Đông Phương Thần Thám

Chương 11

Cơm trưa được đặt ở nhà hàng Hưng Thịnh ở đường Công Viên.

Ôn Cửu Lâm đúng là nói được làm được, có lẽ bình thường hay tiếp khách nên đã quen rồi, lần đầu mời Lý Nhất Đình thế mà lại đặt được bàn ở nhà hàng Hưng Thịnh - nơi mà các vị “quan lớn, quý nhân” thích đến, không biết là ông ta thật lòng hay là có ý khác.

Trước đó, Từ Cảnh Nguyên đã thông báo với bọn họ rằng ngoài Liễu Nghệ, Hầu Việt Quân (chủ nhiệm Hầu) và Ôn Cửu Lâm dự bữa trưa ra còn có hai người nữa, một người là Liễu Thượng Vinh - phó quản lý nhà máy 6914, một người khác là Trương Hoài Chí - chủ nhiệm của một phân xưởng, thêm Từ Cảnh Nguyên và Lý Nhất Đình nữa thì tổng cộng là tám người.

Sau khi đẩy cửa đi vào phòng ăn rộng có tên là “Long Loan” thì Lý Nhất Đình thực sự kinh ngạc. Thứ nhất là vì các món ăn rất phong phú, trong phòng có một cái bàn kính xoay khổng lồ, chính giữa bàn còn được đặt một bó hoa lá cành rất to, có lẽ còn có mấy thứ đồ điêu khắc nữa, xung quanh bàn được bày mười món chính, hai món chay, một món ngọt, một niêu canh. Món ăn chính là một con tôm hùm to, ít nhất phải nặng một cân đang giương nanh múa vuốt, tiếp đó là món ốc xào, thịt cua om, tôm hấp muối, cá mú hấp, sashimi tu hài ướp lạnh, lẩu khô thịt bê, dê Đông Sơn nấu đông, bồ câu non quay, thịt vịt quay giòn da. Hai món ăn chay duy nhất chính là canh dưa chuột non và đậu rồng xào. Món điểm tâm ngọt chính là bánh sầu riêng. Một món canh là canh rùa.

Thứ hai là khi ông vào cửa đã phát hiện ra người ngồi bên cạnh Liễu Nghệ là một cô gái xinh đẹp, cũng không xa lạ gì, chính là người đẹp Đường Thanh, chẳng hiểu vì sao đã đi rồi mà quay lại nhanh đến thế.

Lý Nhất Đình hơi kinh ngạc, Vạn Vĩnh Khôn cũng khó tránh khỏi mất tự nhiên, Từ Cảnh Nguyên lại vui vẻ tới mức mặt mày nở rộ, vừa có một bữa ăn ngon lại vừa có người đẹp tiếp khách, chuyến đi hôm nay đúng là không vô ích.

Bố cục bàn cơm của Trung Quốc được xếp theo số ghế, không thể tùy tiện ngồi được. Lúc này, hai cái ghế ở vị trí đối diện cửa phòng để trống, không biết dành cho nhân vật lớn nào. Liễu Nghệ ngồi ở bên phải ghế trống, tiếp theo là chủ nhiệm Hầu, rồi lại là hai cái ghế trống, tiếp đó là Ôn Cửu Lâm, phía sau Đường Thanh là Liễu Thượng Vinh, Trương Hoài Chí, sau nữa là ba người trẻ tuổi, không cần nghĩ cũng biết đó là ba tài xế của đơn vị. Như vậy là một phòng đầy người, căn bản không phải bố cục tám người.

Thấy Lý Nhất Đình đi vào, mọi người trong phòng lập tức đứng dậy, Ôn Cửu Lâm vô cùng nhiệt tình mà chạy bước nhỏ đến, dẫn ông ngồi xuống bên trái Liễu Nghệ. Lần này, Lý Nhất Đình có hơi bất ngờ, vội vàng từ chối, nói thật thì ông rất ít khi đi xã giao, huống hồ, một cái thôn nhỏ như Bố Ân Du lại phô trương như thế, khiến ông không kịp chuẩn bị tâm lý.

