Đông Cung Kiều Tước

Chương 18

Nghe thấy mấy chữ “xảy ra chuyện”, Châu lão phu nhân cảm thấy trong lòng vô thức hoảng sợ, lập tức đứng bật dậy, đi ra ngoài cửa, vì quá mức sốt ruột mà bước chân vấp một cái, suýt trượt ngã xuống đất.

May mắn Phương ma ma bên cạnh nhanh nhẹn đỡ được bà ta.

“Lão phu nhân.”

Châu lão phu nhân hất tay của Phương ma ma ra rồi đi ra cửa.

Chỉ thấy hai tên lực lưỡng bê một cái cáng đi vào sân viện, người nằm trên cáng chính là cháu nội của bà ta Châu Quần. Châu Quần mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.

Châu lão phu nhân vô cùng sợ hãi và lo lắng, hoảng loạn tiến lên hỏi: “Chuyện gì thế này, Quần Ca của ta!”

Hai tên lực lưỡng bê cáng đầu đổ đầy mồ hôi, hắng giọng trả lời: “Hôm nay đại thiếu gia ở trong phòng Mẫu Đơn Uyển Như nương tử, có lẽ là uống rượu rồi làm loạn mấy lần, trên đường trở về đột nhiên kêu đau đầu, sau đó hôn mê bất tỉnh, nô tài gọi thế nào cũng không tỉnh.”

Châu lão phu nhân nghe xong, sắc mặt tái nhợt, vội kêu lang y trong phủ đến chẩn mạch cho Châu Quần.

Sau khi lang y trong phủ bắt mạch, trên trán cũng toát mồ hôi, ấp úng không dám nói.

Châu lão phu nhân sống đến từng tuổi này, làm sao không nhìn ra được ông ta đang do dự, bèn lớn tiếng nói: “Còn không mau nói, rốt cuộc Quần Ca làm sao?”

Lang y trong phủ nâng tay áo lên lau mồ hôi trên trán, dưới sự quan sát của Châu lão phu nhân, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Đại thiếu gia làm chuyện phòng the quá sức, mất quá nhiều tinh lực mới hôn mê bất tỉnh, lại thêm đại thiếu gia uống rượu, khiến bệnh tình càng nặng hơn.”

Châu lão phu nhân không kiên nhẫn nghe ông ta nói những lời này, chỉ truy hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi, lúc nào Quần Ca sẽ tỉnh lại?”

Lang y trong phủ nghe xong lời này, mồ hôi trên trán càng túa ra nhiều hơn, ấp úng hồi lâu không dám trả lời, cuối cùng bất đắc dĩ quỳ xuống: “Lão phu vô năng, lão phu nhân nên sớm chuẩn bị…” Bất luận thế nào ông ta cũng không dám nói ra hai chữ hậu sự, nhưng ý của ông ta vô cùng rõ ràng, tính mạng của Châu Quần rất đáng ngại, đã vô phương cứu chữa.

Châu lão phu nhân nghe thấy lời này, không che giấu nổi sự tức giận trên khuôn mặt: “To gan! Ngươi dám trù ẻo Quần Ca của ta!”

“Người đâu! Đuổi tên lang băm này ra khỏi phủ cho ta!” Châu lão phu nhân lạnh lùng nói.

Lão phu nhân vừa lên tiếng, đương nhiên ma ma bên cạnh không dám trái lời, xanh mặt đuổi lang y trong phủ ra ngoài.

“Đến Hạnh Hòa Đường mời Phó lang trung đến.”

Phương ma ma đáp một tiếng, vội sai người đi mời.

Chưa đến nửa canh giờ, Phó lang trung liền đi suốt đêm tới Châu phủ, phía sau có một người hầu xách hòm thuốc đi theo.

Châu lão phu nhân lo lắng, nhìn sắc mặt của Phó lang trung sau khi bắt mạch, cuối cùng khuôn mặt không còn giọt máu, chỉ cảm thấy yết hầu dâng lên hương vị tinh ngọt, sau đó liền phun ra máu.

“Lão phu nhân! Lão phu nhân!” Thấy lão phu nhân nhà mình phun ra máu, tất cả mọi người đều hoảng loạn, ngay cả tên lực lưỡng bê cáng cũng phải nhìn qua bên này.

Vẫn là Phương ma ma bình tĩnh sai người bê đại thiếu gia vào trong sương phòng, lại sai hai bà tử giúp đỡ dìu Châu lão phu nhân vào phòng, kêu Phó lang trung bắt mạch cho Châu lão phu nhân hôn mê bất tỉnh.

Phó lang trung bắt mạch, cất tiếng nói: “Lão phu nhân bị giận quá công tâm, cũng không đáng ngại, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”

“Lão phu kê đơn thuốc an thần, chờ lão phu nhân tỉnh lại rồi cho uống sẽ không có gì đáng ngại.”

Phó lang trung nói xong, liền muốn đứng dậy cáo từ.

