Đơn Phương Được Đền Đáp

Chương 29


Sáng hôm nay, Tiêu Mạn sau khi mặc quần áo chỉn chu, tay xách cặp đi xuống nhà đã thầy cả nhà dùng bữa sáng:
- Ba mẹ và anh, buổi sáng tốt lành.
- Con/em cũng vậy.
- Con cảm ơn.
Tiêu Mạn kéo ghế ra ngồi, Thiên Thành đẩy đĩa mì sang cho cô, cô gật đầu cảm ơn.
- Anh làm đấy, nếm thử xem có hợp khẩu vị em không.
Tiêu Mạn cầm đũa, gắp vài sợi cho vào miệng, nét mặt rạng rỡ, khen:
- Ngon quá.
- Hợp khẩu vị em là được rồi.
Ba Tiêu hỏi Thiên Thành:
- Khi nào con về thăm nhà cũ?
- Con không chắc ạ, công việc đang trên đà phát triển tốt, nếu nhanh thì tuần rưỡi còn chậm chắc hơn hai tuần nữa.
- Con về đó bao lâu?
- Khoảng một tuần ạ.

Sau đó con lại về đây, dù sao công ty cũng nằm ở đây.
Ba Tiêu gật đầu:
- Ừ.


Bận gì thì bận, con cũng nên về chăm sóc mộ của bà ngoại.

Bao năm nay ba, mẹ và Tiêu Mạn có về trò chuyện thắp hương cho bà nhưng dẫu sao, con là cháu ruột, vẫn hơn là chúng ta.
- Vâng ạ.
Ăn xong, Thiên Thành bảo để anh đưa Tiêu Mạn đến trường.

Hai người chào ba mẹ rồi đi.
Đến cổng trường Tiêu Mạn bảo Thiên Thành không phải xuống xe.

Cô mở cửa bước xuống, quay đầu đóng cửa, tay đưa lên vẩy vẩy:
- Tạm biệt, anh đi cẩn thận.
- Tạm biệt.
Đợi anh trai lái xe đi, Tiêu Mạn mới vào trường.
Đi đến đâu, người người vây quanh đến đó:
- Học tỷ, em có điều muốn hỏi.
Tiêu Mạn nhẹ nhàng:
- Có gì em hỏi đi.
Cô nữ sinh kia đưa điện thoại ra:
- Chị cho em xin số điện thoại anh của chị được không ạ?
Tiêu Mạn mỉm cười:
- Em thích anh ấy sao?
Cô gái kia gật đầu:
- Vâng ạ.
- Thứ lỗi cho chị, anh ấy là người hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ.

Với cả anh chị không thích ai đó cho số điện thoại của anh ấy.

Nếu chị cho em, anh ấy sẽ cạch mặt chị mất.
Nói rồi Tiêu Mạn tiếp tục đi, hướng về phòng hội đồng.
Tô Minh thấy Tiêu Mạn thì chào:
- Good morning.

Tiêu Mạn mệt mỏi chào lại:
- Good morning too.
- Trông sắc mặt cậu không tốt.

Có chuyện gì sao?
- Mình...!sáng nay, bao nhiêu người cứ bám theo mình, nếu không phải phòng này không phải ai cũng được vào thì chắc mình đau đầu chết mất.
Vốn tưởng đặt chân đến nơi đây, Tiêu Mạn sẽ được hưởng bầu không khí yên tĩnh, không ai đến làm phiền nhưng đời không như là mơ.

Mới vào phòng được 5 phút, các nữ lớp trưởng đã kéo hết lên đây.

Mang danh là đi báo cáo chứ thực ra là ỉ ôi muốn Tiêu Mạn cho thông tin của Thiên Thành.

Mà cũng khổ, ở trường này, cứ 5 lớp thì 4 lớp lớp trưởng là nữ.
Tiêu Mạn bây giờ kiểu:))) chắc vui.( Người xưa có câu: cành đông càng vui, mà trong hoàn cảnh này vui không nổi)
Biết sao giờ, trường có 2 nam thần, 1 người thì được ship với Tiêu Mạn, còn một người thì tính đến thời điểm giỡ vẫn say no với tềnh iu.

Bây giờ đột nhiêm xuất hiện một thanh niên cao hơn mét tám, da trắng, mái 7/3 và nụ vười toả nắng thì ai mà đỡ nổi ( có mỗi nu9 thui)
Sau khi báo cáo sỹ số với hội trưởng xong, các lớp trưởng liền bâu lại bàn của Tiêu Mạn.
- Có chuyện gì sao?
Tất cả đều đưa điện thoại ra.

Còn chưa để mọi người mở lời thì Tiêu Mạn đã chặn trước:
- Hiểu rồi, chuyện này tôi không giúp được đâu, mong mọi người hiểu cho.

Mọi người tuy thất vọng nhưng vẫn không chịu từ bỏ.
Thấy vậy Tô Minh giải vây:
- Mong mọi người thông cảm, tôi và hội phó còn có việc phải bàn, mọi người ở lại tôi sợ không ổn lắm.
Đến nước này không muốn rời cũng phải rời thôi.
Chờ cho các lớp trưởng đi hết, Tiêu Mạn cảm ơn:
- Cảm ơn cậu nhé, may mà có cậu.
- Không cần cảm ơn đâu.

Chuyện nên làm.
Mỗi lần Tô Minh giúp Tiêu Mạn như vậy, cô cảm thấy anh trong mắt cô lại hoàn hảo thêm một chút.

Từng chút một, chút một như vậy khiến cô càng thích anh nhiều hơn.

Vốn dĩ muốn buông bỏ nhưng người ta lại khiến mình cố gắng giữ lấy.

Đơn phương, ừ thì phải chịu tổn thương.
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~.

Bình Luận (0)
Comment