Liễu Nghệ đưa tay kéo ông ngồi xuống ghế rồi cười nói: “Trưởng phòng Lý này, chúng ta nhập gia thì phải tùy tục, thư ký Đường nghe nói trưởng phòng Lý đại giá quang lâm, nên lát nữa còn định tự mình qua uống với ông hai ly đấy.”

Lý Nhất Đình sửng sốt, lập tức hiểu ra, hiển nhiên là Từ Cảnh Nguyên không giúp ông giữ kín cái thân phận trưởng phòng giả kia, vô cùng có khả năng còn nói khoa trương một trận. Lòng thiện cảm với ông ta vừa mới nhen nhóm trong lòng được một chút đã bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.

Thế này cũng được, đã đến rồi thì ở lại vậy.

Lý Nhất Đình không từ chối nữa, ông cần phải suy nghĩ lại một lần nữa về toàn bộ kế hoạch hành động. Trong lúc nhất thời cũng không tiếp lời, những người khác lại cho là ông ngầm thừa nhận nên lại càng khách sáo hơn.

Thấy Lý Nhất Đình ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống theo. Hai cái ghế trống bên cạnh giám đốc Hầu là để dành cho Từ Cảnh Nguyên và Vạn Vĩnh Khôn, Từ Cảnh Nguyên còn tích cực đẩy Vạn Vĩnh Khôn ngồi lên ghế trên làm Vạn Vĩnh Khôn thấy rất ngại, cũng may sư phụ ngồi ở ghế chủ vị nên anh mới yên tâm hơn một chút.

Người phục vụ nhanh chóng rót rượu, những chiếc ly chân cao trong suốt lấp lánh được rót đầy rượu trắng và rượu vang, hương rượu lập tức lan tràn. Những tâm tình xa lạ trong phòng lập tức bị mùi hương của rượu ngon xua tan hết. Đây chính là mị lực của bữa ăn, cho dù có phải là lần đầu tiên gặp mặt hay không, những người trên cùng một bàn cơm đều nhanh chóng đối xử với nhau chân thành như bạn tốt nhiều năm vậy.

Thư ký Đường Đông Châu tiến vào phòng vào khoảng thời gian thích hợp nhất.

Cũng không để mọi người đợi lâu mà cũng nhất định không phải là người đến cuối cùng, bắt kịp thời gian rất vừa vặn, đây tuyệt đối là nghệ thuật làm lãnh đạo.

Điều duy nhất không giống là sau khi vào cửa, ông ta không nói mấy lời khách sáo. Khi thấy mọi người trong phòng đứng lên, ông ta cũng chỉ ra hiệu mọi người ngồi xuống, vậy cũng đã đủ để hiện ra uy thế ngày thường.

Sau khi thư ký Đường ngồi ở chủ vị thì trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại, cuối cùng vẫn là Liễu Nghệ mở lời: “Thư ký Đường, anh xem có phải chúng ta nên bắt đầu dùng bữa không?”

Đường Đông Châu không trả lời ông ta mà quay đầu sang hỏi Đường Thanh: “Sao Tiểu Mạnh không đến?”

Đường Thanh bĩu môi: “Cứ như cha không biết anh ấy không thích xã giao vậy, có lần nào anh ấy đi đâu.”

Đường Đông Châu giận dữ nhìn cô một cái, hồi lâu sau mới thở dài một hơi.

Lúc này, ông ta mới quay đầu sang nói với Lý Nhất Đình: “Nói vậy thì vị này chính là trưởng phòng Lý rồi.”

Lý Nhất Đình cười nói: “Chính là kẻ hèn này đây.”

Đường Đông Châu khẽ mỉm cười: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Vô cùng hoan nghênh trưởng phòng Lý đã hạ cố tới thăm thôn nhỏ Bố Ân Du của chúng tôi, đúng là rồng đến nhà tôm.”

Đương nhiên Lý Nhất Đình biết đây là lời khách sao, ông ta cũng biết lúc này chỉ có thể giữ chừng mực: “Thư ký Đường khách sáo quá, tôi chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, sao dám để thư ký Đường tự mình tiếp đón chứ, đúng là thật ngại quá.”