Khuôn mặt Phương ma ma tràn đầy lo lắng, tiến lên ngăn cản: “Lão đại phu xin dừng bước, đại thiếu gia chúng tôi…”

Phó lang trung chắp tay nói: “Y thuật của lão phu nông cạn, thật sự là bất lực, ma ma mời đại phu khác chữa trị cho đại thiếu gia đi, đừng làm khó lão phu.”

Phó lang trung nói xong liền cáo từ ra về như chạy trốn, chỉ mới sải mấy bước chân đã ra khỏi cổng viện, bóng dáng biến mất trong nháy mắt.

Không phải Phó lang trung không có y đức không màng tính mạng người khác, mà thật sự là tình trạng của Châu Quần đến cả thái y trong cung cũng không thể chữa được. Kể cả Châu Quần đại nạn không chết tỉnh lại, hơn phân nửa cũng nằm liệt giường, cũng không thể làm chuyện đó nữa. Trên ông ta có phụ mẫu, dưới có tử tôn, mặc dù có lòng muốn cứu, cũng không dám dây vào chuyện Châu gia, chi bằng mượn cớ y thuật nông cạn để thoái thác.

Khi Châu lão phu nhân tỉnh lại, Chương thị và cháu gái Châu Như đều chạy tới, hai người đều sợ hãi đỏ mắt trông coi ở trước giường. Nhất là Chương thị, đôi mắt sưng đỏ, không còn uy nghiêm của phu nhân đương gia trước đó, nhi tử bị bệnh nặng, bà ta giống như mất đi chỗ dựa, cũng không trụ vững được nữa.

Thấy mẹ chồng tỉnh lại, Chương thị đỏ mắt hồi bẩm sự tình của Châu Quần với bà ta, nói lại toàn bộ lời của lão lang trung cho Châu lão phu nhân.

“Mẫu thân, hay là đi mời mấy đại phu khác vào phủ, có lẽ có người có thể cứu được Quần Ca.” Chương thị chân tay luống cuống nói.

Bà ta vừa mới lên tiếng nói câu này, Châu Như cũng theo nói: “Đúng vậy, có thể là y thuật của lão lang trung đó không giỏi mới không chữa được cho huynh trưởng, trong thành Hoài An có rất nhiều đại phu, không chỉ có một mình ông ta.”

Châu lão phu nhân bám vào tay của Phương ma ma ngồi dậy, cũng xua tay nói: “Hạnh Hòa Đường là y quán hàng đầu ở Hoài An, càng đừng nói là Phó lão lang trung, nếu ông ta hết cách, mời người khác đến thì kết quả cũng như vậy.”

“Đều do người làm mẹ như người không quản giáo tốt Quần Ca, mới khiến nó rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay!” Chu lão phu nhân càng tức giận, xanh mặt nói với Chương thị.

Trong lòng bà ta có cơn giận, đương nhiên phải trút lên người Chương thị.

Sắc mặt Chương thị căng lại, trong lòng ấm ức nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy quỳ xuống.

Quần Ca do bà ta sinh ra, bà ta đâu muốn cho hắn gây chuyện bên ngoài, quấn lấy kỹ nữ cả ngày. Nhưng tính cách của Quần Ca giống lão gia, lúc nhỏ bà ta còn có thể quản lý, mấy năm này bà ta muốn quản, nhi tử cũng không nghe lời bà ta nữa rồi.

Bà ta có thể quản thế nào đây? Chẳng lẽ còn có thể nhẫn tâm sử dụng gia pháp sao? Đó là nhi tử của bà ta, làm sao bà ta nỡ lòng?

Mặc dù bà ta nỡ lòng, mẹ chồng cũng sẽ ngăn cản.

Nghĩ vậy, nước mắt của Chương thị bèn rơi xuống.

Châu Như thương xót Chương thị, vội nói với Châu lão phu nhân: “Tổ mẫu, người cũng đừng trách mẫu thân, điều quan trọng hiện giờ là nghĩ cách gọi huynh trưởng tỉnh lại. Không phải đại phu nói rồi sao? Nếu hai ngày nay huynh trưởng không tỉnh lại, sau này sẽ không tỉnh lại nữa.”

Lúc nói câu này, giọng nói của Châu Như tràn đầy lo lắng và căng thẳng, cũng có chút nghẹn ngào.

Châu lão phu nhân thở dài một tiếng: “Thôi, đứng lên đi.”

Lúc này, Phương ma ma ở một bên đột nhiên nói: “Lão phu nhân, lão nô có cách, không biết có nên nói hay không?”

Châu lão phu nhân nhìn qua: “Đã đến lúc này rồi còn có gì nên nói với không nên nói! Có gì thì nói đi.”

Bà ta nói như vậy, Phương ma ma liếc nhìn Chương thị một cái, chần chờ một chút mới nói: “Nếu người ở quê gặp tình huống này, đa phần sẽ tìm người vào cửa để xung hỉ. Tuy không thể bảo đảm có tác dụng, nhưng cũng còn hơn là không làm gì. Có lẽ xung hỉ xong, đại thiếu gia sẽ tỉnh lại.”

