Đừng Quên

Chương 2 - Cầm Cự

Những người bệnh thoi thóp trong thôn nhanh chóng được đưa đến căn nhà khang trang nhất trong làng. Đây là nhà của lão trưởng thôn, người không chống chọi được với dịch bệnh đến lúc những vị tu sĩ này đến. Bàn ghế trong nhà được khiêng ra ngoài, thay vào là những cái phản tre cũ có mới có, cao thấp không bằng nhau, là thứ gom góp từ nhà của mọi người trong thôn.

Khánh Hoàn phân phó ba sư đệ của mình đi kiểm tra một vòng trong thôn, từ nhà, ra sân, ngay cả đường lớn dọc thôn cũng không được bỏ sót. Còn y thì đi đi lại lại giữa hai hàng phản tre nằm la liệt những người dân khổ sở. Ai ai cũng có bộ dạng hệt như ba mẹ của Tiểu Sơn, cả người như khô quắt lại, da dẻ chuyển sang màu xám xịt không có chút sắc máu nào.

“Phiền cô nương đưa tay ra”, Khánh Hoàn dừng lại ở giường bệnh đầu tiên, nhẹ giọng nói với cô gái không nhìn rõ bao nhiêu tuổi đang sợ sệt nằm ở trên giường.

Nàng ta chớp chớp đôi mắt to tròn lúc này trông quá khổ so với khuôn mặt ốm hốc hác, run rẩy vương cánh tay của mình ra.

Tiểu đạo sĩ nhẹ nhàng bắt mạch của nàng, chân mày y cũng vô thức nhíu lại. Ngón trỏ và ngón giữa khép chặt vào nhau đưa lên trước miệng, Khánh Hoàn lẩm nhẩm những chú văn chẳng ai hiểu rõ. Những người khỏe mạnh bị chặn ở bên ngoài, nín thở nghiêng đầu nhìn vào cửa sổ và cửa lớn, trông chờ vào người thanh niên này. Một ngọn lửa tí hon màu vàng bừng lên giữa hai đầu ngón tay Khánh Hoàn, rồi nhanh chóng được cậu đưa vào giữa mi tâm của cô gái nằm trên giường.

Cô nương này vì sợ hãi mà nhắm tịt hai mắt lại, đến khi cảm nhận một dòng nước ấm đang chạy dọc trong thân thể của mình thì mới chớp chớp mắt nhìn vào Khánh Hoàn.

“Tạm thời không sao rồi.” Y trấn an cô gái rồi nhanh chóng di chuyển sang những người bệnh khác. Không phải tốn quá nhiều thời gian để bắt mạch nữa, Khánh Hoàn một lúc niệm chú ra hai ba ngọn lửa, rồi đồng thời đưa vào mi tâm của những người kia.

Một đám người bệnh ban này vẫn còn rên rỉ khò khè lúc này đã có thể nhẹ nhàng hô hấp, dần dần chìm vào giấc ngủ bình yên hiếm hoi của bọn họ.

Khánh Hoàn chầm chậm di chuyển ra bên ngoài, hai tay siết chặt, âu lo nhìn về phía những người dân đang tụ xung quanh chỗ y chữa bệnh.

“Tạm thời bọn họ sẽ không có vấn đề gì. Nhưng vãn bối vẫn chưa tìm ra nguyên nhân của căn bệnh. Không phải bị tà vật ám hại, càng không phải cổ trùng ký sinh. Bệnh trạng nguy cấp, vãn bối hiện giờ sẽ lập tức truyền tin đến những trưởng lão trong môn phái. Xin mọi người đừng nôn nóng!”

Khánh Hoàn nói xong thì nhìn về bầu trời phía Tây, mặt trời đã chậm chạp bò xuống, cố gắng giấu mình phía sau đường chân trời. Không gian vốn đã đìu hiu, khi về chiều càng trở nên thê lương khó tả. Mọi người nghe xong lời của Khánh Hoàn thì càng nhấp nhổm không yên, nhưng trông thấy người thân của mình lúc này đã điều hòa hơi thở nằm ngủ trên giường thì cũng không ồn ào thêm nữa. Người này kéo người kia, nhanh chóng trở về nhà của mình.

Khi mọi người bước trở ra đường lớn thì cũng là lúc ba vị sư đệ của Khánh Hoàn lầm lũi trở về. Sắc mặt ai cũng khó coi, thậm chí còn nặng nề hơn cả người sư huynh của bọn họ.

