Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 3

Chương 3: Nếu dì lập gia đình rồi, cô bé ấy phải làm sao bây giờ đây?

Vào trong siêu thị, hai người đến khu đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trước để chọn dép mang.

Tiêu Uyển Thanh nhìn mấy hàng dép đặt trên kệ từ trên xuống dưới, rồi cười nghiêng đầu hỏi Lâm Tiễn: "Con thích kiểu gì, màu gì?"

Lâm Tiễn thuận tay lấy xuống một đôi dép từ trên kệ hàng để xem xét, khóe môi cô giương lên chút độ cong, gian xảo hỏi ngược lại Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, dì đoán xem con thích màu gì, kiểu gì?"

Tiêu Uyển Thanh khẽ mỉm cười, nhìn lướt từ trên xuống dưới rồi không phút chần chừ nào mà đưa tay lấy xuống một đôi dép đế bằng mang hình vẽ anime Totoro. Ở trước mặt Lâm Tiễn, nàng lắc lắc đôi dép trong tay, cười nói: "Dì đoán con thích kiểu này."

Lâm Tiễn nhìn chăm chăm đôi dép trong tay Tiêu Uyển Thanh, quả nhiên cô có phần giật mình. Cô nhận lấy đôi dép, vui vẻ nói: "Đôi này dễ thương ghê!" Dứt lời, cô ngẩng đầu, hai mắt long lanh hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, sao dì đoán hay vậy?"

Nhìn vẻ mặt tươi cười có phần trẻ con của cô, Tiêu Uyển Thanh cũng cảm thấy có chút thoải mái, nên cũng chẳng ra vẻ bí ẩn gì, thẳng thắn bảo: "Khi bé mua quà sinh nhật cho con, dì có hỏi mẹ con rằng con thích gì, chị ấy nói con thích Totoro. Mới nãy dọn quần áo chung với con, thấy con có mấy cái áo thun hình Totoro, nên dì đoán là sở thích của con có lẽ không thay đổi."

Lâm Tiễn ôm dép líu lưỡi: "Chuyện lâu như vậy mà dì còn nhớ à."

Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chớp chớp mắt, đột nhiên ý cười càng thêm sâu sắc, ẩn ý bổ sung: "Chuyện liên quan đến con, không chỉ có mỗi chuyện này là dì nhớ đâu."

Dường như Lâm Tiễn đột nhiên nhớ ra gì đó, nụ cười thoắt cái cứng ngắc. Cô vội vàng giật lấy giỏ mua hàng trong tay Tiêu Uyển Thanh, bỏ dép vào trong giỏ xong, còn ra vẻ tự nhiên mà bước nhanh về phía trước, chuyển chủ đề, gọi với Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, chúng ta đi mua những thứ khác thôi."

Nhìn bóng người lao đi của cô, Tiêu Uyển Thanh không nhịn được cười.

Hai người lại ở dừng ở khu đồ sinh hoạt hằng ngày một lúc lâu, mua cốc nước, dầu gội, sữa tắm, băng vệ sinh các loại, rồi mới chuyển tuyến sang khu rau quả tươi.

Lúc mua băng vệ sinh, Lâm Tiễn ít nhiều có phần ngượng ngùng xấu hổ. Tuy đã lớn thế này rồi, nhưng bình thường những thứ đồ này đều là Chu Thấm mua giúp cô, đây là lần đầu tiên tự cô đi mua. Nhìn đám người lạ chọn trái nhìn phải, cô luôn cảm thấy lúng túng không tả được.

Tiêu Uyển Thanh thì rất thoải mái, trên dưới tỉ mỉ mà đánh giá từng hiệu, từng loại. Nàng đứng bên cạnh Lâm Tiễn, quay đầu liền nhìn thấy động tác rề rà của Lâm Tiễn, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu được tâm tư thiếu nữ. Nàng vén tóc rũ xuống sang sau tai, dịu dàng hỏi Lâm Tiễn: "Bình thường con xài hiệu gì, mặt bông hay lưới?"

Lỗ tai trắng nõn xinh xắn lộ ở bên ngoài của Lâm Tiễn thoáng cái đỏ ửng. Do dự một lúc, cô mới nhỏ giọng trả lời Tiêu Uyển Thanh: "Sofy, mặt lưới."

