Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 602

Chương 602: Tránh xa là an toàn nhất

Diệp Gia Thanh tức giận định nói gì đó nhưng Khương Tuyết Nhu bỗng nhẹ nhàng đẩy ông ra, cô nhàn nhạt đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn: “Không sai! Tôi lừa anh!”

“Rất tốt, ai là người cùng phe với em? Lâm Minh Kiều hay là người của bệnh viện?” Hoắc Anh Tuấn càng nghĩ càng thấy mình ba năm y như một kẻ ngu, bị cô đùa giỡn như vậy.

Khương Tuyết Nhu nghiêng đầu, rồi cong môi cười một tiếng: “Tổng giám đốc Hoắc, nếu như ban đầu tôi không giả chết, sợ rằng bây giờ tôi đã sớm trở thành một hũ tro cốt rồi.”

“Em có ý gì?”

Cô rõ ràng cười rất xinh đẹp nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ mỉa mai khiến cho Hoắc Anh Tuấn đang tức giận bất chợt chùn bước, mặt mũi tỏa ra khí lạnh.

“Có ý gì anh còn không rõ sao? Không nhớ mình đã dồn ép tôi thế nào à?”

Khương Tuyết Nhu cười cười, từ trong túi xách lấy ra một cặp kính mát đeo lên, toàn thân toát ra vẻ thời thượng.

“Tôi là một người bình thường bị anh nhốt vào khoa tâm thần bệnh viện hàng ngày để tiêm thuốc, không thấy đầu là mặt trời. Sống như vậy có khác nào cầm tù. Tôi sớm muộn cũng bị các người ép thành một người điên!” Cổ họng Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghẹn lại, giọng khàn đi mà nói: “Em lúc ấy tinh thần không bình thường…

“Anh có hiểu thế nào là tinh thần không bình thường và tức giận tột độ hay không?” Khương Tuyết Nhu cười nhạt.

“Tôi mất đi đứa bé, lại bị anh giam lỏng, hàng ngày anh cùng với Nhạc Hạ Thu trước mặt tôi ân ân ái ái, tôi không nên phát điên, chẳng lẽ phải bình tĩnh hay sao?”

“Hoắc Anh Tuấn, cậu thật quá tàn nhẫn với con gái tôi.” Diệp Gia Thanh nghe mà đau lòng. Lúc đầu khi ông mới tỉnh lại cũng cảm thấy tâm lý của Khương Tuyết Nhu không ổn, nhưng lại không nghĩ rằng là do bị Hoắc Anh Tuấn ép.

“Khốn kiếp!” Ông không nhịn được nữa, đấm vào mặt Hoắc Anh Tuấn một cái.

Hoắc Anh Tuấn dễ dàng chống đỡ được, thậm chí còn siết chặt cổ tay đối phương.

“Buông ra!” Đôi mắt Khương Tuyết Nhu đẹp đã đầy lạnh lùng: “Tại sao ba năm trước anh dùng bố tôi uy hiếp tôi, ba năm sau lại dùng bố tôi đối phó tôi?”

Hoắc Anh Tuấn hai tay cứng đờ, môi mỏng khẽ mím lại, hai tay từ từ bông lỏng tay của Diệp Gia Thanh ra.

Diệp Gia Thanh giật mình nói: “Cậu ta dùng bố để uy hiếp con cái gì?”

Hoắc Anh Tuấn yên lặng, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn đối phương: “Hoắc hèn hạ, sao anh không nói gì? Năm đó anh không phải rất thích uy hiếp tôi sao?”

Một người phụ nữ cười càng rực rỡ thì Hoắc Anh Tuấn càng phiền não, anh nhớ trước kia khi nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Khương Tuyết Nhu toàn là hận thù, nhưng bây giờ lại hoàn toàn hờ hững và có chút trào phúng.

“Năm đó mọi người đều có cái sai. Bạn của em cũng không trong sạch.” Hoắc Anh Tuấn âm trầm nói.

“Đúng. Chỉ là bạn gái anh trong sạch.” Khương Tuyết Nhu quay đầu cười nói với Diệp Gia Thanh: “Bố, ban đầu anh ta bị phóng viên chụp được ảnh với Nhạc Hạ Thu, trên mạng người ta mắng chửi cô ta, anh ta đau lòng muốn chết, buộc con phải tuyên bố với mọi người rằng con và anh ta đã ly hôn nếu không anh ta sẽ không để bác sĩ An Kiệt Nhi chữa trị cho bố. Sau đó, anh trai Nhạc Hạ Thu xông đến nhà bạn con, đem hai người bạn con đánh thừa sống thiếu chết, còn suýt chút làm nhục họ, anh ta lại dùng bố để ép con không truy cứu trách nhiệm bạn gái anh ta.”

Diệp Gia Thanh nghe xong trong lòng hoảng sợ, con gái ông đã chịu bao nhiêu là khổ cực vì ông.

Ông hận mình không thể đập đầu mà chết đi, ánh mắt tức tối đỏ ngầu.

Ông hận mình tuổi tác đã cao, đánh cũng không lại Hoắc Anh Tuấn.

“Hoắc Anh Tuấn, cậu là đồ súc sinh! Không! Súc sinh vẫn còn hơn cậu!”

Hoắc Anh Tuấn khó chịu cau mày, anh trước kia từng hứa sẽ thật tốt với Khương Tuyết Nhu.

Chỉ là năm đó, những chuyện kia bị xé ra, anh không chịu nổi. Nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ tới Khương Tuyết Nhu có lẽ là vì có quá nhiều áy náy.

“Bố, không cần tức giận. Con đã buông xuống rồi.”

Khương Tuyết Nhu đẩy Diệp Gia Thanh lên xe, nhàn nhạt cười một tiếng: “Lên xe đi, nói chuyện với người như vậy chỉ tốn nước bọt.”

“Tuyết Nhu! Con yên tâm, bố nhất định báo thù cho con!” Diệp Gia Thanh tức tối nói.

Hoắc Anh Tuấn nhưởng mày, Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: “Báo thù làm gì chứ? Con cũng không muốn lại bị anh ta đem nhốt vào viện tâm thần. Sau này, cách xa một chút là an toàn nhất.”

Dứt lời, cô liền mở cửa lên chỗ ghế lái ngồi.

Bình Luận (0)
Comment