Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 289

Lão giả áo tang bị đụng vào lại té xuống mặt đất, sau đó bay lên không trung, tung một đấm.

Ông ta giống như một con rồng đang phẫn nộ, trên người còn toát ra uy nghiêm của rồng, kết hợp với tu vi thâm hậu của cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu của ông ta nữa.

Cú đấm đó bộc phát ra thanh thế đáng sợ, khiến những người đứng xem bên dưới đều hết lời ngợi khen.

Bụp!

Nhưng ánh sáng vàng đó giống như một kết giới, không hề lung lay dù chỉ một chút. Khi âm thanh cực lớn vang khắp trời đất, khóe miệng lão giả áo tang lại chảy máu, ông ta lại bị hất bay ra lại.

Ông ta bị thương không nhẹ. Một vài cao thủ Tiên Thiên lục khiếu thấy vậy thì mừng thầm.

Ở núi Thiên Hỏa, lão giả áo tang là kẻ một tay che trời.

Có ông ta ở đó, ai cũng phải đối mặt với áp lực rất lớn, bây giờ ông ta đã bị thương, rõ ràng là tin tốt!

“Mọi người nhìn đi!”

Advertisement

Có người ngạc nhiên thốt lên, dung nham chi tâm màu đỏ máu đó đang không ngừng rung chuyển giữa không trung.

Lâm Nhất hơi chau mày, hắn đã quá quen với cảnh tượng này. Trước đây khi hái Hán Kim Liên cũng từng nguy hiểm như thế, nó biến ảo thành dị thú thượng cổ Hán Bạt khi gặp nguy hiểm.

Vào lúc trụ ánh sáng màu vàng biến mất thì dung nham chi tâm màu đỏ máu đang chuyển động cũng biến thành một con Huyết Ma Thú hung hãn.

Trên người tỏa ra khí tức mãnh liệt và nóng rát, nó sải cánh, muốn bay khỏi núi Thiên Hỏa.

“Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!”

Sao đám cao thủ Tiên Thiên ở phía dưới có thể để cho nó chạy mất, lúc ánh sáng biến mất thì ai nấy cũng bay lên không.

Họ thi nhau ra sát chiêu.

Advertisement

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, mấy trăm chiêu thức của Tiên Thiên võ kỹ được đánh lên người Huyết Ma Thứu.

Mặc dù võ giả Tiên Thiên không thể bay nhưng họ đã mở Cước Khiếu, búng một cái là có thể bay lên cả trăm trượng. Họ dùng thân pháp di chuyển trong không trung thì có thể giữ được trong một khoảng thời gian.

Tất cả đều điên cuồng tấn công Huyết Ma Thứu.

Dung nham chi tâm bát phẩm mới sinh ra vốn dĩ không thể nào bay lên trời nên luôn bị động chịu đánh.

Nhưng đòn phản công của nó cũng rất sắc bén.

Chưa được mấy giây thì đã có hơn mười người bị thương nặng, có vài người xui xẻo rơi xuống động hỏa diễm và bị thiêu rụi ngay lập tức.

Lâm Nhất khẽ chau mày, theo như cục diện hiện tại thì Huyết Ma Thứu sắp không chống cự được nổi nữa rồi.

Đến lúc đó, chắc đến tám phần là dung nham chi tâm bát phẩm này sẽ rơi vào tay của lão giả áo tang.

Còn không thì nó cũng sẽ rơi vào tay của mấy cao thủ Tiên Thiên lục khiếu đấy, không có liên quan gì đến hắn.

Phải nghĩ cách mới được!

Chương Nhạc nhìn sang Lâm Nhất ở bên cạnh thì thấy hai mắt hắn sáng lên, nhìn chằm chằm vào Huyết Ma Thứu trên không trung.

Hắn ngạc nhiên nói: “Lâm huynh đệ, đừng nói ngươi cũng có muốn có dung nham chi tâm đấy chứ?”

“Sao lại không chứ?”

Chương Nhạc nghe vậy thì ngây ra, đáp lại: “Nhìn cục diện này, dù có lấy được dung nham chi tâm bát phẩm thì nó cũng là một củ khoai bỏng tay, nhất định sẽ bị vây đánh”.

“Thế gian có kỳ ngộ nào mà không cần phải mạo hiểm đâu. Ai cũng giành, nếu như huynh không giành thì làm sao nổi bật hơn họ. Lẽ nào huynh định cả đời cũng sẽ dừng lại ở cảnh giới Thiên Tiên thấp kém sao?”

Lâm Nhất hào khí ngất trời, giọng điệu của hắn rất kiên định, không có chút gì là do dự.

Ai nấy cũng đều tranh giành, nếu ngươi không tranh thì làm sao có thể nổi bật?