“Sư huynh…”, Khánh Y nhìn vẻ mệt mỏi của Khánh Hoàn thì cũng tự động nhỏ giọng.

Lắc đầu cười, Khánh Hoàn ra hiệu cho ba người kia vào bên trong, riêng y thì bước ra giữa sân, lôi từ trong ngực áo ra một tấm bùa mỏng, xòe lòng bàn tay đẩy linh lực truyền sang. Tấm bùa màu vàng tức khắc bùng cháy, ngọn lửa lập lòe trước mặt Khánh Hoàn một lúc rồi hóa thành một luồng sáng vọt nhanh về phía Tây. Sau đó, mất hút giữa nền trời tối mịt.

“Ai?”, Khánh Hoàn đột ngột triệu hồi linh khí hướng về phía hàng rào bao quanh nhà lão trưởng thôn. Hàng rào đắp bằng đất bùn, cao ngang ngực một người lớn, trong không gian tranh sáng tranh tối lúc chiều muộn dường như cheo giấu một thế lực âm u nào đấy.

Không có bất kỳ âm thanh trả lời nào. Khánh Hoàn thận trọng đạp mũi chân trên mặt đất, phóng nhanh về phía vừa phát ra tiếng động. 

Ngay sát chân tường, Tiểu Sơn co người ngủ gật trên mặt đất. Tiếng động vừa nãy có lẽ là âm thanh thằng bé trượt dài từ tường đất xuống nền đất cứng như đá này. Khánh Hoàn vừa nhìn đã nhớ ra ngay đứa nhóc này là ai, nhưng sau khi chờ một lúc vẫn không thấy cậu nhóc tỉnh lại, cũng không thấy vị tiểu cô nương kia đến tìm thì y dứt khoát cúi người bế thằng bé mang vào nhà.

“Để cho y ngủ một lúc. Tiểu cô nương kia có lẽ một lúc nữa sẽ chạy loạn đi tìm thôi.”

Khánh Hoàn bế Tiểu Sơn đặt lên một chiếc phản tre nằm cách biệt với những người bệnh, còn cẩn thận kéo chăn đắp cho cậu. Sau đó y cùng với Khánh Y, Vân Lam, Vân Hòa lại một lần nữa xem mạch, truyền ít linh lực điều hòa cho những người bệnh đang lưu lại nơi đây. Chỉ mong nơi núi cao Lục Thành, chưởng môn của bọn họ nhanh chóng phái người đến tiếp viện.

Tiểu Sơn khi được Khánh Hoàn bế lên đã mơ màng tỉnh giấc, nhưng lại bị ấm áp bao bọc giữ trọn trong giấc ngủ của mình. Y loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện chậm rãi, tiếng thở dài rồi những âm thanh nghe không rõ nghĩa… Y ngủ một mạch đến tận lúc trời sáng, Yên tỷ vẫn không hề đến nơi đưa y về. 

“Mẹ ơi…”, Tiểu Sơn vùng ngồi dậy, tiếng đầu tiên vẫn là vô thức gọi mẹ. Sau đó hai mắt nhập nhằng nhìn những người bệnh vẫn đang thiêm thiếp ngủ trên giường, thằng bé mới nhớ ra mình từ hôm qua đã là một đứa không cha không mẹ. Xung quanh vẫn im ắng tĩnh mịch, Tiểu Sơn ngoan ngoãn xếp gọn chăn mền, nhẹ nhàng leo xuống khỏi phản tre. 

Y không còn mẹ, nhưng vẫn còn Yên tỷ, hẳn bây giờ tỷ ấy đang rất lo lắng cho y. Đứa nhỏ chạy ra khỏi nhà, đến giữa sân lại hơi sững người nhìn bốn vị tu sĩ kia đang lui cui quét sân gánh nước. Y không nói không rằng, đầu cúi gặp đi lại kéo tà áo vị tu sĩ y cho là trẻ tuổi nhất. Vân Hòa dừng quét sân, ngồi thụp xuống nghiêng đầu ra hiệu cho Tiểu Sơn nói. 

“Cái… Này…”, thằng nhóc lắp bắp vài tiếng rồi im bặt, y không biết phải nói làm sao. Tiểu Sơn đành mím chặt môi thôi không nói nữa, chộp lấy cây chổi Vân Hòa vừa đặt xuống, thay ca ca kia quét dọn xung quanh. 