Đường Đông Châu thản nhiên nói: “Là điều nên làm mà.”

Chẳng hiểu sao, ông ta lập tức chuyển sang đề tài khác: “Con gái Đường Thanh của tôi được nuông chiều từ bé, mắt thấy đã sắp ba mươi tuổi rồi mà đến giờ vẫn chưa có ý định kết hôn. Giúp con bé tìm một cậu rể hiền mà vẫn chưa hài lòng. Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, toàn tự dưng bày vẽ cho thêm việc.”

Lý Nhất Đình âm thầm lấy làm lạ, trông dáng vẻ của thư ký Đường thì hình như không rõ việc Mạnh Tiêu bị mất tích, đã thế thì lúc ăn cơm, xem ra mình cũng không nên nhắc tới chuyện này. Về sau điều tra cũng phải vô cùng thận trọng mới được.

Mọi người xung quanh cười hùa theo, Đường Thanh lại không kiên nhẫn lắm: “Ăn cơm thì ăn cơm, lần nào cũng nói tới mấy chuyện không vui như thế, nếu không thì con đi trước, mọi người cứ từ từ mà ăn nhé?”

Ôn Cửu Lâm vội vàng nói: “Tôi nói Đường đại tiểu thư này, còn chưa bắt đầu mà sao cô đã định đi rồi thế, bình tĩnh, đừng nóng, bình tĩnh, đừng nóng.”

Đường Thanh đột nhiên nổi giận nói: “Liên quan gì đến anh! Đừng chọc vào tôi!” Ôn Cửu Lâm lập tức rụt đầu lại, không dám nói lời nào.

Đường Đông Châu thét lên: “Đúng là chẳng có chút lễ phép nào cả! Được rồi, ăn cơm, ăn cơm.” Cuối cùng, ông ta cười làm lành, giơ đũa lên trước, đầu tiên là gắp cho Đường Thanh một miếng thịt tôm hùm, Đường Thanh gẩy gẩy đũa, dường như tỏ vẻ đại ca đây không vui vậy.

“Mọi người không phải khách sáo đâu, động đũa đi.” Liễu Nghệ vội vàng mời chào, có vẻ đã nhìn quen rồi.

Qua ba lượt rượu, gắp dăm ba món ăn, Đường Đông Châu mới chậm rãi nói: “Nghe giám đốc Liễu của chúng ta nói thì lần này trưởng phòng Lý tự mình tới đây là vì chuyện của con rể tôi sao?” Người mà ông ta nhắc tới hiển nhiên là Mạnh Tiêu, Đường Thanh lại bĩu môi, có vẻ không để ý.

Lúc này, Lý Nhất Đình cũng đã có vài ly rượu trắng vào bụng, đầu cũng hơi váng vất, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Rốt cuộc vị thư ký Đường này biết chuyện hay là không đây?

Ông ta còn chưa nói gì thì Liễu Nghệ đã mở miệng trước: “Ý của thư ký Đường là Tiểu Mạnh thật ra cũng không gặp phải chuyện gì, người trẻ tuổi ấy mà, không có chuyện gì nên cứ thích bày vẽ thêm ra.”

Lý Nhất Đình khôn khéo ra, gật đầu nói: “Tôi nghĩ chắc là anh chàng Mạnh công tử này trước đó chưa chào hỏi gì với viện đã đi thẳng, đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, chúng tôi chỉ làm theo lệ thôi.”

Đường Thanh cuối cùng không nhịn được, nói: “Chuyện này cũng không phải chỉ mới xảy ra một hay hai lần, sao mấy anh rảnh rỗi thế? Tôi thật sự bội phục các anh, nếu rảnh quá thì có thể làm chuyện nào đó nghiêm túc được không.”

Lý Nhất Đình thầm ngạc nhiên.

Đường Đông Châu lại thở dài nói: “Trưởng phòng Lý, có chuyện này anh vẫn chưa biết, Tiểu Mạnh là con trai bạn cũ của tôi, thằng bé là người rất tốt bụng, chỉ là tính cách có hơi quật cường, khó tránh khỏi có lúc hành động khá cảm tính. Lúc đầu, tôi còn tưởng hai đứa nó giận dỗi nhau, không ngờ lại gây ảnh hưởng tới mức lãnh đạo cấp cao như anh phải tự mình ra trận.”

Ông ta tiếp tục tự nói với mình: “Như thế cũng tốt, để đám thanh niên trẻ này được dạy dỗ một trận, cho chúng biết nặng nhẹ, đừng có tiếp tục hồ đồ nữa.”

Đường Thanh hừ một tiếng, nói: “Con đã nói rõ rồi, đám người đó không bao gồm con.”

Chủ nhiệm Hầu vốn im lặng từ nãy, lúc này lại nói một câu đúng trọng điểm: “Chút việc nhà ấy của anh chị vẫn luôn giúp chúng tôi kiếm được bữa ăn no nê đấy. Chỉ là không biết lần tới sẽ có lãnh đạo nào tới nữa, quy củ tiếp đón sẽ như thế nào, làm người ta thật sự mong đợi đấy. Thư ký Đường à, tôi thấy cuộc hôn nhân này cứ từ từ đã, miễn để sau này, chúng tôi lại chẳng còn được ăn chực cơm nữa.” Không ngờ người như ông ta lại đùa một câu.

Đường Đông Châu lắc đầu một cái: “Ài, anh đâu có ăn chực cơm của tôi, chỉ làm Tiểu Ôn phải khó xử thôi, lần nào cũng phải tốn kém. Khi nào xong, cậu tìm riêng tôi để trả một vài chi phí nhé.” Người mà ông ta nói tới đương nhiên là Ôn Cửu Lâm.

Ôn Cửu Lâm lập tức vui mừng: “Thư ký Đường nói gì thế, bình thường tôi có muốn mời cũng không mời được, chút tiền lời của tôi còn không phải dựa vào sự giúp đỡ của các vị sao, tôi hoàn toàn tự nguyện mà các vị.”

Mọi người cười ha ha, rất nhanh đã nói tới những chuyện lý thú trên bàn cơm.

Thời gian còn lại là thời gian tiếp tục cụng ly, cạn chén, mọi người đều vui vẻ, hòa hợp, bầu không khí rất náo nhiệt, cứ như không phải Lý Nhất Đình đến để điều tra vụ án mà là đến đây để tìm người thân, thăm bạn bè vậy.

Bữa cơm này làm cho người vốn luôn cực kỳ bình tĩnh như Lý Nhất Đình ăn mà cứ như bị rơi vào sương mù mờ mịt vậy.

***

Bữa cơm diễn ra tới hơn ba giờ chiều, sau khi Lý Nhất Đình tạm biệt với mấy vị lãnh đạo khác thì mới cùng Vạn Vĩnh Khôn bị say khướt quay lại số 38 đường Phân Bò.

Nói thật, Lý Nhất Đình thật sự không ngờ kế hoạch “manh động” không chặt chẽ của mình lại thu hút được nhiều vị lãnh đạo có cương vị quan trọng như vậy. Nhưng như thế cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, gặp sớm không bằng gặp muộn, còn có thể giúp mình nhìn rõ tình thế, vụ án này phức tạp hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài.

Nhưng Vạn Vĩnh Khôn lại say thật, trước sau gì thì người trẻ tuổi này vẫn còn non lắm, khi tới thành phố, người khác nhiệt tình, khách sáo với mình mà vẫn cho rằng mình ở nông thôn, uống cạn rượu, ăn miếng thịt to với hàng xóm, cuối cùng vẫn làm mình bị say trước. Tuy dạ dày của Lý Nhất Đình không thoải mái, mặt cũng hơi đỏ nhưng đầu óc càng lúc càng tỉnh. Đây chính là chỗ hơn người của ông, là một trinh sát hình sự chuyên nghiệp thì phải duy trì tỉnh táo bất cứ lúc nào, kể cả khi uống rượu.

Thế nên sau khi trở lại khách sạn, ông chỉ dùng nước lạnh vỗ vào mặt đã lập tức lấy hồ sơ cá nhân của Mạnh Tiêu ra xem.

Không có nhiều tài liệu cho lắm, ngoại trừ giấy chứng nhận được phô tô ra thì trong đó quả nhiên có một bảng sơ yếu lý lịch rất tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là bản thân anh ta tự điền, cả bảng biểu được điền bằng nét chữ mạnh mẽ, gãy góc, nói giản lược đại thể như sau:

“Sơ yếu lý lịch của Kỹ thuật viên Mạnh Tiêu”

Họ và tên: Mạnh Tiêu. Ảnh: 3x4, bên dưới có dấu chứng nhận đỏ

Giới tính: Nam

Tuổi: 29 tuổi

Ngày tháng năm sinh: 17/03/2086

Quê quán: HBJZ

Bằng cấp: Tiến sĩ, nghiên cứu sinh

Tốt nghiệp trường: QH

Chuyên ngành: Cử nhân khoa Lý thuyết Vật lý, Thạc sĩ khoa Trí tuệ nhân tạo, Tiến sĩ khoa Sinh vật học

Chiều cao: 183 cm

Cân nặng: 73 kg

Sở trường: Bơi, tập thể hình, máy tính

Sở thích: Đọc sách

Tính cách: Hào phóng, hoạt bát

Châm ngôn bản thân: Tuổi trẻ mạnh thì đất nước mạnh, tuổi trẻ độc lập thì quốc gia độc lập!

Mối quan hệ gia đình:

Cha: Mạnh Khởi, đảng viên, quân nhân đã xuất ngũ;

Mẹ: Lưu Tú Mỹ, đảng viên, giáo sư;

Anh trai: Mạnh Cao, quần chúng, làm nông;

Em gái: Mạnh Thanh, đoàn viên, công chức;

Phần sau là học bạ và các loại bằng khen, kiểm điểm.





Lý Nhất Đình biết đây là tài liệu được điền vào hai năm trước, lúc này, ông đang cố gắng quan sát cẩn thận bức ảnh màu rực rỡ kia xem có phát hiện được gì không.

Tuy rằng ông chưa từng gặp Mạnh Tiêu nhưng qua lời miêu tả của Hứa Kinh Nam thì dường như đó là một người mập mạp, trên đầu bị nhọt.

Người trên hồ sơ này chính là người mập mạp có hành tung bí ẩn kia sao?

Ông không biết rốt cuộc tài liệu có vấn đề gì hay là chỗ nào có vấn đề, nên đã lật lại tài liệu để đọc từ đầu đến cuối một lần nữa. Rất nhiều dấu đỏ nói cho ông biết rằng tài liệu này đã có nhiều năm, không dễ làm giả.

Thế nên ông quyết định lập tức gọi điện cho Hứa Kinh Nam, ông mơ hồ cảm thấy thời gian rất quý giá. Bất cứ người nào chậm trễ cũng đều có thể gây ra hậu quả không thể đoán trước được.

Đặc biệt là sau bữa tiệc rượu khác thường này.

***

Khi nhìn thấy bức ảnh, Hứa Kinh Nam cũng hơi kinh ngạc. Mặc dù nói ảnh chụp chứng minh thư có thể khác rất lớn so với người thật nhưng khác thế này đúng là hiếm thấy. Người trong ảnh không chỉ có khuôn mặt anh tuấn mà còn có ánh mắt kiên nghị, trong sáng, có thần thái, khác một trời một vực so với Mạnh Tiêu mà anh từng gặp.

Anh không dám tùy tiện phát biểu, dù sao lần gặp mặt trước có hơi đột ngột, thậm chí còn có chút kinh sợ.

Hơn nữa, người đã tốt nghiệp đại học khoa pháp y như anh cũng biết khuôn mặt và vóc dáng của con người thay đổi trong hai năm thì không thể nào dự đoán được, nhưng ít nhất thì trên khuôn mặt vẫn sẽ để lại vài đường nét đặc thù, thế nên sau gần mười phút, Hứa Kinh Nam mới đặt tờ giấy mỏng kia xuống.

