Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1502

Chương 1502

Lâm Minh kiều nghiến răng nghiến lợi, cam lòng sao được.

“Tống Dung Đức, tôi chỉ khó chịu thôi. Lúc trước anh đã cầu hôn Nhạc Hạ Thu, bây giờ lại tới cầu hôn tôi, lại tuỳ tiện như vậy, làm như tôi là một người thu mua phế phẩm, còn là phế phẩm của Nhạc Hạ Thu, tôi không muốn.”

Phế phẩm Tống Dung Đức gần như bực bội, buột miệng nói: “Cô không thể nói như vậy được cô xem cô bị Giang Bồi Viễn bỏ rơi, tôi bị Nhạc Hạ Thu bỏ rơi, hai chúng ta rất xứng đôi.”( anh lại muốn ăn đòn phải không, nhưng mà anh nói cũng đúng)

“Ý của anh là, anh muốn nói tôi cũng là phế phẩm.” Lâm Minh kiều vốn là trong thời gian mang thai, người đặc biệt dễ nổi nóng.

“A, không phải, cô đây không phải chính là tiên nữ hạ phàm sao,” Tống Dung Đức ngượng ngùng nói, “Hơn nữa, tôi không cho rằng cô là phế phẩm. Cô rất xuất sắc, là người có triển vọng nhất, người có phương hướng nhất thế giới, tương lai tiền đồ sáng lạng. Cô nhỏ hơn tôi năm sáu tuổi mà xinh đẹp, tôi cưới cô, chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

“Phốc ”

Lâm Minh kiều lúc đầu còn có chút tức giận, nhưng nói xong lại không nhịn được cười lên, “Đừng nói nữa, anh hiện tại khá biết điều đấy.”

Tống Dung Đức: “…”

Đúng vậy, không ngờ anh lại trở nên hèn mọn như một con chó liếm chân chủ, trước mặt Nhạc Hạ Thu chưa bao giờ phải như thế này.( yên tâm anh còn làm choá lâu dài, mà còn là tự nguyện nha)

“Ừm… Chị đại, đỡ tôi lên được không, đầu gối tôi rất đau.” Tống Dung Đức chua xót hỏi.

“anh gọi tôi là gì?” Lâm Minh kiều nhướng mày “Tôi nhỏ hơn anh rất nhiều. Anh còn có ý tốt khi gọi tôi là chị, sao anh không gọi là bà nội luôn đi?

“…”

Tống Dung Đức xấu hổ, trước khi kết hôn đã trở thành chị đại, sau khi kết hôn sẽ trở thành Thái Hoàng Thái Hậu.

“Còn nữa, tôi nhớ lúc đầu đọc được tin tức, anh quỳ rất lâu khi cầu hôn Nhạc Hạ Thu, giờ cầu hôn tôi anh mới quỳ một chút đã khóc rống lên. Quả nhiên là trái tim của anh không đủ chân thành.” Lâm Minh kiều hừ lạnh.

Tống Dung Đức tuyệt vọng, “Cô cô, cô muốn tôi quỳ bao lâu mới đồng ý.”

Lâm Minh Kiều cười, “Chỉ cần quỳ nửa tiếng, tôi sẽ đồng ý.”

“ Nửa tiếng.”

Tống Dung Đức khóe miệng giật giật.

“Sao, anh không nguyện ý.” Lâm Minh kiều nhướng mày.

“… Không, không phải là nửa giờ sao? Chuyện nhỏ.” Tống Dung Đức lập tức nói.

Lâm Minh kiều liếc anh một cái, “Nói cho anh biết, lúc trước anh với Nhạc Hạ Thu không quan tâm đến danh tiếng của Tống gia, bây giờ lại quan tâm, để cho chú của anh lên làm tổng thống, anh cũng thật là tâm cơ.”

Tống Dung Đức há to miệng, một lát sau mới phức tạp nói: “Chủ yếu là chuyện này.Tôi muốn chịu trách nhiệm, tuy rằng không ai trách tôi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được thoải mái, mà lại con của chúng ta sớm muộn gì cũng sinh ra, để con không có cha cũng không tốt, hai chúng ta kết hôn chí ít người khác sẽ biết đó là con của Tống Dung Đức tôi, trong tương lai sẽ không ai dám cười nhạo con của chính mình.”

Bình Luận (0)
Comment