Sau một thoáng sững người, Vân Hòa mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu Sơn rồi lại tìm việc khác để làm. Bốn thanh niên và một cậu nhóc, cứ lẳng lặng làm việc của riêng mình, hài hòa và ấm áp. 

Khi nắng đã lên cao Tiểu Sơn mới cất chổi tre vào một góc, tần ngần một hồi thì lại kéo vạt áo Vân Hòa ra ý tạm biệt, chạy thẳng về căn nhà cuối thôn của Yên tỷ. Cửa nhà mở toang, lại không phát ra âm thanh gì, Tiểu Sơn đột nhiên cảm thấy một đợt ớn lạnh chạy dọc sống lưng, vấp váp chạy vào bên trong.

Yên cô nương ngồi gục trên mặt đất, đầu tựa vào thành giường, cả người nóng hầm hập hít thở vô cùng nặng nề. Tiểu Sơn loay hoay xoay tới xoay lui bên cạnh nàng, rối đến nước mắt đã trào ra nhưng không kịp phát ra một tiếng nấc. Nó lay vai nàng để đánh thức nàng dậy, thân thể nhỏ bé của Tiểu Sơn lôi kéo cánh tay vô lực của Yên nhưng không thể nâng nàng dậy. Thằng bé ngã sấp trên mặt đất, cô nhóc Yên yếu ớt cũng ngã theo. 

Tiểu Sơn lồm cồm bò dậy, vơ cái gối cỏ trên giường kê dưới đầu nàng rồi một lần nữa cắm đầu chạy đi. Nhưng lúc này nhóc ta đã biết mình phải đi đâu để tìm sự cứu giúp, Tiểu Sơn không muốn Yên tỷ cũng lặng lẽ ra đi như cha mẹ của y.

“Cứu… Cứu với…”, thằng bé thở hồng hộc khó nhọc nói ra vài từ ngắt quãng. Vừa mệt, vừa sợ, vừa hốt hoảng khiến cho câu từ ra khỏi miệng không thể tròn vành. Y không có thời gian ngước lên nhìn mặt xem ai là Khánh Hoàn ai là Vân Hòa, chỉ cố chấp nắm đại một vạt áo trắng gần nhất lôi ngược trở về hướng nhà của Yên tỷ.

Nhanh lên! Phải cứu người.

Các người đã đến chậm một lần, không thể đến chậm thêm lần nữa.

Người bị Tiểu Sơn kéo áo lôi đi chính là Khánh Hoàn. Cậu nhìn vẻ mặt hoảng loạn gấp gáp đến nói năng không rõ ràng của cậu nhóc thì cũng vô thức đẩy nhanh bước chân, đi theo Tiểu Sơn. Nắng đã lên cao nhưng thôn nhỏ vẫn vô cùng yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn cả khi bọn họ vừa đến. Một dự cảm không lành càng lúc càng lớn dần bên trong Khánh Hoàn.

Khi bước vào ngôi nhà nhỏ đơn sơ của Yên cô nương, Tiểu Sơn lập tức buông vạt áo Khánh Hoàn ra chạy ào đến ôm chầm cô gái nhỏ đã mê man bất tỉnh trên nền đất. Tiếng khóc nhỏ bật thoát ra khỏi miệng y, đánh động Khánh Hoàn đang bất động tại chỗ. Vị tu sĩ trẻ tuổi lập tức tách thằng bé ra khỏi người tỷ tỷ của mình, vòng tay kéo Yên cô nương vác lên vai mình, nhanh chóng trở về nhà của lão trưởng thôn.

“Đi xem thử các nhà khác!”

Xung quanh không còn ai, Khánh Hoàn chỉ có thể trông chờ vào thằng nhóc nhỏ thó gầy nhom này. Tiểu Sơn sợ hãi đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Yên tỷ đang gục trên vai Khánh Hoàn, chần chừ giây lát rồi đưa tay áo đen nhẻm lên lau nước mắt, không nói lời nào lập tức chạy xộc vào từng ngôi nhà xung quanh.

Đúng như dự cảm của Khánh Hoàn, ngoài cô nhóc tên Yên này thì vẫn còn thêm vài người dân cũng đã bị nhiễm bệnh. Rõ ràng hôm qua bọn họ vẫn còn vô cùng khỏe mạnh, Khánh Hoàn thậm chí đã kiểm tra cơ thể của lão Bát, vốn là một người hoàn toàn không có dấu hiệu đau yếu gì. Vậy mà hôm nay chính lão Bát cũng nằm trong số những người bị khiêng vào trong căn nhà lúc này đã chật cứng người bệnh.

