Đông Cung Kiều Tước

Chương 54

Trong chính viện, trưởng công chúa nghe Hoắc ma ma nói xong liền đứng bật dậy.

“Chiêu Chiêu của ta.” Vì công chúa đứng dậy quá vội nên suýt nữa đứng không vững, vẫn là Hoắc ma ma nhanh tay đỡ công chúa.

Bà ấy làm sao có thể không hiểu tâm tư của công chúa nhà mình, sở dĩ bà ấy muốn điều tra rõ ràng trước rồi bẩm báo chuyện này cũng chính là vì sợ điều này, nhưng nay sự việc ầm ĩ như vậy, nếu A Yên thực sự là tiểu quận chúa, bà ấy giấu không nói cho công chúa biết, không chừng hai ngày này A Yên sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng bà ấy nghe nói Khấu lão phu nhân của phủ Ngụy Quốc Công kia thủ đoạn tàn nhẫn, thế gian này vốn khắc nghiệt với nữ tử, vì danh tiếng của phủ Ngụy Quốc Công, những người đó chuyện gì cũng làm được.

Nhưng cuối cùng sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng, cũng không thể đưa ra kết luận.

“Công chúa yên tâm, ngày ấy lão nô ở Pháp Thanh Tự vừa nhìn một cái đã thấy quen thuộc, hiện giờ biết A Yên là do Cầu ma ma nhặt về từ trên đường, cũng không có nghĩa nàng ta là tiểu quận chúa thật.”

“Việc liên quan đến huyết mạch phủ Quốc Công, lão nô cảm thấy vẫn nên phái người đến Hoài An một chuyến mới được, tốt nhất là đón Cầu ma ma đó vào kinh thành.”

Trưởng công chúa nghe ra ý của Hoắc ma ma, đây là vừa sợ A Yên là Chiêu Chiêu của bà, sẽ khiến con bé chịu ấm ức, lại sợ A Yên không phải, ngược lại khiến bà mừng hụt một phen.

Nhưng bà có trực giác, nếu Hoắc ma ma cảm thấy A Yên giống mình, vậy thì có lẽ không sai.

Hơn nữa, bà đến Pháp Thanh Tự vốn để cầu xin Bồ Tát có thể trả Chiêu Chiêu của bà lại cho bà, nếu không phải ông trời sắp đặt thì A Yên đúng là Chiêu Chiêu của bà, trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy.

Nghĩ như vậy, trưởng công chúa bèn nói: “Ngươi phái người đánh roi thúc ngựa mau chóng đến Hoài An.”

Nói xong lời này, trưởng công chúa do dự một chút, lại nói: “Không cần người của chúng ta, ngươi đến thư phòng nói chuyện này cho Quốc Công gia, để Quốc Công gia phái người đi.”

“Chuyện lớn như vậy, ta không tiện giấu ông ấy. Nếu ngày khác ông ấy biết được, chắc chắn sẽ giận ta.”

Hoắc ma ma nghe công chúa nhà mình nói như vậy, nhất thời có chút cảm khái, tình nghĩa phu thê của công chúa và Quốc Công gia sâu nặng, mấy năm nay nếu không phải dìu đỡ lẫn nhau, làm sao có thể sống yên ổn. Sự việc liên quan đến tiểu quận chúa, không nên giấu Quốc Công gia. Hơn nữa, Quốc Công gia là nam tử, bên cạnh có người đắc lực, làm việc sẽ dễ dàng hơn.

Nghĩ như thế, Hoắc ma ma liền đáp một tiếng, lui xuống đi đến thư phòng.

Trấn Quốc Công nghe thấy lời của Hoắc ma ma, đương nhiên là chấn hãi, lập tức sai thuộc hạ được coi trọng nhất đến Hoài An đưa Cầu ma ma đến kinh thành.

“Công chúa không sao chứ?”

Hoắc ma ma lắc đầu: “Cảm xúc của công chúa có chút kích động, sợ là hai ngày nay ngủ không được. Nếu lão gia có thời gian, vẫn nên ở bên công chúa nhiều hơn.”

Hoắc ma ma là người bên cạnh trưởng công chúa, có vài phần thể diện ở phủ Trấn Quốc Công, nói chuyện cũng không kiêng sợ quá nhiều.

