Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1726

Chương 1726

“Nói cách khác, Khương Kiều Nhân đã trở thành cổ đông lớn nhất của Hoắc Thị của anh?” Sau một hồi khó khăn nói ra sự thật.

Hoắc Anh Tuấn vẻ mặt xấu xa gật đầu, dưới lông mi dài che khuất, “Chúng ta trở về Hoắc gia đi.”

Trên đường trở về, giám đốc Âu Dương chủ động gọi điện thoại cho anh, lời nói đầy vẻ xin lỗi, “Hoắc Anh Tuấn, thật sự xin lỗi anh.”

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn như tạc một vòng cung lãnh đạm, ” Bác Âu Dương, bác và ông ngoại của tôi hồi đó cũng là bạn tốt của nhau, vì thế mà trở thành cổ đông lớn nhất bên cạnh Hoắc gia, vô duyên vô cớ bán cổ phần Hoắc Thị, sao bác lại làm như vậy.”

Điện thoại im lặng một lúc, giám đốc Âu Dương lúng túng nói: “Hoắc Anh Tuấn, tôi không còn lựa chọn nào khác, các con của tôi đang đầu tư kinh doanh bên ngoài, hết lần này đến lần khác đều thất bại. Âu Dương gia chúng tôi bây giờ đều dựa vào mình lão già này, với lại tôi còn có nhiều con cháu, tôi phải để lại cho chúng nó thứ gì đó.”

“Có phải là mấy năm nay Hoắc Thị chia cho ông quá ít tiền hoa hồng không.” Cơn giận của Hoắc Anh Tuấn không thể kìm chế được nữa, “Hơn nữa, trong tương lai tiền đồ của Hoắc Thị không có chỉ nhiêu đó.”

“Không phải, Hoắc Anh Tuấn, những người đứng sau Hoắc Thị không phải người bình thường, cho dù tôi không bán cổ phần thì Hoắc Thị cũng không trụ được một năm.” Âu Dương xấu hổ nói, “Sau một năm, khi Hoắc Thị tan rã anh nghĩ tôi có thể bán được bao nhiêu?”

“Bác Âu Dương, báckhông biết năng lực của tôi sao?” Hoắc Anh Tuấn khó chịu, “Hoắc thị đã trải qua bao thăng trầm, vẫn tồn tại được dưới sự lãnh đạo của tôi, lại còn là tập đoàn đứng đầu Nguyệt Hàn.”

“Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Thị bây giờ cũng chỉ cóbề ngoài mà thôi,” Giám đốc Âu Dương thở dài nói, “Cho dù anh có quan hệ tốt với Tống gia, đó cũng chỉ là tạm thời. Anh cũng không biết người đứng sau là ai, một cái quyết định của người đó có thể gây ra xáo trộn toàn cầu. Anh có đủ khả năng đối phó với một người như vậy không?”

Hoắc Anh Tuấn sững người.

Khương Tuyết Nhu ở bên cạnh nắm chặt tay anh, cả người có chút tuyệt vọng.

“Hơn nữa, tôi không thể từ chối mức giá bên kia đưa ra.” Giám đốc Âu Dương nở nụ cười đắc ý, “Đối với 30% cổ phần của tôi, bọn họ đưa ra 900 tỷ, với lại họ còn trực tiếp uy hiếp tôi. Nói là tôi có thể không bán cổ phần, nhưng nếu tôi không bán nó thì họ sẽ tìm cách giết tôi và các con tôi sẽ được thừa kế gia sản và chúng nó sẽ bán cổ phần đi.”

Hoắc Anh Tuấn run lên, con mắt co rút nặng nề.

Rất lâu, anh không nói một lời nào.

Với con số này không ai có thể từ chối.

“Đừng nói đến tôi, ngay cả một vài cổ đông nhỏ khác, họ cũng ngẫu nhiên nhận được hàng trăm tỷ,” Âu Dương giọng điệu của ông có chút dầu dứt và áy náy , “Hoắc Anh Tuấn, dù gì thì tôi cũng đã nhìn thấy anh lớn lên, anh nghe tôi hãy đưa ông bà và gia đình anh rời khỏi đây đi, đừng để sau này trong tay không còn gì cả.”

Giám đốc Âu Dương tắt điện thoại.

Hoắc Anh Tuấn đặt điện thoại xuống, cúi đầu, ôm chặt lấy cô, một lúc sau mới trầm giọng nói: ” Em đưa con và người nhà theo cha tôi đến nước Y trước”

“Còn anh?” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu hỏi.

“Anh ở bên này giải quyết xong liền qua bên đó cùng mọi người.” Hoắc

Anh Tuấn bất lực xoa xoa tóc cô.”

Bình Luận (0)
Comment