“Lão nô nghe người ta nói ngoài thành có một công tử của một gia đình từ lúc sinh ra đã có vận đen quấn thân, thỉnh thoảng đau ốm, vừa được mười sáu tuổi đã bị bệnh nặng hôn mê bất tỉnh suýt mất mạng, sau đó lại xin đạo trưởng tìm cô nương phù hợp vào cửa xung hỉ, để triệt tiêu tai ương của công tử, công tử này mới tỉnh lại.”

Nghe Phương ma ma nói ra cách cố cứu ngựa chết sống lại, Châu lão phu nhân cũng không còn tức giận nữa. Từ xưa đến nay chuyện như xung hỉ là có, nếu có người có thể đàn áp tai họa của Quần Ca, có lẽ Quần Ca sẽ tỉnh lại.

Nhưng chuyện xung hỉ cần bát tự thích hợp, mặc dù không nhắc tới bát tự thì cũng cần đạo sĩ xem qua gật đầu mới được. Bằng không, nếu tìm người bát tự không hợp vào cửa, xung hỉ không thành, ngược lại còn khắc chết Quần Ca, vậy thì Châu gia biết tìm ai nói lý?

Châu lão phu nhân suy nghĩ như vậy, lại nghĩ tới chuyện tối đó chuỗi phật châu của ba ta đột nhiên bị đứt, càng cảm thấy Quần Ca bị nhiễm thứ gì không sạch sẽ, không chừng xung hỉ sẽ tỉnh lại.

Thực ra bây giờ đừng nói cách như xung hỉ, kể cả là cách hoang đường hơn, chỉ cần có thể khiến Quần Ca tỉnh lại, người làm tổ mẫu như bà ta cũng sẽ làm.

Thần sắc Chương thị căng chặt, khuôn mặt tái nhợt, vừa rồi bà ta nghe lời của Phương ma ma thì có hơi tức giận. Quần Ca bị bệnh, có bệnh đương nhiên phải mời đại phu đến chữa, sao có thể dùng cách như vậy, không phải là làm chậm trễ Quần Ca của bà ta sao?

Nhưng bà ta cũng biết những lời của mấy đại phu nói trước đó, nếu y thuật vô dụng, không sử dụng cách này thì có thể làm thế nào?

Lúc này lại thấy mẹ chồng đồng ý, bà ta không nhịn được lên tiếng hỏi: “Bây giờ Quần Ca hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, biết cô nương nhà nào đồng ý gả vào cửa đây.”

“Hơn nữa, nếu muốn xung hỉ thì phải càng nhanh càng tốt, mặc dù Châu gia chúng ta thế lớn, nhưng muốn tìm một nữ tử thích hợp vào cửa e rằng cũng khó. Huống chi, hiện giờ người đó còn ở trong phủ, nếu Châu gia chúng ta cưỡng ép dân nữ, bị người đó nhìn thấy sợ là không hay.”

Người mà Chương thị nói, chính là Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi.

Bà ta vừa dứt câu, Châu lão phu nhân mới sực nhớ ra chuyện này, suy nghĩ một lát rồi nói: “Không cần quá lo sợ, ngươi đã quên hôm nay trên bữa tiệc mừng thọ xảy ra chuyện gì sao?”

Châu lão phu nhân vừa nhắc tới chuyện này, đương nhiên Chương thị nghĩ tới Giang nhị cô nương Giang Phù.

Đây là lựa chọn tốt, Giang Phù xuất thân như vậy cũng không sỉ nhục Quần Ca của bà ta.

Đã muốn vào cửa của Châu gia, bất luận là làm di nương cho lão gia hay là xung hỉ cho Quần Ca, đều do Châu gia định đoạt, không đến lượt nàng ấy từ chối.

“Vẫn là mẫu thân tâm tư kín đáo, vậy thì Giang Phù đi. Ta sai người đi thông báo cho Giang gia một tiếng, ngày mai rước người vào Châu phủ.”

Châu Như nghe lời này, sắc mặt cũng hơi thay đổi, cất tiếng nói: “Mẫu thân không cần quá gấp gáp, sáng mai nên mời đạo sĩ vào phủ xem cho huynh trưởng trước, nếu nhị cô nương Giang gia mệnh không hợp, ngược lại là hại huynh trưởng.”

“Nữ nhi nghe nói đạo pháp của đạo sĩ ở Tử Vân Quan rất cao thâm, hay là đến Tử Vân Quan mời đi.”

Chương thị thấy nữ nhi nói cũng đúng, kể cả phải xung hỉ cũng phải làm theo quy trình, bằng không ngược lại sẽ hại Quân Ca của bà ta, vì thế liền gật đầu đồng ý.

Sau khi Châu Như ra khỏi viện của Châu lão phu nhân về đến viện của mình, bèn vẫy tay gọi nha hoàn Đại Tương bên cạnh đến, thì thầm mấy câu bên tai nàng ta.

Đại Tương lắng nghe, sắc mặt thay đổi liên tục, không kìm được hỏi: “Cô nương thật sự muốn làm như vậy sao? Bây giờ A Yên đó đang hầu hạ bên cạnh Bình Tuyên Hầu, nghe nói Hầu gia rất coi trọng nàng ta.”
Bình Luận (0)
Comment