Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 71

Chương 71: Tình yêu chân thành (18)
Giản Mạc và Mộc Hi Lương đi đến hiện trường án mạng của Hạ Ngữ Mạch, nơi này đã được kéo đai cảnh giới, trước khi vụ án được làm rõ thì nơi này vẫn phải bị phong tỏa.
Bởi vì ở hiện trường có cảnh sát trông coi nên vẫn bảo trì được tình trạng nguyên vẹn, vụ án này càng kéo dài thì càng làm khiến chủ nhân nơi này không thể làm ăn kinh doanh gì được.
Đi đến phòng nghỉ của Hạ Ngữ Mạch, đây là một gian phòng nhỏ độc lập, so với những diễn viên khác trong đoàn phim thì là một đãi ngộ rất tốt. Cũng không biết có phải vì danh tiếng của nàng hay là Lý Tú An cố ý sắp xếp nữa. Thiết kế bên trong rất đơn giản, một bàn trang điểm, một cái ghế nằm, hai cái ghế ngồi, còn có một gian nhỏ để thay quần áo, một phòng vệ sinh, bên cạnh cái ghế nằm có một máy nước lọc, trên bàn trang điểm bày rất nhiều dụng cụ nhỏ lẻ.
Máy nước lọc kia chưa có dấu vết bị niêm phong, hiển nhiên là chưa có ai động đến, Hạ Ngữ Mạch có thói quen uống cafe, hiển nhiên máy nước lọc này cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
Trên bàn trang điểm có rất nhiều đồ đạc nho nhỏ, nhưng những thứ này không thu hút sự chú ý của Giản Mạc và Mộc Hi Lương. Giản Mạc nhìn quanh bốn phía một cái, không có đồ đạc khả nghi nào.
Bởi vì cafe là được trợ lí tự tay đi pha cho nên liền rời khỏi phòng nghỉ đi đến chỗ máy pha cafe tự động, tính toán xem từ phòng nghỉ của Hạ Ngữ Mạch đi đến nơi này tốn bao nhiêu thời gian, trên đường có thể gặp những ai.
Mộc Hi Lương không có bao nhiêu hứng thú với đồ đạc ở nơi này, dù sao tất cả những thứ có lợi cho phá án đều bị phòng Pháp chứng mang đi rồi, mặc dù cũng không tìm ra điểm mấu chốt để phá án. Thấy Giản Mạc đi ra ngoài nàng cũng chậm rãi đi theo. Lúc nãy nói Giản Mạc dẫn mình theo thì sẽ hữu dụng nhưng nhìn tình hình bây giờ thì Giản Mạc cũng không cần mình hỗ trợ gì, nơi này chả có gì đặc biệt cả.
Giản Mạc lục lọi trên người một vòng mà không tìm thấy xu nào, còn đang sửng sốt thì thấy Mộc Hi Lương đã bỏ tiền vào máy, sau đó ấn chọn cafe nóng.
"Aiz.... Tôi quên mang tiền." Giản Mạc lúng túng nói, lúc này mới nhớ ra lúc nãy vội vàng ra ngoài nên để quên túi xách ở phòng làm việc.
"Đã nhìn ra." Mộc Hi Lương cố tình tỉnh táo nói, thế nhưng nụ cười trong đáy mắt đã bán đứng nàng, vừa mới nghĩ mình đi theo không có lợi gì ai ngờ giờ lại xuất hiện chuyện này, Mộc Hi Lương có thể không đắc ý được sao?
Thật ra thì, hiếm khi thấy được Giản Mạc thất thố như bậy, không trêu đùa cô một phen thì cũng quá có lỗi với bản thân rồi.
"Cô đang cười." Giản Mạc bưng ly cafe, nhìn Mộc Hi Lương, bình tĩnh tố cáo. Ai bảo Mộc Hi Lương không hề che giấu ý cười trong mắt cơ chứ, chắc chắn là cố ý.
"Không có." Không thừa nhận thì sao, lẽ nào có thể ăn thịt nàng hả?
