Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 122

        Tiêu Uyển Thanh tắm xong, nàng thổi tóc đến không còn giọt nước. Sau đó đi ra khỏi phòng tắm để kiểm tra xem Lâm Tiễn có tắm xong hay chưa. Lâm Tiễn làm việc động tác không tính chậm chạp, nhưng tắm rửa động tác luôn cực kỳ chậm. Mặc dù bây giờ tất cả các máy nước nóng đều sử dụng được, Tiêu Uyển Thanh vẫn cảm thấy lo lắng Lâm Tiễn tắm quá lâu. Hơn nửa giờ trôi qua, Tiêu Uyển Thanh gọi tên Lâm Tiễn ở ngoài cửa, đến khi nghe câu trả lời của Lâm Tiễn mới có thể yên lòng.

  Nhưng điều kỳ lạ là lần này cửa phòng tắm mở toang, giống như đã sử dụng hồi lâu. Tiêu Uyển Thanh vô thức quay lại nhìn vào cửa phòng của Lâm Tiễn. Cửa phòng của Lâm Tiễn cũng mở, bên trong không có ánh sáng.

  Rõ ràng, Lâm Tiễn cũng không có trong phòng.

  Tiêu Uyển Thanh cau mày nghi hoặc bước vào phòng khách. Vừa bước vào phòng khách, Nàng đã nhìn thấy một bóng người đang lặng lẽ ngồi trêи ghế sô pha với ánh sáng từ cửa sổ kính suốt ngoài ban công.

  “Tiễn Tiễn, sao con không bật đèn?” Tiêu Uyển Thanh hỏi Lâm Tiễn trong khi bật đèn.

  Lâm Tiễn mơ hồ nói nhỏ, nhưng không trả lời nàng rõ ràng. Tiêu Uyển Thanh nghe âm thanh của cô có chút kỳ quái.

  Nàng bước nhanh đến chỗ Lâm Tiễn, chỉ thấy nữ hài giống như vẫn chưa tắm, trêи người vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng trang trọng. Lại ngẩng đầu nhìn, hai má Lâm Tiễn phi thường ửng hồng, ngây người nhìn vào trong mắt là một tầng sương mù.

  Tim Tiêu Uyển Thanh thắt lại. Nàng vô thức đưa tay ra thăm dò trán của Lâm Tiễn, nhưng Lâm Tiễn lại nhướng mày hạ bàn tay mà nàng đang đặt trêи trán cô, trong lòng bàn tay cầm cái túi.

  “Tiêu Tiểu Uyển, dì thật đẹp mắt.” Lâm Tiễn cười hì hì nỉ non nói.

  Nhiệt độ của bàn tay nàng nói với Tiêu Uyển Thanh rằng Lâm Tiễn không bị sốt. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nắm tay Lâm Tiễn lại không nhịn được mà bật cười.

  Bộ dáng Lâm Tiễn như vậy, là đang say sao? Trong ấn tượng của Tiêu Uyển Thanh, mặc dù Lâm Tiễn gần như không uống nhưng tửu lượng cũng không nhẹ. Trước sinh nhật của Lâm Tiễn, nàng đã xem Lâm Tiễn uống một chút rượu, rõ ràng là không có việc gì cả. Hôm nay chỉ uống vài ly nhỏ thôi, đây là làm sao vậy?

  Tiêu Uyển Thanh không thể nghĩ ra lý do, chỉ nghĩ cô uống rượu khi tốt khi xấu thôi.

  Đồ ngốc, không uống được mà còn cậy mạnh.

  Tiêu Uyển Thanh khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy yêu thương. Nàng đỡ Lâm Tiễn ngồi dậy, ôn thanh hỏi cô: "Sao con không đi tắm?"

  Lâm Tiễn mím miệng lẩm bẩm: “Con đi vào nhưng cảm thấy chóng mặt, sau đó lại đi ra.” Đôi mắt nữ hài mờ mịt sương mù, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng.

  Xem ra tửu lượng của nữ hài cũng khá, lúc say sẽ không làm ầm ĩ.

  Tiêu Uyển Thanh rút tay ra, sủng nịch mà vuốt mũi cô. Nàng đứng sau lưng Lâm Tiễn nhẹ nhàng xoa xoa thái dương một hồi: "Bây giờ còn chóng mặt không?"

