Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2020

Chương 2020

Đan Nguyệt ăn no nhưng vẫn không ngủ, không muốn nằm ở trên giường, Tống Dung Đức ôm con đi tới đi lui trong phòng ngủ.

Lúc đầu Lâm Minh Kiều muốn chờ Đan Nguyệt ngủ, nhưng sau đó cô không chịu nổi nên ngủ trước.

Hôm sau cô tỉnh lại lúc bảy giờ sáng.

Cô nhìn thoáng qua bên giường, Tống Dung Đức đang ôm Đan Nguyệt ngủ, hai cha con ngủ rất say sưa, cũng không biết cô bé đang mơ thấy gì mà mỉm cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Trong lòng của cô lập tức dịu dàng như nước.

Cô cũng không quấy rầy bọn họ mà đi xuống lầu.

Bảo mẫu làm cho cô một bữa sáng phù hợp với ở cữ, chẳng những ngon miệng nhiều dinh dưỡng mà còn đa dạng.

Mẹ Lâm đi ra hỏi: “Đan Nguyệt và Tống Dung Đức đâu, còn đang ngủ sao?”

Lâm Minh Kiều còn chưa lên tiếng thì bảo mẫu liền thở dài: “Sáu giờ sáng nay cô chủ nhỏ mới ngủ, lúc tôi đi mua đồ ăn còn thấy cậu Tống ôm con đi tới đi lui trong phòng khách.”

Lâm Minh Kiều khẽ giật mình, cô nhớ tối hôm qua mình tỉnh lại hơn ba giờ sáng, vậy là từ lúc đó Đan Nguyệt vẫn không ngủ?

“Con bé ăn giống như mèo con, nếu sau này ngày nào cũng như vậy thì rất phiền phức.” Mẹ Lâm thở dài: “Đừng quấy rầy bọn họ, đợi lát nữa để phần bữa sáng cho Tống Dung Đức.”

Lâm Minh Kiều nói: “Hai ngày trước Đan Nguyệt ở bệnh viện không như vậy, ngủ rất tốt.”

“Trẻ con vừa sinh ra thì ngủ nhiều một chút, đến lúc thích ứng với môi trường thì rất ầm ĩ, người ta nói em bé trong tháng rất thích ngủ, nhưng bây giờ mẹ thấy có nhiều em bé không ngủ vào ban đêm.”

Mẹ Lâm nói xong thì bỗng nhiên xụ mặt nhìn cô: “Mẹ hiểu rồi, lúc con mang thai đã ngủ muộn nên có lẽ đồng hồ sinh học của con bé cũng đảo ngược.”

Lâm Minh Kiều xấu hổ, đôi khi cô ngủ rất muộn, sau đó Tống Dung Đức nghiêm khắc ép cô nhất định phải chín giờ rưỡi lên giường đi ngủ, nhưng cô cũng không nghe lời, cô vào phòng rồi khóa cửa lại len lén chơi điện thoại.

Sau đó một thời gian, ban ngày Tống Dung Đức đến công ty, cho dù công việc bận rộn thế nào thì năm giờ rưỡi đúng giờ tan làm về nhà với con.

Nhưng sau khi Đan Nguyệt ăn như mèo con, ban đêm luôn luôn tỉnh lại, chơi đến năm sáu giờ sáng mới ngủ.

Lâm Minh Kiều cho con ăn xong nhìn thấy Tống Dung Đức chơi với Đan Nguyệt cả đêm, cho dù trái tim sắt đá cũng không đành lòng: “Hay là. . . Anh ngủ một lát đi, tôi sẽ ôm con.”

“Không cần, mẹ anh nói phụ nữ sinh con xong thì xương cốt chịu tổn thương, em ôm con sẽ làm cho cánh tay bị tổn thương, em cứ nghỉ ngơi đi.”

Tống Dung Đức nhàn nhạt nói xong thì ôm con đi xuống lầu, tránh quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Lâm Minh Kiều nằm ở trên giường không ngủ được.

Trái tim của cô không phải là sắt đá, ban ngày Tống Dung Đức phải đi làm, ban đêm anh ta phải chăm sóc cho con, cô biết anh ta rất vất vả, Tống Dung Đức có thể giao cho bảo mẫu làm, nhưng chỉ cần anh ta ở nhà thì luôn tự làm mọi chuyện cho con.

Cô không nhịn được nhắn tin cho Khương Tuyết Nhu, bây giờ nước Y vẫn là ban ngày.

Khương Tuyết Nhu trả lời: 【 Quá hâm mộ cậu, lúc tớ ở cữ cũng không được may mắn như cậu, tớ phải tự làm mọi chuyện, ban đêm cũng không được ngủ yên. 】

Bình Luận (0)
Comment