"Dù trên mặt cô không cười nhưng nụ cười ở đáy mắt đã bán đứng cô rồi, chẳng lẽ tôi không mang theo tiền liền khiến cô thích thú như vậy sao?" Không mang theo tiền thì sẽ chọc cho người khác cười? Là đang cười trên nỗi đau của người ta? Nhưng không giống nha, nụ cười kia đúng là xuất phát từ nội tâm, vậy thì là vì cái gì? Giản Mạc dùng chỉ số thông minh vô cùng cao của mình nhưng vẫn không thể nghĩ thông được.
"Thật sự là không có." Sao có thể nói là vì trước đó nghĩ bản thân không hữu dụng nên mới cười được chứ.
".... Khoảng cách từ máy pha cafe đến phòng nghỉ không xa, không đi qua khúc quanh nào, chỉ đi ngang qua phòng nghỉ chung. Nếu Vương Nhất Bùi chỉ bưng ly cafe đi theo đường này, cafe lại không rời tay thì tại sao bên trong lại có thuốc giãn cơ được?"
"Đánh trống lảng đó hả?"
"Cô có thể không cần nói thẳng như vậy được không!" Giản Mạc hung dữ nhìn chằm chằm Mộc Hi Lương, không nói thì không ai bảo cô câm đâu!
"À, nhưng mà dáng vẻ này của Tiểu Mạch rất đáng yêu nha~, người ta không nhịn được nên mới nói mà...." Trên miệng thì nói lời chế giễu, nhưng trong lòng thì cười lăn lộn, phụt ~, không ngờ đến xưng hô nũng nịu như "người ta" mà còn có thể nói được, đúng là không giống mình tí nào.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt lạ lẫm nhưng quen thuộc lúc này của Mộc Hi Lương, Giản Mạc có chút không phân rõ rốt cuộc mình quen biết một Mộc Hi Lương như thế nào. Vốn cho rằng đó là một bác sĩ pháp y cao ngạo lạnh lùng, nhưng sau khi chung sống với nhau thì lại hóa thành cô gái hiền huệ, quen thuộc hơn thì lại phát hiện cô gái này biến thành một hình dáng khác. Vẻ mặt như yêu tinh lúc này khiến cho Giản Mạc không biết nên miêu tả thế nào. Lạnh nhạt, hiền huệ, quyến rũ, tiểu nữ nhân, không đoán ra được, nhưng tất cả những từ này để miêu tả Mộc Hi Lương rất đầy đủ, có lẽ chính vì những điều này mà khiến cho cô phải thua trong tay đối phương.
"Này, làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi sẽ hiểu lầm là cô thích tôi đấy." Mộc Hi Lương huơ huơ bàn tay trước mặt Giản Mạc, thấy người nào đó vẫn còn đang ngẩn người thì hung hăng nhéo lỗ mũi của cô, thẳng cho đến khi người nào đó tỉnh hồn thì mới buông lỏng tay.
"Tôi thích cô mà." Giản Mạc vừa hồi thần lại thì nghe được câu nói "cô thích tôi đấy" nên liền ngây ngẩn trả lời, vừa mới dứt lời thì liền thấy ánh mắt Mộc Hi Lương lóe lên tia hào quang, trong con ngươi đen bóng chỉ nhìn thấy mỗi hình bóng của Giản Mạc. Vốn đang định lúng túng phản bác thì cứng miệng không thể nói thành lời.
"Thật?" Trong giọng nói mang theo không chắc chắn, khóe miệng vì khẩn trương nên hơi run, đôi mắt sáng rực kia còn lộ ra chút khẩn trương. Cũng có lẽ vì đã chờ mong quá lâu, cũng giống như đã chuẩn bị từ rất lâu, giờ chỉ là thuận theo tự nhiên. Cho đến giờ phút này, Mộc Hi Lương mới biết mình có bao nhiêu để ý với lời tỏ tình này.
Trong tình yêu, người chủ động luôn phải trả giá nhiều hơn một chút, đến cuối cùng khi mà không thể yêu được thì cũng bị thương nhiều hơn người kia. Mộc Hi Lương bây giờ không muốn chờ đợi thêm nữa, ở chung một chỗ mới là hạnh phúc, chủ động thì cứ chủ động đi.
