Đông Cung Chi Chủ

Chương 141

Dịch giả: Vivian Nhinhi

Người của gia tộc Thái thị - đứng đầu về thuật cơ quát, do ý chỉ của tiên hoàng và bị lưu đày đi biên cảnh làm khổ sai. Lúc rét đậm, hơn mười nhân khẩu một nhà đứng trong lều cỏ tranh, đứa bé sinh ra đã nứt toác toàn thân, người lớn cũng chỉ có áo rách quần manh.

Nhưng tội nhân của triều đình như vậy, mấy năm trước, ở chỗ khai thác mỏ, gần ngoại ô chỗ Trú Mã Than hay quan thị đều có thể gặp được, còn bị nha dịch quất roi đánh chửi. Nay bởi vì nền chính trị mới của Trú Mã Than mà cảnh tượng đáng thương này không còn thấy nữa.

Chu Thừa Hi vốn đã rất để ý đến cách quản lý mới mẻ của Trú Mã Than, những khuôn mặt tươi cười thỏa mãn và hạnh mục nơi đây, rồi cả bầu không khí vui vẻ hòa thuận cùng với vẻ sầm uất náo nhiệt nơi quan thị biên cảnh đã sớm khiến hắn tán thành với nữ nhân vạch ra kế hoạch quản lý biên thành này, nay lại có thêm chuyện thu phục được truyền nhân thuật cơ quát, ánh mắt hẳn nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa càng ngày càng nóng bỏng, cũng càng ngày càng kích động.

Thái thị mang đến vũ khí mới cho Đại Chu, nhân tài như vậy lại chỉ trung thành với mỗi Thượng Quan Mẫn Hoa, trong khi đó người này cũng chỉ là một vị cực kì bình thường trong số những tội nhân bị lưu đày đến Trú Mã Than này. Trú Mã Than có bao nhiêu người bị trách tội và trục xuất, trong số ấy lại có bao nhiêu nhân tài hữu dụng chứ? Lực lượng tiềm tại không thể lường được này, ai cũng sẽ không chịu bỏ qua.

So với hắn, sau khi đám người tán đi, Thượng Quan Mẫn Hoa lại im lặng. Nàng ưu sầu như vậy, làm cho Chu Thừa Hi thu hồi khuôn mặt tươi cười vì mừng thầm lại, đi đến bên cạnh nàng an ủi: “Mất rồi thì sinh thêm một đứa thôi.”

Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận đến run rẩy toàn thân, ngón tay chỉ vào đối phương, phẫn nộ muốn rống giận, ngẫm lại tính tình của đối phương, nàng lại hận hận rút tay về, không để ý đến nữa.

Chu Thừa Hi thấy kế này bất thành, lại xuất chiêu: “Đi xem mấy thứ kia có uy lực như thế nào đi!”

Không đợi nàng cự tuyệt liền ôm lấy nàng đi ra ngoài trướng. Hùng Vạn Lý lập tức an bài người ngựa, hộ tống hai người Đế Hậu đi quan thị. Thượng Quan Mẫn Hoa muốn ngồi một mình một ngựa, nhưng Chu Thừa Hi lại trực tiếp ôm nàng quẳng lên ngựa. Thượng Quan Mẫn Hoa liều mạng giãy dụa, cũng vung tay phản kháng, Khánh Đức Đế chỉ khoái trá cười to, mặc nàng nháo, tay giật cương ngựa chạy ra ngoài biên cảnh.

Tướng sĩ xung quanh, hai mặt nhìn mặt, làm như không nhìn thấy điều gì cả.

Mấy người cưỡi ngựa chạy ra khỏi Trú Mã Than, cờ xí Đại Chu còn đang tung bay trên đường phố. Chu Thừa Hi giục ngựa lướt qua đội hình trọng kỵ binh, lướt qua hàng rào chướng ngại tiến vào quan thị. Trời vừa sáng, ngoài quan thị đã có người khuân hàng ra chuẩn bị một ngày buôn bán mới. Quan binh do Thường Tĩnh bố trí đang khuyên bảo bọn họ lùi về Trú Mã Than, đợi quan thị mở cửa lại đã.