“Nhanh lên! Vân Hòa, mau truyền thêm triệu hoán phù về môn phái!”

Khánh Hoàn lau giọt mồ hôi đã chực chờ lăn qua hàng lông mày thanh thoát để chảy vào mắt cậu rồi tiếp tục tụ linh lực ở đầu ngón tay truyền vào cơ thể những người đang bệnh. Vẻ mặt của cậu lúc này còn trầm trọng hơn, bởi cậu cảm nhận được linh lực phải dùng để duy trì sự sống cho một người ngày hôm nay lại nhiều hơn ngày hôm trước. Nếu số người bị bệnh tăng thêm vài người, hoặc chẳng có ai đến giúp bọn họ trong vài ngày nữa, thì linh lực của bốn người bọn họ chắc chắn không thể chống đỡ được. Đến khi đó, đừng nói đến cứu người, ngay cả tính mạng của mình Khánh Hoàn cũng không chắc có thể đảm bảo được.

Cứu độ chúng sinh. Là phải đặt chúng sinh lên trên bản thân mình.

Cậu nhớ như in môn quy được đề cao nhất ở Lục Thanh phái, mím đôi môi đã tái màu của mình tiếp tục truyền linh lực duy trì hơi thở mỏng manh của những người dân khốn khổ ở thôn trang này.

Chỉ qua một ngày, những người khỏe mạnh chẳng còn bao nhiêu, đến cả tiểu Sơn cũng phải gồng người kéo lê cái xô đựng nước đến nhà bếp để đun thêm nước ấm. Vài thanh niên khỏe mạnh khác thì tất bật đi kiếm thức ăn, bọn họ bỏ phép lịch sự sang một bên, tiến vào phòng bếp của mọi nhà, moi ra bất cứ thứ gì có thể nấu nướng được. Bữa cháo nóng hổi san sẻ cho tất cả mọi người, một ngày nữa đã trôi qua trong sự trông ngóng vô vọng của đám Khánh Hoàn, và nỗi sợ sệt không thể gọi tên của những người vẫn chưa bị dịch bệnh mò đến.

“Đạo trưởng. Cứu người!”, trời vừa tờ mờ sáng đã có hai ba người liêu xiêu ngã trước cửa ngôi nhà đám Khánh Hoàn đang ở.

Ngọn lửa đèn dầu chập chờn cả đêm không tắt, người bên trong cũng chưa từng có một giây phút nghỉ ngơi nào. Vân Lam, Vân Hòa nhanh chóng bước ra bên ngoài dìu những người vừa ngã bệnh vào, đỡ họ lên chiếc giường đêm hôm trước tiểu Sơn vẫn còn được thảnh thơi ngủ trên đấy.

Thằng bé lúc này đã chuyển đến một vị trí khác, thu lu trong căn bếp nhỏ nhưng ấm áp của nhà trưởng thôn. Bếp lửa cũng đã trải qua một đêm âm ỉ cháy, giữa những cơn mộng mị chập chờn, Tiểu Sơn vẫn cố giương cặp mắt mơ ngủ châm thêm củi.

“Ngủ đi”, Vân Hòa xoa xoa đầu thằng bé, ấn nó lên đệm rơm trong góc, tự mình chăm coi củi lửa. Bọn họ là tu sĩ, có thể niệm chú để châm lửa nấu nước rồi cả dọn dẹp xung quanh, nhưng hiện giờ linh lực đều được dồn cho việc cứu người. Ngay cả tụ linh lực để giữ ấm bốn người bọn họ cũng thấy không đáng.

Trời cuối cùng cũng đã sáng hẳn, Tiểu Sơn thực ngoan ngoãn thức dậy lẳng lặng quét dọn sân vườn. Từng gàu nước đầy cũng được cậu kiên nhẫn mang tới mang lui từ giếng cạn bên ngoài vào tận nhà bếp. Trong bếp, chỉ còn lại cô Hồng, tuổi hơn bốn mươi đang cẩn thận chia từng muôi cháo lớn.