  “Không còn a, Tiêu Tiểu Uyển, dì thật lợi hại!” Lâm Thiễn cười toe toét, vỗ tay phấn khích như tiểu hài tử khen ngợi nàng.

  Rõ ràng là vẫn có một khuôn mặt kinh diễm, nhưng biểu cảm lại rất đáng yêu. Tiêu Uyển Thanh vừa vui vừa cưng chiều.

  Nàng không cố ôm Lâm Tiễn, nghe nói người say sẽ rất nặng, không chắc có đủ khả năng ôm Lâm Tiễn không. Bởi vì sợ Lâm Tiễn rơi xuống, nàng không dám bạo dạn như vậy ôm cô. Nàng trở lại trước người Lâm Tiễn, chỉ nhẹ nhàng đỡ cô dậy, vừa đi đến phòng cô, vừa quan tâm: "Đánh răng rửa mặt không chưa?"

  "Đánh răng rửa mặt rồi.” Nữ hài dựa vào vai nàng, đáng yêu lạ thường.

  “Vậy chúng ta đi ngủ, được không?” Tiêu Uyển Thanh bị giọng điệu nhẹ nhàng của cô hạ xuống, bất giác dùng ngữ khí hống trẻ con.

  Lâm Tiễn đáp lại "Ân" một tiếng, sau đó cô đột nhiên nằm trêи vai nàng, xoa má mê hoặc nói: "Con có thể ngủ với dì không? Con muốn ngủ với dì, con rất muốn ..." Lời vừa nói xong, đôi mắt mù sương của cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh trong giây lát, trong mắt cô hiện rõ mong đợi.

  Trái tim của Tiêu Uyển Thanh vì đôi mắt đó mà đã mềm lại. Một chút cự tuyệt đều sinh không ra. Chưa kể, nàng cảm thấy hơi lo lắng khi để Lâm Tiễn ngủ một mình.

  "Được, vậy con nghe lời, chúng ta liền cùng nhau đi ngủ, được không?"

  "Con sẽ luôn nghe lời. Con ngủ đặt biệt thành thật." Nữ hài chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc bảo đảm nói.

  Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ, không có lên tiếng.

  Lâm Tiễn ngủ khá thành thật. Chỉ là thích ôm người ngủ, nhưng hành động vẫn khá quy củ.

  Trở lại phòng, Tiêu Uyển Thanh đặt Lâm Tiễn lên giường. Sau đó, nàng đến phòng ngủ của Lâm Tiễn để lấy cho cô một chiếc gối và bộ quần áo ngủ. Khi trở lại phòng lần nữa, nàng nhận ra rằng Lâm Tiễn vẫn ngoan ngoãn duy trì tư thế lúc nàng rời đi. Nhìn thấy nàng đã trở lại, ánh mắt Lâm Tiễn sáng ngời, khóe môi cong lên một nụ cười rạng rỡ.

  Tim Tiêu Uyển Thanh lập tức đập thình thịch.

  Theo dự đoán trước đó của nàng, nàng cảm thấy Lâm Tiễn không say lắm. Cho nên nàng tự tin đưa chiếc váy ngủ cho Lâm Tiễn, nói với cô: "Dì đi ra ngoài trước, con có thể tự thay váy được không?"

  Không ngờ, Lâm Tiễn vốn luôn ngoan ngoãn đột nhiên kiên quyết từ chối nàng: "Con không!"

  "???" Tiêu Uyển Thanh ngạc nhiên.

  Nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiễn, cố gắng lý luận với người say: "Tiễn Tiễn, con xem mặc áo sơ mi có cổ cứng, lúc ngủ sẽ không thoải mái."

  Đôi mắt đen của Lâm Tiễn xoay một chút, như đang suy nghĩ. Giây tiếp theo, cô ôm lấy cơ thể của Tiêu Uyển Thanh, dựa vào người nàng, nhượng bộ nói: "Nhưng mà con rất mệt, Tiêu Tiểu Uyển, dì có thể giúp con thay được không?"

  Hả?!

  Tiêu Uyển Thanh không khỏi cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt càng ngày càng nhuộm đỏ của Lâm Tiễn, trong tiềm thức dời tầm mắt xuống phía dưới.

Yết hầu của Tiêu Uyển Thanh bất giác trượt xuống.