Uỳnh một tiếng, phía xa đã có ánh lửa bùng lên. Chỉ chốc lát sau, tiếng kèn khai chiến đã vang vọng khắp bầu trời Trú Mã Than.

Tường phòng hộ quan thị như trên bản vẽ vẫn chưa xây dựng xong, lại chạy tiếp vài dặm, Hùng Vạn Lý dẫn đường đi đến một chỗ cao, quan sát một chi quân đoàn dùng binh khí mới để tác chiến.

Gió thổi cuộn cuộn khắp bình nguyên, quân kỳ phần phật, đại quân mặc hắc y xốc vải bạt che đậy xe bọc thép xuống, lộ ra nòng pháo màu đen. Thượng Quan Mẫn Hoa kéo áo choàng trên người Chu Thừa Hi lại, lẳng lặng nhìn chăm chú, Chu Thừa Hi cúi đầu nhìn nàng. “Ra ngoài đi, hít thở không khí chút!”

Nàng lắc đầu, bao mình lại thật chặt, chỉ lộ ra chân mày, mắt nhìn tiền phương. Bộ binh đuổi tới, lập tức gia nhập đội ngũ, phát động xe bọc thép, đưa hồng y đại pháo về phía trước. Trên đài cao, có người đứng bên trên phất cờ chỉ huy, hơn mười khẩu hồng y đại phóng thỉnh thoảng lại phát ra ánh lửa, bắn những viên đạn màu đen bóng bay vút về phía trước, tạo thành thanh thế thật lớn giữa thảo nguyên.

Thứ vũ khí này cắn nuốt hết tính mạng của dân du mục giữa thảo nguyên, khi mà ngày còn chưa bắt đầu đã cho bọn họ một cú giáng nặng nề và kinh tủng. Đây là loại vũ khí kiểu mới như một cơn ác mộng, ngay trong giấc mơ của dân du mục – cướp đi thân thể máu thịt của bọn họ, hủy hoại gia viên của bọn họ, phá nát của cải của bọn họ.

Vì thế, các tướng lĩnh Đại Chu đã nhìn thấy uy lực đáng sợ của thứ gọi là hồng y đại pháo: Hủy thành chiếm đất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Trước thứ vũ khí lợi hại chưa từng thấy này, có người hoảng sợ, có người vui mừng, cũng có kẻ trầm tư.

Chu Thừa Hi cười to ầm ĩ, hắn ôm nữ tử trong lòng càng chặt, trong mắt tràn ngập thứ hào quang của hùng tâm chí khí của kẻ xuất thân vương gia, hắn nói: “Hoàng hậu, đây chính là lãnh địa của Đại Chu rồi!”

Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng, nàng nhắm mắt lại, nàng cần nhất một vài thứ đến để quên đi nỗi lòng nàng bây giờ, nàng cố gắng hồi tưởng đến khoảng thời gian tốt đẹp khi được ở cùng con, ngược lại, càng lâm vào ảo tưởng thống khổ. Nàng nắm chặt tay thề: Bọn họ nếu dám động đến Thành Thành một phần, nàng tất sẽ hóa thân thành ác quỷ trả lại bọn họ mười phần!

Giữa tiếng pháo uỳnh uỳnh cùng cảnh máu thịt quay cuồn kia, Mạc tộc Bắc Mạc nhanh chóng phái người đến Trú Mã Than, đầu tiên là nghiêm khắc khiển trách Thường Tĩnh cùng Hùng Vạn Lý đơn phương phá bỏ hiệp nghị hòa bình ở quan thị, dấy lên chiến tranh, phá hoại sự bình yên vùng quốc cảnh, sau lại nói bóng nói gió về thông tin loại vũ khí này.

Khuôn mặt tròn mập mạp của Thường Tĩnh lấm tấm mồ hôi, còn đang kinh hãi vì tiếng nổ mạnh kinh khủng kia, còn có lực sát thương đáng sợ cùng với tiếng kêu thảm thiết của dân du mục.

