Độc Tôn Tam Giới

Chương 672

Thấy vẻ mặt Giang Trần mê hoặc, Thuấn lão có chút hổ thẹn, cười hắc hắc nói:

- Kỳ thật, trận pháp mở ra kia, chỉ là bị lão phu động một chút, những Linh Thạch kia bị lão phu lấy đi. Chỉ cần thả Linh Thạch lại, mở trận pháp ra một lần nữa là được. Vốn bốn đại tông môn chuẩn bị cho các ngươi ở chỗ này ba năm. Nếu không phải lão phu nóng vội, các ngươi khảo hạch sẽ không bị cắt đứt sớm. Ba năm này, người khác hưởng thụ không đến, nhưng ngươi lại có thể tiếp tục hưởng thụ.


Giang Trần nghe vậy, trợn mắt há hốc mồm. Đối với thực lực của Thuấn lão này, lại càng thêm hiếu kỳ.

Không coi Tứ Đại Tôn Giả vào đâu, tùy tiện động thủ với trận pháp, điều này nói rõ thực lực của Thuấn lão, viễn siêu Tứ Đại Tôn Giả a.

- Tính toán, có lẽ ít nhất còn có một năm rưỡi đến hai năm, không biết có đủ hay không?

Thuấn lão hỏi.

- Ngược lại không cần lâu như vậy, ba tháng thời gian là đủ.

Thuấn lão vỗ tay:

- Vậy quyết định như vậy đi. Giang Trần, mặc kệ việc này thành hay không, lão phu thiếu nợ ngươi một cái nhân tình.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, đối với nhân tình gì đó, ngược lại là không xem trọng.

Thuấn lão thấy Giang Trần tiêu sái, tựa hồ không quá để ý hắn hứa hẹn, không khỏi cười khổ, thở dài:

- Giang Trần, ngươi biết một nhân tình của lão phu, ý vị như thế nào không?

- Thuấn lão, Giang Trần ta làm việc, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Ngươi viện thủ ta hai lần, ta vì sự tình của Hoàng Nhi cô nương, tự nhiên sẽ tận tâm tận lực, ngược lại không dám cầu hồi báo gì.

Giang Trần nói là nói thật, hắn thật sự không cầu Thuấn lão có hồi báo gì.

Công pháp? Chỉ điểm tu luyện?

Những cái này đối với Giang Trần mà nói, đều là có cũng được mà không có cũng không sao.

Chính là bởi vì Giang Trần có nắm chắc, cho nên hắn có thể làm được không kiêu ngạo không tự ti, hoàn toàn không thèm để ý nhân tình của Thuấn lão.

Người của bốn đại tông môn, ở ngoài Bất Diệt Linh Sơn ngây người mười ngày, liền không thể không từ bỏ.

Cho nên, lúc này mở trận pháp của Bất Diệt Linh Sơn ra một lần nữa, là hoàn toàn không lo lắng có người tới quấy rầy.

Mà Thiên Linh khu có rất nhiều tiểu viện, bọn hắn mỗi người một viện, ngược lại phi thường thích ý.

Giang Trần ghi cho Thuấn lão một tờ đơn, để hắn chuẩn bị một ít tài liệu, hắn muốn luyện chế một loại đan dược an hồn tĩnh tâm.

Viên thuốc này tên là Lục Đạo đan, luyện chế cực kỳ không dễ.

Ngoại trừ Lục Đạo đan ra, Giang Trần lại từ trong trí nhớ kiếp trước, vơ vét ra một ít tư liệu.

Kiếp trước, Giang Trần có nghiên cứu Bách Thế Đồng Tâm Chú, cho nên cũng hiểu được không ít.

Một loại là kinh văn 《 Phạm Âm Độ Hồn Chú 》, lúc nào cũng ngâm xướng, có thể an hồn tĩnh khí, áp chế quấy nhiễu trong linh hồn.

《 Phạm Âm Độ Hồn Chú 》này, thao tác tốt một ít, hiệu quả cũng không tệ.

Mà loại khác, là một khúc phổ, tên là 《 Tiên Lại Diệu Âm 》, đồng dạng《 Phạm Âm Độ Hồn Chú 》, đều dùng cho an hồn, nhưng mà hiệu quả khúc phổ này, lại tốt hơn 《 Phạm Âm Độ Hồn Chú 》rất nhiều.

Hơn nữa, khúc phổ này có thể dùng rất nhiều nhạc khí đến đàn, nhất là loại nhạc khí ý cảnh không linh, hiệu quả sẽ tốt nhất. Ví dụ như cổ cầm, trường tiêu, sáo, đàn tranh…

Giang Trần dựa vào trí nhớ, viết ra hai quyển sách kia, bỏ ra trọn vẹn nửa tháng thời gian, hơn nữa muốn xử lý hoàn thiện, lại dùng không ít ngày.

- Hoàng Nhi cô nương,《 Phạm Âm Độ Hồn Chú 》này, mỗi ngày vào lúc sáng, trưa, tối niệm ba lượt, nếu như lúc tâm thần không tập trung, cũng có thể niệm, có thể áp chế quấy nhiễu trong linh hồn ngươi.