Tiêu Uyển Thanh vẻ mặt dịu dàng, nàng sờ sờ lỗ tai nhỏ ửng đỏ của Lâm Tiễn, săn sóc bảo: "Dì nhớ rồi, sau này dì đi mua là được rồi." Dứt lời, nàng kỹ lưỡng phân biệt một lúc, từ trên kệ hàng cầm mấy túi dùng hàng ngày, mấy túi dùng ban đêm, thêm mấy túi ban đêm dài hơn, bỏ vào giỏ mua hàng mà Lâm Tiễn đang xách. Sau đó, nàng đưa tay vịn quai giỏ, cười nói: "Để dì xách cho."

Lâm Tiễn vốn không định thả tay, nhưng vừa nhìn mấy túi Sofy hồng nhạt bại lộ trong tầm mắt đại chúng, cuối cùng, vẫn lúng túng mà buông lỏng tay, đưa giỏ mua hàng cho Tiêu Uyển Thanh. Cô nghĩ nghĩ, rồi đề nghị: "Lát nữa con đi lấy thêm một giỏ để chút nữa mình mua thực phẩm."

Tiêu Uyển Thanh gật đầu cười, phụ họa: "Được, dì nhớ ở khu rau quả có cung cấp đó. Rau quả có lẽ sẽ hơi nặng, chút nữa phải vất vả con rồi."

Trong con ngươi đen sẫm của thiếu nữ tràn đầy ý cười trong veo, một hơi đáp lại: "Không sao, con nhiều sức lắm."

Đến khu rau quả, Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc hỏi Lâm Tiễn: "Con có kiêng ăn gì không? Khẩu vị nghiêng về dạng nào?"

Muôn màu trước mắt, nhưng Lâm Tiễn lại bất giác nhíu mày - những thứ kia, ngoài hoa quả và một chút rau cải thường gặp, thì gần như là cô không thể ăn cái nào cả. Cô nghĩ nghĩ, rồi nói: "Ngoài ngò và sầu riêng, những thứ khác con đều ăn được. Có điều, con không ăn được đồ quá mặn hay quá cay."

Tiêu Uyển Thanh mắt mày cong cong, tỏ ý khen ngợi: "Không kén ăn, vậy thì tốt." Trông thấy trái cà khá ngon, nàng bèn đưa tay định cầm lấy, Lâm Tiễn lại nhẹ giọng cắt ngang: "Con... con không thích ăn cà lắm."

Tiêu Uyển Thanh dừng động tác, lặng lẽ chuyển tay sang hướng khác, tầm mắt rơi vào củ niễng bên cạnh trái cà.

Lâm Tiễn chần chừ một lúc, ấp úng nói: "Con thấy, củ niễng, hình như, cũng không ăn ngon lắm..."

Tiêu Uyển Thanh lại hơi ngưng động tác. Nàng thu tay về, mặt mũi dịu dàng nhìn về phía Lâm Tiễn, khẽ phì cười. Lâm Tiễn xấu hổ mà nháy nháy mắt, chạy sang bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, chỉ chỉ cà chua, nói: "Con thấy cái này ngon nè."

Trước khu cà chua đứng đầy người mua khiến Tiêu Uyển Thanh không có chỗ đứng nào. Thế là nàng bèn đứng ở sau hông trái Lâm Tiễn, sát rạt Lâm Tiễn, thò tay đứng lựa cà chua. Nàng vừa lựa cà chua, vừa tự nhiên mà cười dịu dàng nhẹ giọng nói bên tai Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, không cần ngại, chúng ta là người một nhà, con có thể xem dì như dì ruột thân thiết, thích gì và cần gì cứ nói thẳng với dì."

Cảm thấy bên tai có hơi nóng khẽ nhẹ nhàng lướt qua, Lâm Tiễn cảm thấy tim mình như bị lông vũ cong một cái, ngưa ngứa. Một giây sau, như Tiêu Uyển Thanh cũng nhận ra gì đó, bất giác mà dịch vị trí về phía sau một chút, kéo ra một xíu khoảng cách với Lâm Tiễn.

Lâm Tiễn cảm giác được dường như Tiêu Uyển Thanh xê dịch một lúc, sau đó hơi thở của nàng bèn bay xa.

Cô gật gật đầu, nhẹ giọng đáp lại Tiêu Uyển Thanh một tiếng: "Dạ."

Người đến mua rau phần đông là phụ nữ trung niên ba mươi, bốn mươi, có người dẫn con đi, có người dẫn chồng theo. Bề ngoài của Tiêu Uyển Thanh, bất luận ở đâu cũng đều xuất chúng, ở nơi đây lại càng thanh lệ xuất trần đến có phần không ăn khớp với hoàn cảnh.