“Tiểu Sơn, lại đây!”, cô đưa chén cháo nhiều hơn so với những chén còn lại cho tiểu Sơn, ra hiệu y nhanh nhanh mà ăn hết. Thằng bé lại ngần ngừ, nhìn bát cháo lúc này phần lớn là nước thì cũng học đòi người lớn thở dài, đẩy trở lại. Nó chọn một bát ít, thổi thổi vài hơi rồi húp cạn, cái miệng nhỏ thòm thèm chóp chép thêm vài ba cái rồi thôi.

Cô Hồng nhận lại cái chén đã cạn đáy thì cười khổ, vuốt ve mái tóc đã dơ đến bết lại, rồi xoa xoa gò má nhỏ xíu của y. “Còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy. Nhưng cũng không biết cố được bao lâu. Thức ăn sắp hết rồi…”

Thúng gạo gom góp thực sự đã trơ đáy, được dựng phía dưới chạn bát cũ kỹ, vài cọng rau khô quắt queo cũng là thứ duy nhất còn sót lại trong căn bếp này. Tiểu Sơn im lặng cúi đầu, dùng bàn tay bé xíu của mình vỗ vỗ lên tay của cô Hồng như để an ủi. Rồi y nhanh chóng bưng chén cháo đầy ắp ban nãy, cẩn thận từng bước hướng về phía phòng bệnh đông đúc ngoài kia

“Anh… Mau ăn!”, Tiểu Sơn cố gắng nhón chân, đưa chén cháo lọt vào trong tầm mắt mệt mỏi vì quá sức của Khánh Hoàn.

Là người có tu vi cao nhất ở đây, Khánh Hoàn cũng phải gánh trọng trách nặng nề nhất, hơn một phần ba những người bị bệnh đều đang cầm cự bằng linh lực của y. Hai phần ba còn lại thì chia đều cho ba người Khánh Y, Vân Lam và Vân Hòa. Trúc cơ hậu kỳ, Khánh Hoàn đã từng vô cùng tự hào với tu vi của mình bởi trong số những đệ tử đồng lứa với y chưa ai đột phá được vào tầng cuối cùng của trúc cơ kỳ cả. Nhưng như thế cũng chẳng là gì, bởi chỉ mới hai ngày trôi qua linh lực của y dường như đã bị rút cạn. Bây giờ, thậm chí đến thời gian đả tọa điều hòa chân khí cho mình y cũng không có, linh lực vốn dĩ có thể tái bổ sung đã trở nên cạn kiệt như suối khô ngày hạn.

Cậu nhận chén cháo từ trong tay Tiểu Sơn, không nghĩ ngợi gì đến việc bản thân lúc này có thể tích cốc mà dứt khoát húp từng ngụm cháo, cho đến khi trong chén chẳng còn lại gì. “Có thực mới vực được đạo”, phải giữ cho bản thân tỉnh táo mới có cơ hội cứu thêm những người khác nữa.

Những chén cháo tiếp theo được bê lên cho Khánh Y, Vân Lam và Vân Hòa. Sau đó những người khỏe mạnh ít ỏi còn lại cũng nén nỗi lo sợ bằng những ngụm cháo ấm nóng. Điểm tâm đâu vào đấy, lác đác vài người vác theo giỏ tre vào cung tên, cố gắng tìm thêm ít thức ăn nuôi sống bản thân mình và những người khác.

Chẳng ai còn thời gian để ý đến tiểu Sơn nữa. Cậu nhóc rón rén đến gần chỗ Yên tỉ đang nằm, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nàng rồi lại lẳng lặng chạy vọt đi. Y men theo con đường lớn xuyên qua thôn, đi ngang qua ngôi nhà từng là của y cùng với ba và mẹ. Không có thời gian để khóc nhè, nhóc ta vội vã bước theo những người đang rời thôn để đi tìm thức ăn khi nãy.

Thôn nhỏ nằm ở một khoảnh đất bằng phẳng hiếm hoi, chính giữa hai ngọn núi cao dựng đứng. Trên sườn núi mọc đầy những cây táo dại, có thể xem là đặc sản của riêng thôn nhỏ này. Trước khi dịch bệnh ập đến, có vài người dân chuyên đi hái táo mang đến chợ nơi khác để đổi, còn dư có thể dùng làm mứt, ngâm rượu, mùi vị thật sự rất ngon. Nhưng bây giờ táo chín đỏ rụng rải rác trên sườn núi, không có người đến hái, nhưng táo dại vẫn phải làm công việc của nó, ra hoa, kết quả mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment