Đổi Mệnh

Chương 29

Hôm nay là một ngày an nhàn hiếm hoi, cuộc thi săn bắn ngày mai mới chính thức bắt đầu, nghi thức chào đón bộ tộc Cát Nhĩ vẫn đang được tiến hành, mọi người nhân cơ hội này xem xét hoàn cảnh xung quanh một chút.

Nơi đây có núi, có sông, có rừng cây. Đây vốn là khu vực của hoàng gia, người không đủ thân phận không bao giờ được bước vào. Nghe nói khu rừng này có rất nhiều động vật quý hiếm, còn có các loại thuốc trân quý, bởi vậy mới nói, thời đại này chỉ có người có thân phận mới được hưởng đặc quyền.

“Mọi người có muốn đến dòng suối ngắm nhìn một lát không? Trước đây ta thường xuyên đến đó, phải nói là nghe tiếng nước chảy, chim hót, thực sự thư thái vô cùng. Có điều nơi đó hơi xa, phải cưỡi ngựa mới tới được” Thất hoàng tử nảy ra chủ ý.

Từ nãy đến giờ trên đường mọi người đi qua, các tiểu thư con nhà quan lại luôn dùng ánh mắt nóng rực nhìn họ, khiến họ không thoải mái chút nào, tránh xa nơi này một chút cũng tốt.

“Nhưng mà ta không biết cưỡi ngựa.”

Uyển Lâm ngượng ngùng lên tiếng. Mọi người sớm chiều quen biết, khi không có người lạ có thể trực tiếp xưng ta, như vậy mới chân chính là bằng hữu, không câu nệ tiểu tiết.

“Lâm nhi à, cái này không phải tỷ khoe khoang chứ, An Quốc Công phủ chúng ta ai ai cũng đều biết cưỡi ngựa, sau này trở về tỷ sẽ dạy muội, lần này muội cứ ngồi phía sau tỷ là được.”

Nguyệt Lan tỏ ra đắc ý, hiếm khi có việc nàng giỏi hơn biểu muội, nên phải tranh thủ khoe khoang một chút, cũng không tính là quá đáng đi.

“Ta nói này muội muội, muội cảm thấy kỹ năng cưỡi ngựa của mình giỏi lắm sao? Biểu muội là đại gia khuê tú chân chính, không giống như muội, tiểu hầu tử suốt ngày nhảy nhót lung tung.”

An Duyệt Hiên không nhìn được dáng vẻ này của muội muội mình, lên tiếng trêu chọc.

“Thật ra muội cũng rất muốn học cưỡi ngựa. Đợi khi trở về biểu ca và biểu tỷ có thể dạy muội đuợc không?”

Uyển Lâm biết thời đại này chủ yếu là dùng ngựa, nếu nàng biết cưỡi sau này di chuyển cũng dễ dàng hơn. Còn có thể giả nam trang, cưỡi ngựa uy phong lẫm lẫm. Nghĩ tới đó Uyển Lâm không nhịn được bật cười.

“Lâm tỷ tỷ, sao tỷ lại cười vui vẻ vậy?”

Nhị công chúa tràn đầy tò mò. Uyển Lâm cũng không ngại nói ra suy nghĩ của mình, nữ phẫn nam trang thực sự thú vị. Nghe xong mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Uyển Lâm.

“Lâm nhi à, muội ở đâu nghe được việc cải trang thành nam nhi thế này vậy? Thật là…”

Thất hoàng tử cũng không biết nên nói gì.

Không đúng nha, nàng xem phim thấy rất nhiều nữ chính làm vậy, chẳng lẽ thời đại này lại không cho phép?

Nhìn thấy nét mặt mơ hồ của Uyển Lâm, An Duyệt Hiên lên tiếng giải thích:

“Muội nha, việc này mà cũng dám nghĩ đến, vương triều của chúng ta cũng không cấm nữ tử bước chân ra khỏi cửa, cần gì phải cải nam trang cho phiền phức.”

À, hoá ra là vậy. Nói trở lại thì Uyển Lâm cảm thấy nam tử vẫn thuận tiện hơn, tuy triều đại này nữ tử có thể tự do hơn nhưng chung quy vẫn không bằng nam nhân, có cơ hội nàng nhất định sẽ thử. Nghĩ như vậy Uyển Lâm cũng chỉ cười cười cho qua.

“Thôi không nói đến việc này nữa. Lâm nhi à, đợi trở về tỷ sẽ đích thân dạy muội cưỡi ngựa.”

Nguyệt Lan đây là đang giải vây cho Uyển Lâm.

“Muội cũng muốn học, Nguyệt Lan tỷ, tỷ có thể dạy cả muội được không?”

Nhị công chúa ánh mắt đầy chờ mong. Sau nhiều lần tiếp xúc nàng cũng rất quý Nguyệt Lan tỷ, nhưng vẫn kém Lâm tỷ tỷ một chút.

“Muội nghĩ cũng đừng nghĩ, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép” Lục hoàng tử hiếm khi nói một câu. Nữ tử tuy rằng có thể học cưỡi ngựa, nhưng đó là đối với nữ nhi nhà võ tướng. Hoàng muội thân là công chúa, suốt ngày ở trong cung, đi lại có người chuẩn bị, cũng như đại đa số tiểu thư khuê cát khác, cần gì phải học cưỡi ngựa.

“Muội nhất định sẽ xin phép phụ hoàng. Nhân tiện càng có nhiều cơ hội đến thăm Lâm tỷ tỷ, không phải sao?”

Uhm xác thực mà nói hoàng muội nói không sai, Nhị công chúa đến An Quốc Công phủ càng nhiều, Lục hoàng tử càng có cơ hội đường đường chính chính đến đó, vậy thì sẽ thường xuyên được nhìn thấy nàng ấy…

“Thôi không nói nữa, chúng ta lập tức lên đường thôi” Thất hoàng tử hối thúc.

“Đợi một chút, ta cho người chuẩn bị một số thứ rồi chúng ta hẵng lên đường.”

Uyển Lâm nói xong liền quay sang căn dặn Thu Nga chuẩn bị một con dao nhỏ, một ít cỏ khô, hai cân khoai lang (một cân tương đương 0,5kg) một ít muối, vài tấm thảm thật dầy, một ít hương liệu khử mùi tanh, thêm hai hộp đựng thức ăn còn trống. Xong xuôi mọi người liền cưỡi ngựa đi, Uyển Lâm ngồi phía sau Nguyệt Lan, Nhị công chúa ở sau lưng Lục hoàng tử, An Duyệt Hiên và Thất hoàng tử mỗi người một con ngựa. Vì đường khó đi nên mọi người chỉ mang theo thị vệ võ công cao cường theo để bảo vệ.

Đi đến dòng suối mà Thất hoàng tử miêu tả, mọi người đều phải trầm trồ khen ngợi một tiếng. Một bên các thị vệ trải thảm ra sẵn, một bên nhóm người Uyển Lâm thong thả đi dạo một vòng. Dưới dòng nước trong xanh có thể thấy rõ những con cá đang bơi lội, con nào cũng béo ú, chắc khoảng 6-10 cân (khoảng 3-5kg).

“Lâm tỷ tỷ, tỷ sai người chuẩn bị nhiều thứ như vậy, có phải định làm món ăn mới nào không?”

Nhị công chúa háo hức chờ mong. Lâm tỷ tỷ trước nay có nhiều ý kiến hay nhất, không chừng sẽ lại cho nàng một món ăn thật ngon nữa.

“Nhìn muội xem, thật giống con mèo nhỏ tham ăn. Tỷ chỉ nghĩ mọi người ra bờ suối nhất định sẽ muốn bắt cá, nên mang theo một ít thứ cần thiết, bù đắp việc lần trước chưa kịp thưởng thức món cá nướng.”

“Tốt, vậy chúng ta sẽ bắt cá giúp muội, ta cũng rất mong chờ món mà Lâm nhi làm ra đây.” 

An Duyệt Hiên cười ha hả, kéo Lục hoàng tử và Thất hoàng tử đi, dùng gươm mang theo bên người để bắt cá, dù sao họ cũng đã có kinh nghiệm bắt cá một lần rồi.

Bên này Uyển Lâm để thị vệ chặt xuống một cây tre, sau đó chuốt thành các đoạn nhỏ, có đầu nhọn để xiên cá. Chuẩn bị xong thì ba người kia cũng mang theo rất nhiều cá quay về, Uyển Lâm cảm thán, đúng là võ công cao cường cũng có lợi thế, bắt cá cũng dễ dàng, có cơ hội nàng cũng phải học một ít phòng thân, sau này bị lạc trong rừng cũng không sợ chết đói.

Uyển Lâm bắt đầu dùng những thanh tre mới chuốt, đâm từ miệng cá thẳng tới đuôi cá, mọi người trố mắt nhìn nàng hành động thuần thục. Xưa nay tiểu thư khuê cát, nói là nấu ăn thực chất cũng chỉ đứng một bên canh chừng, ít ai tự mình biết làm tất cả. Nguyệt Lan thấy vậy cũng học theo, chốc lát đã xâu được tất cả cá.

Uyển Lâm tuy lớn lên ở thành thị, nhưng lại rất thích vùng quê yên tĩnh. Thỉnh thoảng nàng sẽ đi đến các vùng nông thôn, ăn những món ăn dân dã, cảm nhận cuộc sống nông thôn ở những nơi khác nhau, thuận tiện học cách làm những món đơn giản tại nơi nàng đi qua, mà không như nhiều người đi du lịch ở những nơi xa hoa, đông đúc.

Tiếp theo nàng cắm những con cá đã được xiên xong xuống đất, bỏ thêm một ít khoai lang, phủ cỏ khô lên. Một bên làm, một bên Nguyệt Lan và Nhị công chúa cũng bắt chước, chia ra ba đống rơm khác nhau, xong xuôi liền châm lửa, để rơm cháy hết một lúc là có thể lấy ra dùng.

Trong lúc chờ cá chín, Uyển Lâm lấy hương liệu nàng mang theo, hoà vào nước, sau đó ngâm tay vào. Cũng để những người bên cạnh làm theo. Đây là do nàng nhớ xà phòng rửa tay ở hiện đại, nên bảo Thu Hương điều chế một ít hương liệu để khử mùi.

Mùi cá nướng thơm phức xông vào mũi, cách nướng này tính ra cũng không hiếm lạ gì, những đứa trẻ bình dân nhà nghèo cũng làm theo cách này, nhưng mấy vị quý tộc ở đây thì chưa từng trải qua.

Mang cá và khoai lang nướng chín, cạo đi phần cháy khét bê ngoài, ăn kèm một ít muối, làm tăng độ ngọt của thịt cá. Uyển Lâm mang cho các thị vệ đi theo một ít để thưởng thức, tuy nói thời đại này chủ tớ khác biệt, nhưng dù sao họ cũng là người bên cạnh, cũng nên chia sẻ thức ăn ngon cùng nhau.

“Trở về muội sẽ làm món này ở trong tẩm cung của muội” Nhị công chúa vuốt cái bụng no căng mà nói.

Lục hoàng tử cốc đầu nói:

“Ngốc, muội định thiêu cháy cả hoàng cung à?”

Lục hoàng tử cũng thật bất đắc dĩ, muội muội này cứ thấy thức ăn ngon là không suy nghĩ được gì nữa cả.

“Tại sao món ngon lúc nào ở trong cung cũng không được ăn hết vậy. Bằng không Lâm tỷ tỷ làm hoàng tẩu của muội đi, sau này thường xuyên nấu món ngon cho muội.”

Lời này của Nhị công chúa vừa nói ra khiến không khí trở nên ngại ngùng.
Bình Luận (0)
Comment