[Đồng Nhân Harry Potter X Twilight] Yêu Không Hối Tiếc

Chương 56

"Harry Potter, em vĩnh viễn không thể biết được rằng lúc mất đi em, ta đã đau khổ thế nào."

{Vậy nên ta thề với em rằng dù có cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta.}

Tom Riddle bất giác thở dài, hỏi:

"Em vốn không thể chết đúng không?"

Harry Potter im lặng không đáp, chỉ ngẩng đầu cao ngạo nhìn hắn.

"Em không chỉ đơn thuần là phù thủy.

Em bất tử, cũng chẳng thể già đi. Thời gian không thể nào làm em thay đổi."

Nói rồi hắn nắm tay cậu đưa lên, chạm vào khuôn mặt nam tính của chính mình.

"Harry à, hãy nhìn vào ta đi."

"Em có thấy những nếp nhăn này không?"

{Thuở ấy, ta chỉ là một thiếu niên non trẻ đầy khờ dại. Nhưng giờ đây, em hãy nhìn xem, ta trước mặt đã chẳng còn là tên nhóc của ngày xưa.}

"Rồi ta sẽ nhanh chóng già đi, bản thân ta cũng sẽ dần tan biến vào hư vô. Nhưng em thì lại khác, tình yêu của ta."


"Em vẫn sẽ như thế thôi. Tuổi trẻ, tài năng, quyền lực em đều có cả và không một ai có thể ngăn cản em."

{Và rồi...em sẽ tìm được một tình yêu mới, chẳng phải ta.}

"Thật khó chịu làm sao. Khi ta đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để được ở bên cạnh em vĩnh viễn. Và chỉ còn một chút nữa thôi."

"Vì vậy, xin em...hãy đợi ta nhé."

Tom Riddle khẽ nói, giọng hắn đầy âm trầm, lạnh lẽo nhưng lại như mang theo chút cầu xin, níu kéo.

"Tom Riddle, ta tự hỏi rằng liệu tình yêu của ngươi sẽ trở thành câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất của thế giới phù thủy này chăng?"

Harry Potter mỉm cười chế giễu đáp lại hắn, tay cậu đặt lên vai hắn, kéo hắn tiến lại gần rồi khẽ thầm thì bên tai.

"Cuộc sống này, chưa từng là thứ ta muốn có."

Harry Potter dứt khoát đẩy hắn ra, đũa phép trong tay siết chặt, rồi giương lên hướng về phía hắn. Trong mắt đầy sự chán ghét.


{Từ lúc nào, tình yêu của ngươi lại trở nên cao thượng đến thế. Chẳng qua, ngươi chỉ lấy đó là cái cớ để thoả mãn khát khao bất tử của mình.}

Không để hắn nói gì thêm, Harry Potter đã trực tiếp bỏ qua hắn bước thật nhanh về phía cửa hầm.

"Hãy đi đi, lẽ ra ngươi không nên ở đây."

Mà đối diện với chàng trai tàn nhẫn trước mặt, Tom Riddle chỉ có thể mỉm cười đầy cay đắng.

"Trớ trêu thay, em thật vô tình..."

Vừa dứt lời, Tom Riddle cũng sử dụng pháp thuật, biến mất không dấu vết.

Để lại một Harry Potter mệt mỏi, sức lực đột ngột hao hụt, cậu khuỵu xuống sàn.

{Voldemort, làm sao ngươi có thể biết được những tổn thương mà ngươi gây ra đã làm ta đớn đau như thế nào, đã ăn mòn linh hồn ta dường nào...}

"Tuổi trẻ, quyền lực...nhưng ta vẫn chẳng thể ở bên người mình yêu."


Harry Potter thì thào trong chua xót.

"Giáo sư Potter, thầy có ở đó không ạ?"

Ngoài cửa, vang lên giọng thiếu niên khá trầm.

Harry Potter thân trang rối bời, cố hết sức đứng dậy, mở cửa.

"Ta đây, trò có việc gì sao? Trò..."

Chưa kịp nói hết câu, cậu như đã đến cực hạn, ngã nhoài về phía trước.

Cánh tay thiếu niên rắn chắc lập tức đưa ra, ôm lấy cậu vào trong lòng.

" Giáo sư, giáo sư..."

Sirius Black bế cậu lên, không ngừng chạy đi.

Mà lúc này xung quanh Harry Potter cũng hỗn loạn vô cùng, mọi thứ như xoay vòng, trong chốc lát, cậu như thấy được hình ảnh Cedrid Diggory ở nơi cuối cùng của ánh sáng mờ ảo.

'Harry, anh đợi em'

Bình Luận (0)
Comment