  Nàng nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiễn ra, nhích người sang một bên, kiên nhẫn giải thích với Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, dì thay cho con không tiện lắm. Con chỉ cần cởi áo sơ mi ra không cần cởi cúc là được rồi. "

  Không ngờ vừa dứt lời, nàng đã nghe thấy Lâm Tiễn nức nở, đáng thương chất vấn nàng: "Dì không thích con sao?"

  Tiêu Uyển Thanh không hiểu, cho nên liền ngước mắt lên nhìn Lâm Tiễn.

  Lâm Tiễn cắn môi, đôi mắt đỏ đầy nước đọng.

  Cô có vẻ khổ sở.

  Lâm Tiễn sợ mình có thể không giả vờ giống như vậy, cho nên cô ngừng uống bia cho đến khi hơi say. Đầu cô thực sự choáng váng, nhưng ý thức của cô vẫn còn minh mẫn.

  Trước nửa đoạn, cô đã tỉnh táo giả vờ say, cố gắng để Tiêu Uyển Thanh thả lỏng cảnh giác. Nhưng cô không ngờ khi hỏi Tiêu Uyển Thanh câu "Dì không thích con sao", trái tim cô chợt đau. Trong phút chốc, giống như đủ thứ ủy khuất dồn dập đến tim, mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ.

  Nhìn thấy vẻ khổ sở của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy giống như mình bị kim chích. Nàng tiến lại gần Lâm Tiễn, đưa tay vuốt má cô, dỗ dành: "Không có, không phải dì không thích con."

  "Vậy con là bạn gái của dì. Trêи người con nơi nào là dì không được phép nhìn. Thay quần áo cho con cũng không tiện. Dì chính là không thích con nên mới không muốn nhìn con." Lâm Tiễn khịt mũi, càng nói càng ủy khuất.

  Nói có sách mách có chứng, Tiêu Uyển Thanh nhất thời không biết bắt đầu phản bác từ đâu.

  Lâm Tiễn thấy nàng không giải thích, giống như còn khổ sở hơn. Cô co lên đôi chân dài, lấy tay ôm lấy đầu gối của mình, những giọt nước mắt bất ngờ bắt đầu trượt xuống.

  Cô nghẹn ngào nói: "Dì thực sự không thích con. Dì không muốn con đến công ty đón dì, dì không muốn nắm tay con khi đến trường. Dì không muốn đợi con sau khi xem trận đấu. Bây giờ, dì thậm chí không muốn giải thích với con.” Lâm Tiễn càng nói càng khổ sở, ủy khuất cùng bất án đè nén trong lòng bấy lâu nay đột nhiên bộc phát, khiến cô muốn thu hồi cũng không thể khống chế được.

  Cô thậm chí còn bắt đầu tự hỏi Tiêu a di có thực sự không thích cô nữa không. Nàng keo kiệt đến mức không thèm giải thích cho cô. Lâm Tiễn không muốn khóc vì quá xấu hổ, cô cố nén mình không khóc, nghẹn ngào thở ra.

  Tiêu Uyển Thanh không ngờ Lâm Tiễn thực sự chú ý đến từng chi tiết mà nhớ tới. Nàng nhìn Lâm Tiễn đang khóc lóc bắt đầu thở dồn dập, trái tim quặn thắt.

  Cổ họng của Tiêu Uyển Thanh cũng bắt đầu nghẹn lại. Nàng vươn tay ra ôm chặt Lâm Tiễn, hôn lên trán cô, lại thấp giọng an ủi nữ hài: "Dì không có, Tiễn Tiễn, dì không có không thích con."

  Nhưng Lâm Tiễn không nghe, cô bị khơi mào bi thương cùng ủy khuất ở hàng phòng ngự sụp đổ. Cô càng thêm bi thương, nức nở hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Con làm không tốt chỗ nào? Con có thể thay đổi, dì nói cho con biết được không?"

  Cô nói thêm: "Tiêu a di, con rất sợ, con luôn sợ dì cái gì cũng không nói với con, con không biết dì đang nghĩ gì. Con mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, con sợ một ngày khả năng dì ở bên con quá vất vả liền không thích con nữa, sau đó quay lưng bỏ rơi con. Nhưng con vẫn ở chỗ cũ mà cái gì cũng không biết”.