Tiêu Uyển Thanh đang chuyên tâm lựa táo, mặt hơi cúi, mấy sợi tóc rũ xuống khẽ che lại gương mặt đẹp đẽ của nàng, tăng thêm mấy phần xinh đẹp mông lung như ôm đàn che nửa mặt hoa thẹn thùng [1].

Lâm Tiễn nhận thấy có vài ánh mắt của nam giới dừng lại trên người Tiêu Uyển Thanh, hơn nữa, còn rất không lễ phép mà trên dưới quan sát Tiêu Uyển Thanh nhiều lần.

Cô thản nhiên đứng cạnh bên người Tiêu Uyển Thanh, cản lại những tầm mắt quan sát nọ, đồng thời, cau mày lườm từng người đàn ông đó, lườm đến nổi mấy người đàn ông đó lúng túng chột dạ dời mắt sang chỗ khác.

Cô quay đầu lại nhìn Tiêu Uyển Thanh chăm chăm, nhìn khuôn mặt nhu hòa dịu dàng, nụ cười điềm tĩnh an nhiên của nàng, nghĩ đến vẻ mặt dung tục như mê như say của những người đàn ông khi nãy, cô bèn có phần bật cười.

Tiêu Uyển Thanh nghe thấy tiếng cười của Lâm Tiễn, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lâm Tiễn nhìn mình chăm chăm, nàng có phần khó hiểu hỏi: "Con đang cười gì vậy?"

Giúp Tiêu Uyển Thanh xách bịch táo đã lựa xong, Lâm Tiễn cười đáp: "Con chỉ là nghĩ đến chuyện mẹ con lo lắng suông thôi."

Tiêu Uyển Thanh không hiểu: "Tại sao nói như vậy?"

Lâm Tiễn thẳng thắn giải thích: "Mẹ con thường thường lo dì đến tuổi này rồi còn chưa có nơi quy tụ, cứ đòi giới thiệu đối tượng cho dì hoài, sợ dì qua mấy năm nữa khó chọn được đối tượng. Con cảm thấy mẹ con thật sự là lo lắng suông rồi." Cô cười cười, chân thành bảo: "Dì Tiêu xinh đẹp dịu dàng thế này, ai có thể cưới được dì nhất định là nhặt được báu vật. Sao mà khó chọn đối tượng chứ, chỉ có dì chọn người khác thôi, ai mà không muốn cưới dì đây?"

Dù Tiêu Uyển Thanh có luôn luôn bình tĩnh, bị cô thổi phồng quá mức thế này cũng không khỏi có chút ngại ngùng. Nàng đưa tay nặn nặn cằm Lâm Tiễn, cười mang theo mấy phần xấu hổ, bảo: "Con có phải ăn trộm mật đường nhà người ta không, miệng ngọt như vậy."

Lâm Tiễn cười đến lộ hàm răng nhỏ đáng yêu, hào phóng bảo: "Con nói toàn lời thật, phát ra từ đáy lòng không đó."

Tiêu Uyển Thanh khẽ cười thành tiếng, bất đắc dĩ lại cưng nựng sẵn giọng: "Ba hoa." Nàng xoay người, đi về quầy bán nho, đi được hai bước đột nhiên lại dừng, quay người lại nhìn Lâm Tiễn, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, trêu ghẹo: "Nhiều năm trước đây có một cô bé ngay trước mặt rất nhiều người khóc lóc đòi gả cho dì, con nói xem nếu dì lập gia đình rồi, cô bé ấy phải làm sao bây giờ đây?"

Sau khi Lâm Tiễn gặp lại Tiêu Uyển Thanh, cô sợ Tiêu Uyển Thanh sẽ nhắc mỗi chuyện đó lại với cô thôi. Bấy giờ Tiêu Uyển Thanh vừa hỏi, cô nhất thời ngượng đến muốn tìm cái lỗ để chui vào. Nhưng mà, cô cảm thấy cô không thể rụt rè, thế là cô giả vờ trấn định, hắng giọng một cái thong dong bảo: "Con cảm thấy cô bé ấy chắc quên chuyện đó lâu rồi."

Mắt mày Tiêu Uyển Thanh cong cong, không phản đối cũng không tán thành, chỉ là nhẹ nhàng "hửm?" một tiếng, cười như không cười.

Trong cái nhìn lom lom của nàng, Lâm Tiễn cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng. Rốt cuộc, cô không nhịn được thẹn quá hóa giận. Cô giậm chân, gắt giọng: "Không cho phép nhắc lại chuyện này."

