hung hăng va chạm lẫn nhau.

- Bang…

Hư không chao đảo rung động, khí tức đáng sợ lan tràn, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người hàn băng cự chưởng của Vi Ân nhẹ nhàng run rẩy trong hư không, nhộn nhạo thành từng đạo gợn sóng hư vô, lướt qua hắc sắc vụ khí cùng hư ảnh kim sắc chiến đao.

Hư ảnh kim sắc chiến đao cũng nhẹ rung lên, đột nhiên…”Bồng” một tiếng toàn bộ hóa thành kim sắc mảnh vụn tiêu tán bên trong không trung, cùng lúc đó ám hệ công kích cường đại của Lợi Phùng Tư cũng lập tức thảm bại, tan vỡ ra.

Thế đi của hàn băng cự chưởng không giảm, một kích đập vỡ công kích của Hạo Đặc sau đó hung hăng chụp về hướng Hạo Đặc cách đó không xa.

Đúng lúc này…

- Dừng tay cho ta!

Một thanh âm ẩn chứa khí tức khủng bố như lôi đình sấm sét ầm ầm vang vọng trên bầu trời Cơ Khắc Thành, tiếng vang ù ù quanh quẩn, chấn động toàn bộ dân chúng Cơ Khắc Thành, thân thể họ rung rung, màng tai đau đớn, không ít dân chúng bình thường nghe được thanh âm kia sắc mặt trắng bệch, nguyên một đám người ngã ngồi trên mặt đất.

Trong tiếng gầm lớn như tiếng sấm, hai hắc sắc thân ảnh giống như cực quang từ bên trong thành chủ phủ Cơ Khắc Thành bay vọt ra, nhanh như thiểm điện xuyên qua không gian muốn lao tới địa điểm chiến đấu.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, nghe thanh âm gào thét kia Vi Ân không hề để ý tới, khóe môi hiện lên tia cười lạnh, bàn tay vô tình chụp xuống.

- Ca!

Hàn băng cự chưởng đáng sợ trực tiếp oanh xuống, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng kinh hoàng của Hạo Đặc nặng nề vỗ lên trên người của hắn.

- Bồng!

Dưới hàn băng cự chưởng khổng lồ, thân là đế linh sư trung cấp bát giai, Hạo Đặc phảng phất giống như một con ruồi bị đập xuống trực tiếp nổ tung, biến thành một chùm huyết vụ.

Hàn băng cự chưởng một kích đập chết Hạo Đặc không hề có chút dừng lại, lại tiếp tục bay vút về hướng Lợi Phùng Tư sắc mặt trắng bệch tái nhợt không có chút sức đánh trả.

Ngay khi hàn băng cự chưởng sắp đập trúng Lợi Phùng Tư, ngay lập tức hai đạo cực quang rốt cục đã lao tới ngay trước mặt hắn.

- Oanh long long…

Một đạo uy áp khủng bố không thể địch nổi đột nhiên hàng lâm, lập tức bao phủ cả phiến thiên địa nơi này.

Hắc sắc thân ảnh xuất hiện ngay trước người Lợi Phùng Tư, không hề có chút do dự, gương mặt tràn đầy vẻ giận dữ nhắm ngay hàn băng cự chưởng của Vi Ân trực tiếp hung hăng vươn ra tay phải.

Bàn tay đen kịt duỗi ra, giống như biến thành hạch tâm trong thiên địa, hết thảy không gian chung quanh như biến mất, chỉ còn lại bàn tay đáng sợ kia.

Trong ánh mắt của mọi người, bàn tay đen cùng hàn băng cự chưởng của Vi Ân va chạm cùng một chỗ.

- Bồng!

Va chạm không chút âm thanh, một đen kịt một xanh thẳm, hai bàn tay bất đồng thuộc tính ngưng tụ hư ảnh run rẩy trong không gian, phóng xuất ra năng lượng khủng bố kinh người, ngay tức khắc trên hai cự chưởng xuất hiện vô số khe hở, rốt cục hàn băng cự chưởng yếu hơn một chút, bị bàn tay đen oanh kích toàn bộ bạo liệt.

Bình Luận (0)
Comment