Trấn Quốc Công nghe xong gật đầu, thần sắc vẫn nghiêm nghị, nếu nữ tử tên A Yên đó thực sự là Chiêu Chiêu của ông ấy, vậy thì mấy năm nay làm nô tỳ trong Giang gia Hoài An chắc chắn chịu không ít ấm ức. Còn Địch thị, dám bán nữ nhi của ông ấy đến nơi dơ bẩn, ông ấy nhất định phải đòi lại món nợ này!

Hoắc ma ma biết lúc này cảm xúc của Quốc Công gia phức tạp, liền cáo lui rời đi.

Vùng ngoại ô kinh thành, một đoàn người vội vã đi về phía Nam, vẻ mặt của từng người đều rất nghiêm nghị.



Thanh Đại viện của phủ Ngụy Quốc Công.

Khi A Yên nghe nói Tạ Thận Chi nói với Khấu lão phu nhân muốn chuyển ra khỏi phủ Quốc Công đến phủ Bình Tuyên Hầu, nàng không cần nghĩ cũng biết hắn và Khấu lão phu nhân xảy ra tranh chấp, chính viện chắc chắn rất ầm ĩ ồn ào.

Nàng không biết nói gì, chỉ cùng Bảo Trân thu dọn đồ đạc, như thể làm gì đó để không cần nghĩ ngợi.

Tạ Thận Chi thấy hành động của nàng, trong con ngươi dần hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đưa tay kéo nàng qua.

“Việc này kêu người dưới làm. Nếu A Yên cảm thấy có lỗi với bản hầu, thì cùng bản hầu đến thư phòng thu dọn sách, tốt nhất hôm nay kêu người chuyển đến Hầu phủ.”

Sự chú ý của A Yên bị lời này của hắn thu hút, nghe vậy nàng vội gật đầu.

Đợi khi nàng đi theo Tạ Thận Chi đến thư phòng, thấy hai kệ sách trong thư phòng bày đầy sách, mới biết phải bận đến tối mới có thể sắp xếp được hết số sách này cho vào trong thùng.

Dáng người A Yên nhỏ bé, đương nhiên không thể lấy sách trên cao, cho nên chỉ thu dọn mấy hàng phía dưới, những cái khác giao cho Tạ Thận Chi.

Ban đầu khi nàng ở Giang gia, mặc dù Giang Phù không thích đọc sách, nhưng để ra vẻ giả bộ thư hương môn đệ thanh cao, đương nhiên cũng có một thư phòng. Cho nên, A Yên cũng thường xuyên sắp xếp sách, hoặc là hôm nào trời nắng lấy sách ra phơi, loại bỏ hơi ẩm. Cho nên bây giờ làm những việc này rất nhanh nhẹn.

Tiểu cô nương hơi ngửa đầu, còn thật sự lấy sách trên kệ sách, lông mi dài dày cong vút giống như chiếc quạt, làn da nàng trắng tinh như tuyết, ngón tay như cọng hành, thon dài nhỏ nhắn, móng tay trắng hồng, lại thêm nàng mặc một chiếc áo màu vàng liễu thêu đóa hoa trà nhỏ, càng nổi bật lên vẻ dịu dàng mềm mại kiêu kỳ.

Khi A Yên lấy ra một quyển sách đặt vào trong thùng ở một bên, quay đầu lại gần tủ sách thì cảm thấy có người đang nhìn nàng.

Nàng vừa quay đầu, lập tức đối diện tầm mắt của Tạ Thận Chi, chỉ cảm thấy ánh mắt của công tử hình như chỗ nào không đúng, nhưng nàng không nói ra được.

Mặc dù A Yên và Tạ Thận Chi đã có tiếp xúc da thịt, cũng rất ỷ lại và thân thiết với Tạ Thận Chi, nhưng tiểu cô nương chưa từng thích người nào, lại vì thân phận của mình mà không dám vọng tưởng, cho nên có chút không nhanh nhạy với một số chuyện.

“Thiếp thân đặt không đúng quyển sách nào rồi sao? Hay là trên mặt thiếp thân có thứ gì bẩn?” A Yên mang theo vài phần kinh ngạc nói.

Tạ Thận Chi nhìn nàng một cái sâu sắc, không nói gì, làm tiếp việc đang làm.