Tiêu Uyển Thanh thấy thế, nhất thời không nén nổi cười, trong đôi mắt ôn hòa trôi nổi mấy cơn sóng.

Lâm Tiễn ôm lấy cánh tay Tiêu Uyển Thanh, nhõng nhẽo mà huơ huơ, nhẹ giọng nũng nịu: "Dì Tiêu, chúng ta đều quên chuyện này đi mà, dì không biết đâu, con vì chuyện này mà bị mọi người cười rất lâu đó."

Tiêu Uyển Thanh chịu không nổi sự nũng nịu của cô, vẻ mặt ngày càng dịu đi, vứt giáp đầu hàng: "Được, dì không nhắc nữa, sau này ai nhắc lại thì người đó là cún con có được không?"

Lâm Tiễn hởi lòng hởi dạ ôm cánh tay Tiêu Uyển Thanh, hăng hái cạ cạ ở phía trên, vui vẻ nói: "Dì Tiêu tốt quá."

Tiêu Uyển Thanh bóp bóp mũi của cô, phì cười bảo: "Tiểu quỷ lanh lợi."

Đôi mắt xinh đẹp như ngọc thạch đen của Lâm Tiễn xoay chuyển, thấy tình thế tốt đẹp, liền thừa cơ lại nêu ra một yêu cầu, bảo: "Dì Tiêu, sau này con ngầm gọi tên dì được không, con thấy gọi dì hoài nghe già quá."

Tiêu Uyển Thanh không để bụng lắm, cười híp mắt nói: "Dì vốn là bà dì già mà."

Lâm Tiễn không đồng ý, bĩu môi một cái, phản bác: "Nói bậy, mẹ con mới là bà dì già."

Bị chọc cười bởi cô dám hãm hại mẹ mình, Tiêu Uyển Thanh trêu ghẹo: "Nói mẹ con như vậy, tin dì mách lẻo mẹ con không."

Lâm Tiễn lanh lợi cười: "Con biết dì sẽ không làm như vậy đâu. Có được không, con có thể gọi tên dì hay không."

Do cô loi nhoi, dây yếm lại bị rớt xuống, Tiêu Uyển Thanh dịu dàng giúp cô cài về lên vai, nhẹ giọng đáp ứng: "Con thích gọi dì thế nào thì gọi dì thế đó, không sao cả."

Lâm Tiễn được như mong muốn, cười đến mắt mày cong cong, dáng vẻ như vừa lanh lợi lại vừa ngớ ngẩn.

Tiêu Uyển Thanh chọn nho xong, lấy giỏ mua hàng từ trong tay Lâm Tiễn qua, cầm theo toàn bộ nguyên liệu nấu ăn vừa mới chọn xong đi đến chỗ cân đo, Lâm Tiễn không theo kịp nàng. Giữa đường đi, Tiêu Uyển Thanh đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên nàng: "Tiêu Uyển Thanh..." Chất giọng, là trong veo đặc hữu của thiếu nữ.

Tiêu Uyển Thanh bỗng dưng cảm thấy, trong lòng như có một sợi dây đàn không biết tên nào đó nhẹ nhàng kích thích một cái, song, chẳng mấy giây lại yên tĩnh không chút vết tích.

Nàng quay người lại, liền nhìn thấy Lâm Tiễn đứng ở xa nàng chừng mười bước chân, nghiêng đầu cười hì hì nhìn chăm chăm nàng.

Lâm Tiễn từng bước từng bước mà đi về phía Tiêu Uyển Thanh, lập lại ba chữ "Tiêu Uyển Thanh" ấy, nụ cười ấm áp như có thể hòa tan núi băng ngàn dặm: "Tiêu Uyển Thanh... Tên dì thật là dễ nghe."

Tiêu Uyển Thanh nhìn cô, bị ý cười của cô cảm hóa, cũng cảm thấy trong lòng bất giác ấm áp lên.

Nàng mặc cho Lâm Tiễn đưa tay ôm lấy cánh tay nàng, lộ ra nụ cười dịu dàng, đáp lại Lâm Tiễn: "Đi thôi, cân xong chúng ta đi tính tiền, chuẩn bị về nhà rồi."

***

*Chú thích:

[1] Ôm đàn che nửa mặt hoa thẹn thùng: gốc là "Do bão tỳ bà bán già diện", trích trong Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị.
Bình Luận (0)
Comment