  Từng chũ " sợ" của Lâm Tiễn giống như một mũi tên sắc nhọn đâm vào tim Tiêu Uyển Thanh. Tim Tiêu Uyển Thanh đau đến mức không thở nổi. Cũng có những giọt nước mắt trào ra trêи khóe mắt nàng.

  Nàng hít một hơi thật sâu, ngăn nước mắt, vỗ nhẹ vào lưng Lâm Tiễn, rồi nâng khuôn mặt đang khóc vùi trong đầu gối của cô. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Lâm Tiễn, giống như hôn lên bảo vật vô giá trong đời: "Tiễn Tiễn, dì thích con."

  Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh thẳng thắn nói với cô như vậy.

  Lâm Tiễn rõ ràng là muốn cười, nhưng khóe môi vẫn chưa cong lên, nước mắt cô càng chảy nhiều hơn dưới đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh.

  Nụ hôn của Tiêu Uyển Thanh lướt qua sống mũi xinh xắn, đáp xuống đôi môi mỏng đang run rẩy của cô. Nàng nhẹ nhàng ɭϊếʍ một cái, giọng nói khàn khàn mềm mại, lại thổ lộ: "Tiễn Tiễn, dì thích con."

  Đôi môi ấm áp của nàng trượt dọc cằm, một đường đến chiếc cổ trắng mảnh khảnh của Lâm Tiễn. Lâm Tiễn không chịu nổi, một tay đặt lên giường, giữ vững cơ thể, dần dần ngừng khóc.

  Lời tỏ tình dịu dàng của nữ nhân này lại vang lên trong bầu không khí yên tĩnh, giống như từ tận đáy lòng cô: “Tiễn Tiễn, dì thích con.” Giọng nói xúc động.

  Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt ôn tú, cười nhẹ. Sau đó, vươn bàn tay mảnh khảnh của mình ra, lần lượt cởi từng cúc áo của Lâm Tiễn, nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt át của Lâm Tiễn, vùi đầu đi xuống.

  Hơi thở nóng ẩm phun lên cổ Lâm Tiễn, đôi môi đỏ mọng mềm mại trượt xuống, cuối cùng rơi vào trái tim nhấp nhô của cô.

  Lâm Tiễn ngả người ra sau, hơi thở run rẩy.

  Giống như cảm khái, nhưng cũng giống như thở dài. Lâm Tiễn cảm thấy Tiêu Uyển Thanh đang siết chặt tay cô, áp má vào trái tim cô. Nàng từng chữ từng chữ nỉ non, "Tiễn Tiễn, dì thích con, rất thích con."

  Một chất lỏng nóng ẩm lướt qua trái tim cô, biến mất trong thân nhiệt của hai người.

  Lâm Tiễn đang nắm tấm ga trải giường, ngọt ngào se se trong tim, ngũ vị tạp trần.

  Tại sao, tại sao ngay cả lời thổ lộ cũng làm người khổ sở.

  Tiêu Uyển Thanh bị nghẹt mũi, rõ ràng hít thở. Sau đó, nàng từ từ buông Lâm Tiễn ra. Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng kéo lại, sau đó cởi áo sơ mi đang mở của Lâm Tiễn. Sau đó là áօ ɭót của cô. Nàng quay đầu lại để lấy bộ quần áo ngủ của Lâm Tiễn, quỳ nửa gối ra hiệu cho cô giơ tay.

  Cơ thể của nữ hài rất đẹp, Tiêu Uyển Thanh nhìn cô chăm chú, nhưng đôi mắt của nàng rất sạch sẽ cùng dịu dàng. Khuôn mặt Lâm Tiễn nóng lên dưới cái nhìn của nành, nhưng lông mi dài vẫn đang rung, nàng phối hợp giơ tay lên.

  Ở Lâm Tiễn phối hợp tác, Tiêu Uyển Thanh dễ dàng giúp cô mặc quần áo ngủ. Nàng nửa quỳ, nhìn xuống đôi mắt trong veo vẫn còn đỏ của Lâm Tiễn, hôn lên vầng trán mịn màng của cô, khẽ thở dài, "Nhưng mà, Tiễn Tiễn, dì cũng rất sợ."