“Tuy rằng không thể xác định chính xác nhưng người trong ảnh này hẳn là Mạnh Tiêu mà em đã từng gặp.” Anh khẽ nói.

Lúc này, Lý Nhất Đình cũng coi như khá là tán thưởng người trẻ tuổi trước mặt. Cái cậu tự xưng là học sinh này chí ít không bị những biểu tượng đơn giản làm mờ mắt, ở độ tuổi này đúng là hiếm có.

Có lẽ trong tương lai, người này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho ông cũng không chừng. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ chợt lóe qua của ông mà thôi, dù sao thì người ta vẫn là nhân viên công vụ làm công ăn lương, có biên chế chính thức.

“Từ đâu mà cậu nhìn ra được?” Ông tò mò hỏi, liên quan tới những đặc thù trên cơ thể thì ông biết mình vẫn chỉ là học sinh.

Hứa Kinh Nam cầm lấy bức ảnh, chỉ vào người ở trên đó mà nói: “Thầy xem, khuôn mặt một người cho dù có thay đổi thế nào, mập lên hay gầy đi thì hình dạng mũi và những đường nét đặc thù hẳn là sẽ không có thay đổi lớn. Một điểm khác chính là con mắt, ánh mắt thì tùy lúc sẽ thay đổi, thế nhưng đường nét mắt lại khó có thể thay đổi. Thế nên em vẫn còn có chút chưa thể xác định được, chủ yếu là vì em mới chỉ gặp người này một lần.” Anh ngừng nói, dường như đang lẩm bẩm: “Nếu em nhìn thấy mặt anh ta lần nữa thì chắc khoảng nửa tiếng là có thể xác định được.”

Lý Nhất Đình gật gù, một lúc lâu sau mới nói: “Liên quan đến chuyện này thì em thấy thế nào?”

Đương nhiên là Hứa Kinh Nam hiểu câu hỏi của thầy, không đơn thuần chỉ hỏi về chuyện bức ảnh, anh suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Nếu như người trong ảnh chính là Mạnh Tiêu thì trong hai năm này, nhất định là anh ta đã gặp phải biến cố gì đó rất nghiêm trọng.”

Hai người trở nên trầm mặc.

***

Những ngày tiếp theo, Lý Nhất Đình vẫn để Hứa Kinh Nam cố gắng quan tâm tới từng cử chỉ, hành động của Mạnh Tiêu. Lúc cần thiết thì tiến hành giám thị thông qua Chu Văn Cảng. Trải qua bữa tiệc rượu lần trước, nhìn bề ngoài thì chuyện tới viện nghiên cứu để điều tra đã không còn thích hợp, dường như có hơi không danh chính ngôn thuận, thậm chí còn có vẻ như đang làm chuyện bé xé ra to.

Mặt khác, ông còn dặn Vạn Vĩnh Khôn lúc nào cũng phải chú ý mọi động tĩnh của Đường Thanh.

Tuy rằng chính ông cũng không xác định được còn có chuyện gì cần điều tra nữa.

Nhưng những phản hồi từ các nơi lại làm cho ông thất vọng. Mạnh Tiêu không chỉ ít tiếp xúc với bên ngoài mà từ trước tới giờ, anh ta cũng không hay ra khỏi cổng chính của viện nghiên cứu. Kể cả Đường Thanh cũng chỉ thường xuyên đi lại ba nơi, tập trung vào công việc của mình.

Mà bản thân ông đường đường là “Trưởng phòng trinh sát hình sự” mà lại không biết nên làm gì.

Bảy ngày sau.

Cuối cùng, Lý Nhất Đình cũng cầm điện thoại lên gọi điện cho Trần Thiên Vũ.

Ông nghĩ, giờ là thời điểm nên hỏi xem cái lão tàn tật này rốt cuộc con mẹ nó đang có âm mưu gì!
Bình Luận (0)
Comment