"Ừm. Tôi thích cô." Mặc dù đang ở hiện trường án mạng mà bày tỏ thì không được lãng mạn lắm, nhưng Giản Mạc không để tâm đến những điều này, nhìn thấy phản ứng của Mộc Hi Lương, có chút cười nhạo bản thân ngu dốt. Thật ra thì cả hai đã thua trong tay giặc từ lâu rồi, nhưng ai cũng không chịu mở miệng, cứ đứng yên một chỗ, có phải nếu bước lên sớm hơn một chút thì sẽ không cần phải quấn quýt như vậy nữa, có thể khiến bản thân thoải mái hơn một chút rồi không?
"Đúng không, nhưng làm sao để chứng minh." Được tiện nghi lại còn khoe mã, tuyệt đối chính là Mộc Hi Lương, vừa nãy còn vô cùng khẩn trương, bây giờ thì bày ra dáng vẻ muốn người ta chứng mình.
"Hả...." Khổ não suy nghĩ một chút, muốn chứng minh thế nào đây? Ánh mắt không dám nhìn thẳng Mộc Hi Lương, xoay loạn cả lên, hửm, chỗ đó đúng ra là có một chậu cây mới đúng chứ nhỉ?
Quên mất chuyện phải chứng minh với Mộc Hi Lương, đi đến góc tường, trên nền gạch còn có dấu hằn, nơi này trước đó hẳn là có thứ gì đấy mới đúng.
"Sao vậy?" Thấy người đang khổ não đi đến góc tường, dáng vẻ cau mày, có phát hiện gì à?
"Tôi nhớ hình như chỗ này có một chậu cây cảnh thì phải." Giản Mạc chỉ chỉ vị trí trên nền gạch.
Ngày đó Mộc Hi Lương chưa từng đến chỗ này, nơi Hạ Ngữ Mạch chết là trên sân khấu, Mộc Hi Lương chỉ kiểm tra ở đó xong thì liền theo xe cảnh sát về phòng giải phẫu. Nhìn vị trí Giản Mạc nói, trên nền gạch có một dấu hằn hình tròn, đây là dấu vết được hình thành qua thời gian dài, cho dù có quét dọn thì cũng vẫn còn. Đúng như câu nói: Nơi đã đi qua, tất để lại dấu vết.
"Xem ra phải đi hỏi quản lí nơi này thử mới được."
"Ừm."
Rất nhanh, Giản Mạc thông qua nhân viên làm việc ở đây tìm được quản lí của nơi này. Theo lời hắn nói, ngay chỗ khúc quanh đó có đặt một chậu cây lớn, nhưng không hiểu sao từ sau khi Hạ Ngữ Mạch qua đời thì chậu cây kia cũng khô héo, lá cây bắt đầu ố vàng, lúc đó cảm thấy hơi quỷ dị, dù sao trước khi Hạ Ngữ Mạch bị hại thì chậu cây kia vẫn sống tốt, không ngờ sau khi Hạ Ngữ Mạch chết rồi thì nó cũng chết theo. Ông chủ cảm thấy xui xẻo nên cho người vứt nó đi.
"Vậy chậu cây kia bây giờ đang ở đâu?" Thực vật không thể nào cảm ứng được cái chết của con người, xảy ra triệu chứng như vậy có lẽ là vì nguyên nhân khác.
"À, ở phía sau của tòa nhà này."
Dựa theo lời chỉ dẫn, hai người đi đến phía sau tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy chậu cây héo hắt nằm ở một góc xó xỉnh, có lẽ bởi vì nhiều ngày không có người chăm sóc nên chậu cây đã không còn chút sức sống nào.
"Lẽ nào cái cây này bởi vì cái chết của Hạ Ngữ Mạch nên mới chết theo?" Hai người đi đến trước chậu cây, Giản Mạc nhìn tán lá đã héo vàng, có chút quẫn bách hỏi, nếu đúng vậy thì cũng quá thông linh đi.
"Dĩ nhiên không phải, cô nhìn đi, tán lá của nó nhìn qua giống như bị héo vàng nhưng nếu cô nhìn kĩ một chút thì sẽ thấy trên tán lá có một vài dấu vết. Dấu vết này là do bọt nước tạo thành, đọng ở trên đó, cuối cùng hóa thành dạng bột." Mộc Hi Lương lắc đầu phủ nhận suy đoán của Giản Mạc, chỉ chỉ một tán lá có dấu vết rõ ràng cho Giản Mạc nhìn.
"Chẳng lẽ đây là?" Nghi ngờ nhìn chằm chằm tán lá kia, trong lòng nảy lên một suy đoán.
"Có lẽ vậy, chẳng qua cần phải để Pháp chứng hóa nghiệm rồi mới có thể chắc chắn được."
Vị trí trưng bày chậu cây nằm trên con đường đi từ máy pha cafe đến phòng nghỉ của Hạ Ngữ Mạch, nếu trên chậu cây này có lưu lại thành phần giống như loại thuốc trong ly cafe của Hạ Ngữ Mạch thì liền có thể giải đáp được câu hỏi thuốc giãn cơ được bỏ vào ly cafe bằng cách nào. Từ cơ sở này có thể đi hỏi Vương Nhất Bùi xem cô ta đã dừng ở chỗ chậu cây kia bao lâu, đã gặp những ai, tin rằng hung thủ sẽ mau chóng nổi lên mặt nước.
Giản Mạc lấy một túi nilon trắng từ trong túi quần, sau đó Mộc Hi Lương đưa đến một tờ khăn giấy, hai người nhìn nhau cười một tiếng, bứt một vài tán lá trên cái cây rồi cất vào túi nilon.
Lúc lái xe về đến đồn cảnh sát, Giản Mạc cầm túi nilon đi thẳng đến phòng Pháp chứng, trước khi rời đi còn nói với Mộc Hi Lương: "Tối nay tôi đến tìm cô, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Còn chưa chờ Mộc Hi Lương trả lời thì đã vội vã chạy đi.
Mộc Hi Lương nhìn bóng lưng vội vã của Giản Mạc, bật cười, buổi tối có chuyện muốn nói sao? Cũng có chút mong đợi nha, đại khái cũng đoán được Giản Mạc muốn nói gì nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà cảm thấy ngọt ngào. Ừm, là cảm giác ngọt ngào, cảm giác đã lâu rồi không xuất hiện.
Còn Giản Mạc, sau khi cầm mẫu thử đi đến phòng Pháp chứng thì mọi người ở đây ai cũng bận rộn làm việc. Giản Mạc tìm được Vương Thủ Nhân, đưa mẫu thử ra, ý đồ rất rõ. Rất nhanh, Vương Thủ Nhân bắt tay tiến hành hóa nghiệm thành phần trên mẩu lá cây,
Trong qua các loại máy móc tiến hành hóa nghiệm, tập hợp, quét dữ liệu trên máy tính, cuối cùng là đẩy kết quả lên máy tính. Qua một đoạn thời gian, trên màn hình máy tính chậm rãi hiện lên từng dòng số liệu.
Vương Thủ Nhân chỉ chỉ mấy đường song trên màn hình, nói: "Đường màu đỏ này là những chất còn lưu lại trên mẫu lá mà Madam mang về, còn đường màu xanh da trời là thành phần trong ly cafe, bây giờ chúng ta tiến hành so sánh chúng."
Vương Thủ Nhân vừa nói xong thì ấn nút enter, sau đó máy vi tính bắt đầu chạy phần mềm, cuối cùng một chữ Match màu đỏ hiện lên trên màn hình.
Giản Mạc khoanh hai tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm kí tự tiếng Anh trên màn hình. Sau khi chào Vương Thủ Nhân một tiếng thì liền lôi điện thoại ra gọi đi, thông báo một tiếng, để cho nhóm người Lương Diệc bọn họ quay về.
-------------
Đấy, mấy người hối thúc trông chờ mấy chục chương cuối cùng cũng đến đoạn tỏ tình rùi kìa. Lúc edit đến đoạn này tui giật cả mình, tỏ tình chi mà bất cmn ngờ không kịp phòng bị, lại còn ở hiện trường án mạng nữa chớ =.= ~ Tui khổ lắm, mấy ngày nay đọc mấy comment chê truyện, hối thúc là tui bực lắm rồi, mà thôi, tui nhịn, nhịn xuống, chờ ngày hôm nay để hù mấy người một trận, hừ hừ =)))

Bình Luận (0)
Comment