"Tiễn Tiễn, dì sợ con sẽ bị phát hiện mà bị người chỉ trỏ. Dì sợ có một ngày con phải rời đi, con sẽ trách dì vì đã khiến cho con phải chịu đựng quá nhiều trêи con đường sai lầm này."

  "Dì thực áy náy, dì sợ có phải dì đã dạy hư con, có phải dì đã quyến rũ con, có phải vì dì mà con đã dấn thân vào con đường đầy chông gai này."

  Lời nói của nàng rơi vào tai Lâm Tiễn, như sấm sét đánh xuống đất. Yêu nhau là chuyện của hai người, là trách nhiệm của hai người. Hạnh phúc là hai người cùng nhau tận hưởng, gánh nặng thì đương nhiên phải do hai người cùng gánh. Cô nghĩ Tiêu Uyển Thanh sẽ phải chịu áp lực khi đối mặt với cha mẹ cùng gia đình cô, nhưng cô không bao giờ nghĩ với cô, Tiêu Uyển Thanh vẫn sẽ có một tầng áp lực tâm lý như vậy.

  Ai quyến rũ ai? Tại sao chúng ta lại dùng những từ như quyến rũ? Đó không phải là hấp dẫn lẫn nhau sao?

  Nếu phải nói quyến rũ, thì cũng là cô đã quyến rũ Tiêu Uyển Thanh.

  Lâm Tiễn cau mày, trầm giọng hỏi Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu Tiểu Uyển, dì quên rồi sao? Là con bắt đầu trước."

  Tiêu Uyển Thanh hiển nhiên không nghe lời cô nói. Đó chỉ là lời giống như lừa mình dối người thôi.

  Sau khi Lâm Tiễn đến với nàng, nàng biết cô thích nữ nhân, xác nhận nữ nhân cũng có thể thích nữ nhân. Sau đó, nàng đã thích Lâm Tiễn bất tri bất giác quyến rũ cô. Cuối cùng, Lâm Tiễn cũng là nhận ra cô cũng thích bản thân nàng.

  Bỏ bất kỳ liên kết nào ở giữa, Lâm Tiễn sẽ không trở thành như bây giờ.

  Nàng giúp Lâm Tiễn vén mái tóc lòa xòa che khuất tầm mắt, rồi thì thầm: "Tiễn Tiễn, con say rồi. Ngày mai còn có tiết học, chúng ta đi ngủ sớm đi."

  Cũng giống như một trong những lý do tại sao nàng không nói ra, đây là câu hỏi của chính nàng. Tiêu Uyển Thanh không nghĩ Lâm Tiễn có thể cho nàng một câu trả lời khiến nàng yên tâm. Ngay cả khi Lâm Tiễn thề với bản thân cô sẽ không hối hận, Tiêu Uyển Thanh cũng khokng dám tin sau này cô vẫn sẽ nghĩ như vậy.

  Do đó, đây là một mệnh đề nan giải.

  Nhưng nếu điều đó có thể khiến Lâm Tiễn cảm thấy thoải mái hơn, cho dù nan giải, nàng vẫn nguyện ý phân tích trái tim mong manh của mình cho Lâm Tiễn biết.

  Bây giờ cuộc trò chuyện đã tiến triển, Lâm Tiễn tự hỏi Tiêu Uyển Thanh đã biết cô đang giả vờ say chưa. Nhưng có một số điều mà khi cô tỉnh tao không thể làm, có một số điều mà Tiêu a di không thể nói với cô khi cô hoàn toàn tỉnh táo.

  Không biết cô đang giả vờ say hay không, Lâm Tiễn biết Tiêu Uyển Thanh không muốn nói chuyện nữa.

  Lâm Tiễn nhìn chăm chú Tiêu Uyển Thanh một lúc lâu, cái cổ trắng nõn của nàng rũ xuống, giống như có chút mệt mỏi.

  Lâm Tiễn mím môi. Một lúc lâu sau, cô nở nụ cười, ngả vào vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, thỏa hiệp nói lại với nàng: "Được rồi, ngủ a, ngủ ngon."

  Lâm Tiễn nghĩ, điều đó không quan trọng, ít nhất hai người đã thẳng thắn với nhau.

  Tiêu Uyển Thanh đem vấn đề giao cho cô. Vậy thì cô nên cho nàng câu trả lời.
Bình Luận (0)
Comment