Chỉ có mấy chữ đó thôi mà cứ như tiếng sấm nổ, ù ù mãi không dứt trong đầu Chương Nhạc. Đạo lý rất đơn giản, nhưng hắn ta lại cứ không hiểu được, cứ sợ này sợ kia, không dám mạo hiểm.

Hắn ta có thể ở lại trên núi Thiên Hỏa đến bốn tháng thì chứng tỏ thực lực không tồi…

Nhưng tới giờ chỉ thu hoạch được một viên dung nham chi tâm, điều này có liên quan tới việc hắn ta luôn đặt mình ở vị trí an toàn.

Tự mình lựa chọn bình yên thì lấy đâu ra thành quả?

“Chương đại ca, tránh ra chút nào!”

Chương Nhạc giật mình, hắn ta thấy Lâm Nhất đang ở bên cạnh mình bộc phát ra Viêm Ma Chi Khu một lần nữa.

Cơ thể hắn đột ngột nở to ra, cao đến hai mét, lửa đỏ bốc trên đầu, khí tức đáng sức bộc phát ra.

Tiên Thiên Thuần Dương Công trong cơ thể điên cuồng trỗi dậy, khí tức trên người càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Chương Nhạc vội vã né ra, khí nóng phát ra từ trên người Lâm Nhất đã khiến hắn ta cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn nắm tay chặt thành nắm đấm, linh nguyên Tiên Thiên không ngừng tụ lại.

Ù ù!

Ánh sáng của nắm đấm mang theo sức mạnh cuồn cuộn, nắm đấm bên phải của Lâm Nhất hơi mất kiểm soát và run lên.

Ánh sáng đáng sợ của quyền này khiến Chương Nhạc cũng phải lạnh người khi nhìn thấy, nhưng Lâm Nhất vẫn chưa dừng lại, hành động của hắn có hơi điên cuồng.

Lúc sức mạnh đạt đến mức giới hạn mà tay có thể chịu đựng thì Lâm Nhất giận dữ hét lên, quyền mang đó lên mặt đất.

Quyền kiếm hợp nhất!

Đồng thời, đoạn kiếm võ hồn bên cạnh phóng ra kiếm quang, được Lâm Nhất thúc đẩy.

Quyền mang và kiếm quang đột ngột hợp nhất với nhau.

Chỉ cần bất cẩn một chút thôi, hành động này sẽ mang lại hậu quả là bàn tay bị nổ nát bươm.

Ầm!

Sức mạnh đáng sợ khi kiếm và quyền hợp nhất đập mạnh xuống đất. Một tiếng “ầm” vang lên, cả núi Thiên Hỏa đều rung chuyển bởi nắm đấm đó.

Sức mạnh lan ra dưới mặt đất, nham thạch cuồn cuộn trong động hỏa diễm cũng bắn lên mãnh liệt.

Động hỏa diễm vừa mới sinh ra dung nham chi tâm giống như một thùng thuốc nổ, tiếp tục bùng nổ sau cú đấm của Lâm Nhất.

Ầm!

Trong lúc phun trào mãnh liệt, vô số dung nham điên cuồng b ắn ra ngoài.

Rất nhiều võ giả đang bao vây tấn công Huyết Ma Thứu gặp cảnh bất ngờ đó đều không kịp trở tay.

Nhớ đến uy lực đáng sợ của nham thạch thì mặt mày ai cũng biến sắc, thi nhau trốn chạy.

Áp lực của Huyết Ma Thứu đột ngột được giảm xuống, nó tìm phương hướng rồi chạy như điên.

“Á đệch!”

Ánh mắt ai nấy cũng thoáng qua vẻ lo lắng, bọn họ chỉ lo bỏ chạy, giờ muốn đuổi theo thì đã không kịp nữa rồi.

Soạt!

Nhưng đúng vào lúc đó, một bóng người dường như đã đoán được Huyết Ma Thứu sẽ bỏ trốn, lập tức bay qua, chặn Huyết Ma Thứu đã bị thương nặng lại.

Người này tung ra một đấm khiến Huyết Ma Thứu trở lại nguyên hình.

Đến khi nhìn rõ được mặt của người đó là ai thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, nói không ra lời: “Là Lâm Nhất!”

Ánh sáng lửa từ trong động hỏa diễm in trên khuôn mặt của thiếu niên thành một vùng đỏ ửng.

Lúc này khuôn mặt thanh tú đó đầy vẻ kiên định.

Ai cũng tranh giành, vậy tại sao ta lại không tranh?

Chương Nhạc kinh ngạc há hốc miệng, nhìn cảnh tượng đó với vẻ không thể nào tin nổi.

“Muốn chết mà!”

Lão giả áo gai vô cùng tức giận, sát khí toát lên khắp người.

“Tên tiểu súc sinh đáng chết, giết hắn đi!”

Những người khác cũng vậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận, lúc định thần lại thì ào ào xông lên.
Bình Luận (0)
Comment