Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 19



Khương Tuyết Nhu vô cùng tủi thân: “Vì sao mẹ hông hỏi cô ta trước đó đã làm cái gì với con, cô ta…”

“Chị gái mày là người có tấm lòng lương thiện, còn dáng vẻ này của mày chỉ biết cùng Tần Gia Như vạch mặt nhau. Nhà họ Tần dù sao cũng là nhà giàu có, chị mày cố gắng để hai nhà Giang Tần hòa thuận, cố ý cùng Tân Gia Như duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Còn mày làm xằng làm bậy, ngay cả chị mày mà mày cũng không buông tha. Tao làm sao có thể sinh ra, dạy dỗ đứa con không có giáo dục như mày”

“Tôi sẽ không quay về.” Khương Tuyết Nhu đau lòng cắn răng nói.

Lạc Tâm Du gào lên: “Vậy thì cả đời đừng có quay trở lại nữa, tao không có đứa con gái như mày”

Khương Tuyết Nhu hít sâu một hơi: “Trong lòng bà từng có tôi sao? Trước khi cô ta trở về, cho dù tôi có cố gắng thế nào, bà đều cho rằng tôi thua kém người khác. Cô ta trở về, bà ngoài việc trách móc tôi thì cũng sẽ không hề nói với tôi một câu. Tôi thực sự là con ruột của bà sao?”

Sau tiếng gào tê tái của cô, nước mắt tuôn trào như vỡ đề.

Ở cái nhà đó, cô thực sự cảm thấy lạnh lẽo, cô cũng không muốn quay lại lần nào nữa.

Sau đó, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi đến cửa hàng thú cưng và hỏi một chút về cách chăm sóc dạ dày mèo.

Người chủ cửa hàng lần đầu tiên nghe nói về việc chăm sóc dạ dày mèo, cuối cùng trực tiếp đưa cho cô một cuốn “Công thức nấu ăn cho mèo đang mang thai”.

“Dù sao thì công thức để nuôi một con mèo mang thai là đầy đủ dinh dưỡng nhất, nếu cô làm theo những công thức nấu ăn dành cho mèo trong cuốn sách này thì sẽ không có vấn đề gì.”

Khương Tuyết Nhu cũng suy nghĩ một chút, liền mua sách này rồi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.


Bốn giờ chiều.

Cô quay trở về Châu Khê.

Thấy cô về, Bunny trưng ra khuôn mặt bơ phờ mà kêu “Meo” một tiếng, rồi lại rúc vào ổ nằm im.

Cô nhìn nó mà thấy đau lòng nên quyết tâm bù đắp cho Bunny nhiều hơn.

Bởi vì nó phải ăn đồ thanh đạm nên cô làm vài viên cá hồi, nhân bên trong là cà rốt và cải xanh rồi hấp chín cho nó ăn.

Ngoài ra, cô còn làm đồ ăn vặt nhỏ bằng hạt lựu cho mèo.

Trời gần tối Hoắc Anh Tuấn tan sở, anh trở về nhà.

Nhìn thấy bóng dáng Khương Tuyết Nhu đang nấu ăn qua cửa kính phòng bếp, cô có vẻ rất bận rộn, một lúc thì cắt rau, một lúc thì xào nấu.

Mùi thơm tỏa ra từ kẽ hở cửa kính bay ra ngoài, kích thích dạ dày của anh, bỗng nhiên anh thấy đói.

Anh để ý thấy trên bàn có một cái bánh pudding nhỏ hình hello kitty nằm trên chiếc đĩa sứ trắng, màu sắc tươi sáng và trông rất ngon miệng.

Anh tiện tay dùng muỗng múc một miếng và ăn nó, nó không giống với món bánh pudding mà anh thường ăn ở các nhà hàng phương Tây khi còn ở nước ngoài.

Mùi vị lạ lạ, hình như còn có thịt gà cùng mùi vị một loại nguyên liệu nào đó mà không biết tên nhưng không đặc biệt quá ngọt, quá ngấy như loại đó, ăn nhiều hơn hai miếng nữa vẫn được.

Mặc dù anh đã sớm biết tay nghề làm đồ ăn sáng của Khương Tuyết Nhu cũng không tệ lắm, nhưng anh không nghĩ tới cô làm điểm tâm ngọt cũng khá sáng tạo.

“Nhiên Nhiên, anh đã về rồi à?”

Đẩy cánh cửa ra, vừa lúc Khương Tuyết Nhu bưng ra một mâm thức ăn mới nấu, liền thấy Hoắc Anh Tuấn đã ăn gần hết chiếc bánh pudding, cô bị đứng hình.

Trời ạ, đó là thức ăn cho mèo mà.

Hoắc Anh Tuấn có chút không được tự nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm, anh đoán chắc giờ phút này trong lòng cô đang rất cao hứng, dù sao anh vậy mà thực sự ăn đồ ăn ngọt do cô làm.

Nghĩ đến đây, anh ho nhẹ rồi hằng giọng: “Cái này làm bằng gì vậy, mùi vị cũng không tệ lắm.”

“…”

Khương Tuyết Nhu run lên, nghiêm túc tự hỏi nếu cô nói với anh đây là đồ ăn nhẹ cho mèo thì anh có thể sẽ giết mình không?

Sau một hồi đấu tranh giữa lương tâm và sinh mạng, cuối cùng thì cô cũng cố gượng cười: “Tôi cố ý đặc biệt làm món này cho anh, anh ăn cảm thấy nó ngon là được.


Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng liếc cô một cái: “Cô chỉ cần tập trung vào Bunny là được.”

“Tôi biết tôi biết.”

Khương Tuyết Nhu khuôn mặt đầy trìu mến gật đầu: “Có thể là do tâm trí và thể xác của tôi luôn không tự chủ được mà quan tâm đến anh.”

Hoắc Anh Tuấn tiếp tục lạnh nhạt nhìn cô.

Vẻ trìu mến trên mặt Khương Tuyết Nhu có chút không duy trì được nữa. Đây mà là một người đàn ông sao, rất lạnh lùng. May mắn thay, Hoắc Anh Tuấn ôm lấy Bunny và thay đổi chủ đề.

“Bữa tối nó ăn cái gì?”

“Cá hồi viên, nó không thích ăn rau cải, cho nên tôi cho thêm một ít cà rốt vào, nó ăn được sáu viên, ăn xong rồi.”

Nói đến phần sau, Khương Tuyết Nhu liền nghi ngờ, không phải mèo chỉ ăn một chút thôi sao? Sức ăn của Bunny cũng hơi lớn.

“Ừ.”

“Tôi nấu xong rồi, ăn cơm thôi.”

Khương Tuyết Nhu dọn bát đũa, buổi tối cô nấu bốn món, tôm hấp bún tỏi, cà tím hấp, canh nấm cà chua và đậu bắp xào dầu.

Hoắc Anh Tuấn nhìn những món ăn này, ừ có vẻ không tệ so với nhà hàng.

“Buổi tối nên ăn thanh đạm, ăn ít thịt.” Khương Tuyết Nhu giải thích.

Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc: “Người trẻ tuổi thật biết cách chăm sóc sức khỏe”

“Bố tôi trước kia thường hay đi xã giao uống rượu, nên ông ấy hay bị đau dạ dày. Vì vậy, tôi đã học một chút kiến thức về cách chăm sóc dạ dày

Nhắc đến chuyện này, Khương Tuyết Nhu không khỏi buồn bã, nhưng đáng tiếc Khương Thái Vũ chưa từng nhớ tới lòng tốt của cô.

Hoắc Anh Tuấn không có hứng thú với chuyện của nhà họ Khương, đành cúi đầu im lặng gắp đồ ăn.

Phải thừa nhận rằng kỹ thuật nấu nướng của Khương Tuyết Nhu rất tốt, những món ăn vốn dĩ có màu sắc bình thường do chính tay cô làm còn ngon hơn nhiều so với những món ăn ở quán cơm bên ngoài.

Ngay cả các loại rau hấp thông thường được ăn với cơm, đậu bắp rất giòn và súp cũng rất ngon miệng.

Anh ăn rất ngon miệng, ăn liền hai bát cơm và thêm một bát canh.

Ăn xong, anh hiếm khi khen: “Tài nấu nướng không tệ”.

“Cảm ơn.”


Sau một lúc Khương Tuyết Nhu được khen mà cảm thấy lo sợ, giả vờ e thẹn nói thêm.

“Từ nhỏ, tôi đã xác định sẽ tự tay nấu cơm canh cho chồng tương lai. Tôi chỉ hy vọng ngày nào anh ấy sau giờ tan sở trở về sẽ được ăn bữa ăn ngon nóng hổi là tôi mãn nguyện rồi.”

Cô nói xong liền liếc mắt nhìn người phía đối diện.

Người đàn ông nhướng mày, vuốt ve con mèo nằm trên đầu gối, lông mi dày và đen nhánh che đi cảm xúc trong mắt.

Khương Tuyết Nhu đột nhiên căng thẳng, nhưng nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu, lười biếng ngước mắt lên: “Mau thu dọn bát đĩa đi rửa đi.”

“…”

Đây rốt cuộc là gặp phải vướng mắc gì?

Quà biết cách phá hủy phong cảnh đẹp mà.

Khương Tuyết Nhu vừa cầm lấy bát đĩa trở lại nhà bếp vừa cắn răng nghiến lời thầm mắng, bây giờ cô nghi ngờ nghiêm trọng vẻ đẹp của mình.

Trong phòng khách, khi Hoắc Anh Tuấn chuẩn bị đứng dậy đến phòng làm việc, đột nhiên phát hiện trên sô pha có một cuốn “Bí quyết dưỡng thai cho mèo”.

Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô đã biết Bunny mang thai rồi sao?

Đúng lúc Khương Tuyết Nhu rửa bát Xong bước ra nhìn thấy cuốn sách trên tay anh thì giải thích: “Hôm nay tôi đến cửa hàng thú cưng hỏi, ông chủ ở đó nói rằng công thức chăm sóc dạ dày mèo thực ra tương tự như nuôi một thai nhi, vì vậy tôi đã mua cuốn sách này.”

Hoắc Anh Tuấn thoáng hiện vẻ nhẹ nhõm trong mắt, xem ra cô vẫn chưa không biết.

Anh ngẫu nhiên lật xem thử, chợt thấy một công thức nấu ăn quen thuộc, gương mặt điển trai liền cứng đờ.

Một lúc sau, anh giơ cuốn sách lên và cho cô xem bức ảnh phía trên: “Đây có phải là chiếc bánh pudding mà cô đặc biệt làm cho tôi ăn không?”






Bình Luận (0)
Comment