Cuối cùng A Yên vẫn để ý đến dung mạo của mình, lại sợ chốc nữa đi ra ngoài bị người khác nhìn thấy trên mặt dính bụi bẩn người ta chê cười, càng làm mất mặt Tạ Thận Chi, cho nên liền đến phía sau bình phong, lấy một chiếc gương nhỏ trong túi ra soi.

Làn da trắng nõn, trên trán cũng không có bụi bẩn.

Vậy Hầu gia vừa rồi đang yên đang lành lại nhìn nàng làm gì?

Trong lòng A Yên có chút không hiểu, cũng không tiếp tục nghĩ nữa, định đi ra tiếp tục làm việc, dù sao trong thư phòng chỉ có hai người nàng và Hầu gia, sẽ phải làm rất lâu.

Nhưng nàng còn chưa quay người, đã nghe thấy phía sau bình phong vang lên tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân này, nàng biết là Tạ Thận Chi.

Nàng liền quay đầu nhìn qua, một đôi mắt trong suốt thực sự có thể khiến người ta chìm sâu vào trong đó.

Nhưng A Yên quá ngốc, ngốc đến mức đẹp mà không biết.

A Yên bị chặn ở phía sau bình phong một hồi lúc lâu mới được thả ra.

Khi đi ra, hai má ửng hồng, mang theo vẻ xấu hổ.

Nàng quay đầu nhìn Tạ Thận Chi đi theo ra một cái, quả quyết bỏ lại một câu: “Công tử thu dọn một mình đi.”

Nói xong lời này, nàng vội vàng ra khỏi thư phòng, khi đi ra không biết tại sao tim mình đập cực nhanh, giống như có thể nhảy ra ngoài vậy.

Tạ Thận Chi ngẩn người một lúc, nhìn mỹ nhân bỏ chạy, trong lòng có chút bất lực.

Chạng vạng tối, xe ngựa chở từng hòm đồ đi về hướng phủ Bình Tuyên Hầu.

A Yên cũng cùng Tạ Thận Chi ngồi xe ngựa đi về phủ Bình Tuyên Hầu.

Phủ Bình Tuyên Hầu là đích thân Hoàng Thượng ban thưởng, cảnh sắc trong phủ hợp lòng người, đình đài lầu các cây cầu nước chảy, không biết tại sao không hề kém hơn so với phủ Ngụy Quốc Công, thậm chí còn quý phái xa hoa hơn.

Nha hoàn bà bà trong phủ được huấn luyện đầy đủ, trong lúc đi lại không hề phát ra tiếng động, như thể Hầu phủ này vẫn luôn có chủ tử sống ở đây vậy.

Trong ánh mắt của A Yên lộ ra vài phần nghi hoặc, vô thức nhìn sang Tạ Thận Chi.

“Nàng nuốn hỏi gì?” Tạ Thận Chi lên tiếng.

A Yên lắc đầu, không hỏi ra điều thắc mắc trong lòng, chỉ cười với hắn.

“Không có, thiếp thân cảm thấy cảnh sắc ở đây còn đẹp hơn so với phủ Quốc Công.”

Nàng chần chờ một chút, lại hỏi: “Trước đây Hầu gia từng đến sống ở đây sao? Những nô tỳ nha hoàn này cũng được mua về từ lâu rồi sao?”

A Yên luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được.

Khi ở Giang gia nàng cũng làm nha hoàn, nha hoàn bà bà ở phủ Ngụy Quốc Công còn nhiều hơn, nhưng những người trong phủ này hôm nay lại cảm thấy có chỗ nào đó rất khác.

Hình như, hình như đi lại quay người đều rất có chừng mực, quá mức quy củ.

A Yên sinh lòng nghi ngờ hỏi, hỏi ra rồi lại không muốn Tạ Thận Chi trả lời.

Không ngờ, Tạ Thận Chi lại cong khóe môi, cất tiếng đáp: “Đều là người của phủ Nội Vụ phái tới.”

A Yên như hiểu như không, bèn dừng bước chân, tụt lại sau Tạ Thận Chi vài bước.

Nghĩ đến những chuyện trong hý văn, A Yên đột nhiên căng thẳng hỏi: “Hầu gia, Hầu gia muốn cưới công chúa sao?” Giọng của nàng vừa nhỏ vừa nhẹ, cuối cùng còn có chút run run, cũng may thính lực của Tạ Thận Chi rất tốt, nghe rõ lời nói đường đột của nàng.

Hắn nhìn nàng, không trả lời.