- Mà《 Tiên Lại Diệu Âm 》này, nếu phát tác lợi hại, có thể dùng nhạc khí đến khảy đàn, áp chế tạp âm trong linh hồn, có hiệu quả an hồn tuyệt hảo. Tuy cái này không trị được căn bản, nhưng trì hoãn bệnh tình phát tác, là có hữu hiệu tuyệt đối. Hơn nữa, nếu lợi dụng tốt, có thể bảo vệ ngươi trong mười năm không bị Bách Thế Đồng Tâm Chú quấy nhiễu. Nhưng Bách Thế Đồng Tâm Chú này là oán độc chú, không chết không ngớt, nếu như không thể trị tận gốc, khi không áp chế nổi, cuối cùng sẽ đến cắn trả ngươi, hơn nữa đến lúc đó, lực cắn trả sẽ phi thường cường đại. Cho nên, hai quyển sách này, bảo vệ ngươi mười năm không có vấn đề, thậm chí hai mươi năm cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu là năm ba mươi năm, vậy thì khó nói.

Thuấn lão ở một bên, ngữ khí kiên định:

- Lão phu nhất định sẽ tìm được An Hồn Mộc, giúp Hoàng Nhi thanh trừ chú ngữ trong cơ thể.

Giang Trần gật đầu, trời không tuyệt đường người, Hoàng Nhi cô nương này thoạt nhìn không giống người đoản mệnh, nói không chừng trong mệnh sẽ xuất hiện chuyển cơ.

Ít nhất, một già một trẻ bọn hắn gặp được mình, là một lần chuyển cơ.

Hoàng Nhi tiếp nhận hai quyển sách kia, trong đôi mắt lộ ra một tia cảm động.

- Giang công tử, bởi vì sự tình của tiểu nữ tử, làm cho ngươi hao phí thời gian, hao phí tinh lực, tiểu nữ rất băn khoăn.

- Hoàng Nhi cô nương, ngươi nói như vậy, Giang mỗ lại hổ thẹn rồi. Ngày đó ở Nhị Độ Quan, nếu không phải Thuấn lão, nói không chừng Giang Trần ta đã không qua được.

Hoàng Nhi cười nhẹ nhàng, rõ ràng là khuôn mặt xấu xí, nhưng nụ cười kia, lại cho người một cảm giác ánh nắng tươi sáng, trăm hoa đua nở.

- Giang công tử, Hoàng Nhi cũng sơ thông âm luật,《 Tiên Lại Diệu Âm》này xem xét là vật bất phàm. Công tử học cứu thiên nhân, thật là người đại tài.

Hoàng Nhi ở phương diện âm nhạc, coi như là thiên tài, tạo nghệ rất sâu.

Nhưng nàng xem xét《 Tiên Lại Diệu Âm 》này, liền bị chấn kinh rồi. Thanh âm tự nhiên bực này, lại ẩn giấu trong thế tục, thật khiến cho nàng có chút giật mình. Đối với Giang Trần là bạn cùng lứa tuổi, lại càng có cảm giác xem không thấu.

Trước kia Thuấn lão chú ý Giang Trần, Hoàng Nhi lơ đễnh, chỉ cảm thấy Giang Trần hẳn là lấy được một ít kỳ ngộ, phương diện võ đạo cùng đan đạo có chút thiên phú, cho nên ở liên minh 16 nước lộ ra xuất chúng.

Hôm nay xem ra, ánh mắt của mình, cuối cùng không bằng Thuấn lão.

Hoàng Nhi nghĩ đến trước kia mình khinh thị Giang Trần, trong nội tâm cực kỳ hổ thẹn. Nàng là thiếu nữ tâm địa thiện lương, hôm nay nhận ân huệ của Giang Trần, lại nghĩ đến trước kia mình khinh thị hắn, trong nội tâm không khỏi có chút áy náy.

- Hoàng Nhi cô nương cũng không cần sầu lo, ta xem khí tượng của ngươi, hẳn là người có đại phúc duyên. Dù cuộc đời này gặp phải tai ách, cũng sẽ gặp dữ hóa lành. Huống chi, có trưởng bối nhân hậu như Thuấn lão bảo vệ, ngươi đời này, tất sẽ trước khổ sau ngọt.

Cũng không phải Giang Trần ăn nói lung tung, kiếp trước hắn có thuật nhìn người, nhìn khí tượng một người, có thể thấy được một ít mánh khóe.

Hoàng Nhi cô nương này, xác thực không phải loại người đoản mệnh. Chỉ là, nàng này có chút tai kiếp, một khi vượt qua, phúc duyên sẽ thâm hậu.

Thuấn lão nghe vậy, cũng cả kinh.

Giang Trần này nói, vậy mà cùng Thiên Cơ lão nhân tính toán, cơ hồ là không sai biệt lắm. Lúc trước Thiên Cơ lão nhân tính, cũng nói Hoàng Nhi có đại phúc duyên, trước khổ sau ngọt, sau khi gặp được quý nhân, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
Bình Luận (0)
Comment