Hắn lấy khăn tay ra lau mồ hôi, cầm lấy loa, thực thẳng thắn và trực tiếp nói với đối phương, bởi vị tướng quân Vũ Mông Đạt của bọn họ bắt cóc hoàng thái tử Đại Chu, ác ý khiêu khích quan hệ giữa hai quốc gia mới xảy ra trận tai họa này.

Đối phương lập tức thả diều hâu nhắn tin về cho Cát Mạc Vương Đình, lại giải thích với Thường Tĩnh, rằng chuyện bắt cóc hoàng thái tử là chuyện riêng của tướng quân Vũ Mông Đại, không liên quan gì đến Cát Mạc Vương Đình, xin Đại Chu tin tưởng sự thành tâm trong việc thông thương hòa bình của Cát Mạc Vương.

Thượng Quan Mẫn Hoa vốn còn hơi trấn định, nhưng mà, thời gian càng lâu, suy nghĩ lo lắng cho con kia dù ngăn thế nào cũng không được mà bắt đầu kích thích trái tim bất an của nàng: Thành Thành, Thành Thành của nàng sẽ bị tra tấn đến mức nào?

Lo lắng, bất an, lại chịu hai ngày gió, toàn thân nàng nóng ran, ngã bệnh, lúc mê man thỉnh thoảng lại kêu nhũ danh của con trai. Chu Thừa Hi cầm khăn ẩm liên tục lau mồ hôi lạnh cho nàng, mặc dù động tác thì vụng về, còn nóng tính, liên tục mắng mỏ om sòm rằng y chính vô dụng, nhưng lại khiến người trong Trú Mã Than đều thấy rõ ràng, đương kim thánh thượng cùng hoàng hậu Nguyên Thù là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa trọng.

Hứng chịu cơn giận của hoàng đế, Lã Minh Vọng cẩn thận bước vào trong đại trướng, nín thở chờ đợi.

Khánh Đức đế không nói gì, lúc này, phía sau bình phong lại truyền đến tiếng Thượng Quan Mẫn Hoa mê sảng nỉ non: “Tử Hậu, Tử Hậu, đi cứu Thành Thành!”

Nàng nắm chặt tay Chu Thừa Hi, Chu Thừa Hi biến sắc, khăn ẩm trong tay bị quăng thẳng vào trong chậu đồng đựng nước, phát ra tiếng loảng xoảng. Thượng Quan Mẫn Hoa bừng tỉnh, mở mắt: “Có phải Thành Thành đã trở lại rồi không?”

Chu Thừa Hi hừ lạnh một tiếng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt vì sốt cao kéo dài, lấy áo lông cừu ôm lấy nàng, cẩn thận kéo vào trong ngực, lại lấy chén thuốc trên bàn lên, nhỏ giọng bảo: “Uống thuốc!”

Thượng Quan Mẫn Hoa cũng nghe lời, uống xong, nàng cố gắng chèo chống tinh thần: “Bên ngoài là Lã Minh Vọng phải không? Anh bảo hắn nhắn với Thái tiên sinh, tiếp tục nã pháo, được không? Toàn bộ sát nghiệt nếu muốn báo ứng liền báo ứng lên một mình ta, bảo bọn họ trả Thành Thành lại cho ta.”

Chu Thừa Hi nhăn mày, lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, cúi đầu nói: “Ngủ dậy là con cô sẽ quay trở lại.”

Thượng Quan Mẫn Hoa tất nhiên là không tin, mối buồn lo này tích tụ quá nặng, không có tin tức của con, nàng thống khổ muốn nổi điên. Chỉ hận trận phong hàn này tới không đúng lúc, nàng vô lực nhìn nam nhân cằm đã đầy râu, uy nghiêm vô tình, mang theo khí phách đế vương trời sinh, đây là nam nhân mà cho tới bây giờ vẫn không thể dựa vào. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hiện giờ, chỉ có thể điều dưỡng thân thể cho thật tốt, mới có thể cứu con trở về.

Chu Thừa Hi vẫn ôm nàng, đợi cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nữ tử trong lòng kia, hắn mới nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, xuất thần mà suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng kêu Lã Minh Vọng dẫn sứ giả Mạc tộc của Bắc Mạc vào, hắn có chuyện muốn hỏi.