A Yên càng căng thẳng, cũng biết một thiếp thất như nàng không nên mở miệng hỏi những câu như này.

Nhưng nếu không phải muốn lấy công chúa, thì sao Hoàng Thượng lại phái đến nhiều cung nữ và nô tài như vậy, người nào cũng có thể dùng được người của phủ Nội Vụ sao? Trước đó nàng ở phủ Ngụy Quốc Công cũng chưa từng gặp người trong cung.

A Yên cảm thấy tâm trạng của mình đột nhiên trở nên nặng nề, còn có một cảm xúc chua xót dâng lên, không nói ra được là cảm giác gì, chỉ là có chút khó chịu, trong lòng bức bách, lại không thể giải tỏa, không thể nói được với ai.

Lúc này, Tạ Thận Chi nói: “Nói bừa gì vậy, sao bản hầu lại lấy công chúa?”

A Yên ngẩn người, trong lòng yên tâm một chút, nhưng vẫn có chút sợ hãi hỏi: “Vậy bên cạnh Hầu gia chỉ có một mình thiếp thân sao?”

Hỏi xong lời này, bản thân A Yên cũng ngẩn người, lời này vốn không giống như được nói ra từ miệng nàng.

Nàng tự biết thân phận, làm sao lại hỏi những lời như này.

Nhưng nàng lại muốn biết, vì vậy nàng càng căng thẳng.

“Tại sao A Yên hỏi ta như vậy?” Tạ Thận Chi hỏi.

A Yên nghe lời này, sững ra một lúc, không biết trả lời công tử thế nào.

Tạ Thận Chi nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi.” Nói xong, hắn bèn đi về phía trước.

A Yên không hiểu gì, thấy Tạ Thận Chi đi một mình như vậy, tất nhiên biết hắn đang tức giận, tuy rằng nàng không biết hắn tức giận cái gì, có lẽ là nàng hỏi điều không nên hỏi.

A Yên vội vàng cất bước đuổi theo: “Công tử đợi thiếp thân.”

Tạ Thận Chi không quay đầu lại, nhưng bước chân cũng chậm lại.

A Yên đuổi theo đến, chần chờ hồi lâu, vẫn nói: “Thiếp thân biết sai rồi, sau này thiếp thân không hỏi nhiều nữa.”

Tạ Thận Chi dừng bước chân, muốn nói điều gì, cuối cùng lại không nói.

Ăn xong bữa tối, Tạ Thận Chi đến thư phòng, A Yên đợi đến khi trời tối đen mới được thông báo hôm nay Hầu gia ngủ lại ở thư phòng.

Trong lòng A Yên có chút buồn bã, nghĩ thầm sớm biết như vậy thì trước đó đã không hỏi. Nàng hỏi hắn có phải muốn lấy công chúa hay không, chắc chắn hắn đã nổi giận, sao nàng lại không nhẫn nhịn mà đi hỏi chuyện đó chứ.

A Yên nằm trên giường, cảm thấy muộn phiền, trong đầu dường như trống rỗng, vô cùng buồn bã.

Liên tiếp mấy ngày liền, Tạ Thận Chi cũng không đến trong viện của A Yên.

Ban đầu Bảo Trân còn tưởng rằng Hầu gia mới vừa chuyển đến Hầu phủ, có nhiều việc phải làm.

Nhưng dần dần nàng ấy nhìn ra, Hầu gia và chủ tử nhà mình hình như có chuyện rồi.

Bảo Trân truy hỏi kỹ, A Yên mới nói cho Bảo Trân nghe chuyện xảy ra hôm đó, còn nói với vẻ ấm ức: “Ta biết thân phận của ta thấp kém, không nên hỏi nhiều, cũng đã nhận sai rồi, nhưng công tử vẫn không để ý đến ta.”

“Liệu có phải sau này công tử vẫn giận ta không?”

Nghe câu này của chủ tử, Bảo Trân thực sự có chút buồn cười, nhưng ít nhất vẫn phải nhịn cười.

Hầu gia lại giận dỗi một cô nương không thèm để ý đến người ta, nếu là mấy năm trước, dù thế nào thì nàng ấy cũng không tin.

Nàng ấy đang muốn nói gì đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Mộc Hương vội vàng đi vào, nói: “Chủ tử, trưởng công chúa đến phủ.”
Bình Luận (0)
Comment