Trong đại trướng, vẻ mặt của Chu Thừa Hi rất nghiêm trọng, hơi đăm chiêu nhìn qua nhìn lại, sứ thần của Mạc tộc Bắc Mạc đổ mồ hôi lạnh, hi vọng hắn có thể thư thả cho ít thời gian, có lẽ tin tức hồi âm ngay đang trên đường đến đây.

“Nếu chỉ có những lời này, vậy mang đầu trở về đi!”

Đối phương chỉ nhấn mạnh rằng, tướng quân Vũ Mông Đạt chưa bao giờ bắt cóc hoàng thái tử Đại Chu, xin hoàng đế Đại Chu cẩn thận tra rõ.

Chu Thừa Hi rất lãnh đạm, sự thờ ơ của hắn đối với chuyện sống chết của Chu Quảng Hoằng rất đúng với ấn tượng của mọi người. Có điều, ngoài dự đoán của mọi người là, hắn bắt đầu quan tâm đến chuyện của hoàng thái tử. hắn gọi Lã Minh Vọng đi đối chất với đám ám vệ thất trách kia, ra lệnh: “Kể lại chuyện thằng nhãi kia mất tích đêm đó một lần nữa xem nào!”

Ám vệ tự thuật, còn lại do Lã Minh Vọng bổ sung.

Ngày ấy, sau khi Lã Minh Vọng đưa Chu Quảng Hoằng rời khỏi đây, Chu Quảng Hoằng cực kì tức giận, nó không muốn ở lại phủ thành chủ, bảo hộ vệ nó muốn về nhà chờ mẫu thân. Thị nữ hầu hạ Chu Quảng Hoằng ngủ xong, hộ vệ ẩn vào chỗ tối để bảo vệ.

Giờ Dần, hộ vệ tuần tra phát hiện phòng của Chu Quảng Hoằng không có một tiếng động, bên trong chỉ còn mê dược hoa mai. Ám vệ tra ra đó là thứ của Cát Mạc Vương Đình, bọn họ lập tức truy đuổi về hướng Bắc. Trên đường, thấy đội thám báo của Vũ Mông Đạt, trên lưng ngựa của đoàn đó có một bóng đen đang giãy dụa, theo mê dược để lại mà phán đoán, ám vệ cho đó chính là Chu Quảng Hoằng bị bắt đi.

Chu Thừa Hi nghe xong, hừ lạnh một tiếng, tay búng lên cái trán còn đang nóng rán của nữ tử trong lòng, lẩm bẩm: “Có phải nàng đang diễn trò không?”

Lã Minh Vọng không dám thở mạnh, Chu Thừa Hi cao giọng hỏi lại một lần nữa, Lã Minh Vọng nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, nương nương đây là do ưu tư quá nặng nên mới phát bệnh.”

“Nàng lúc nào cũng nghĩ chạy khỏi trẫm.”

Lã Minh Vọng lau mồ hồi túa ra trên trán, trầm giọng đáp: “Hoàng hậu nương nương khoan dung nhân hậu, nếu không phải bị bức vào tuyệt cảnh, chắc chắn sẽ không bố trí tấn công.”

Chu Thừa Hi giật mình, nhìn nữ tử trong lòng, trầm tư: “Đúng là kì quái, cạm bẫy rõ ràng như vậy, nàng ta lại thông minh như vậy, vì sao còn nhìn không ra?”

“Quan tâm quá sẽ bị loạn!” Lã Minh Vọng nghĩ mãi mới tìm được từ ngữ thỏa đáng để hình dung sự hỗn loạn của và tâm thần kịch biến của Thượng Quan Mẫn Hoa.

“Trậm thực không muốn tin nàng thực sự đánh mất thằng bé kia.” Chu Thừa Hi nhẹ nhạng đặt người lên giường, bất đắc dĩ mà dặn dò: “Bảo vệ cho nàng, hoàng hậu của trẫm.”

Lã Minh Vọng cúi đầu nhận lệnh, một trận gió vụt qua, trong trướng đã không còn bóng dáng Khánh Đức đế, hắn hoảng hốt, lại không thể ngăn cản.
Bình Luận (0)
Comment