Độc Tôn Tam Giới

Chương 1257

Thời gian trôi qua, thời gian cách thời điểm Thái Uyên các khai trương cũng càng ngày càng gần. Trong khoảng thời gian này, Giang Trần vô cùng bận rộn, mỗi một ngày ít nhất một nửa thời gian đã giành cho việc huấn luyện những đồng môn Đan Kiền Cung, bồi dưỡng bọn họ thành đan sư.

Sau khi chứng kiến thủ đoạn đan đạo của Giang Trần, những đồng môn này tự nhiên vô cùng vui vẻ, đối với việc Giang Trần dạy bảo bọn họ cảm thấy vô cùng biết ơn.

Cả đám vô cùng chú ý học hỏi cho nên tiến bộ tiến triển thần tốc.

Cũng là do bọn họ may mắn, nếu nói Giang Trần kiếp trước gặp phải người cấp bậc như bọn họ, ngay cả tư cách làm dược đồng cho hắn cũng không có chứ đừng nói là được Giang Trần tự mình chỉ điểm.

Lúc này Hỏa Linh chi thể của Thân Tam Hỏa phát huy ra ưu thế. Tiến bộ của hắn ta có thể nói là thần tốc, trong lúc vô hình thậm chí còn có dấu hiệu gần đuổi tới trình độ của Vân Niết trưởng lão năm đó.

Tiến bộ bực này cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ngoài Thân Tam Hỏa ra, Nhung Tử Phong và Âu Dương Siêu cũng theo sát phía sau. Nhưng mà tuy rằng thiên phú của hai người này cao, chỉ là so với Thân Tam Hỏa vẫn có chênh lệch không nhỏ.

- Tam Hỏa, thiên phú của ngươi xuất chúng, khiến cho ta giật mình. Ta hy vọng ba tháng sau ngươi có thể đạt tới tiêu chuẩn Đan Vương, thông qua khảo hạch Đan Vương trong Lưu Ly vương thành này.

Thân Tam Hỏa giật mình nói:

- Đan Vương sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Không cần phải giật mình, những lời này ta chỉ nói với một mình ngươi. Nhung Tử Phong và Âu Dương Siêu tuy rằng thiên phú không tệ, thế nhưng trong vòng ba năm chưa chắc bọn họ đã có thể thông qua khảo hạch Đan Vương. Ngươi thì khác. Thiên phú của ngươi ở mặt đan đạo không thua Mộc Cao Kỳ, chỉ là tư chất tiên thiên của Mộc Cao Kỳ lại hơn ngươi không ít. Nhưng mà tư chất Tiên thiên có thể thông qua hậu thiên bù đắp lại. Tư chất hậu thiên ngươi vô cùng ưu việt, trên con đường đan đạo này, tiến cảnh cũng coi như không tệ.

Những lời này của Giang Trần giống như là trưởng bối dạy bảo vãn bối.

Nhưng mà Thân Tam Hỏa nghe vậy lại không cảm thấy có một chút khó chịu nào. Trong khoảng thời gian này hắn đi theo Giang Trần học tập đan đạo, dùng tài trí của hắn làm sao lại không nhìn ra được cớ chứ? Nội tình đan đạo của Giang Trần tuyệt đối còn hùng hậu hơn tất cả trưởng lão của Thảo Mộc đường cộng lại.

Năm đó ở Đan Kiền Cung, thủ đoạn đan đạo của Giang Trần bất quá chỉ giống như một góc băng sơn mà thôi.

Nực cười lúc trước hắn còn khiêu chiến với Giang Trần, cái gì mà đánh cược đan đấu. Kết quả thua chật vật như vậy, may mắn mà không trở thành trò hề quá lớn.

Giờ phút này Thân Tam Hỏa so với ai khác còn rõ ràng hơn, trên danh nghĩa Giang Trần là sư huynh, kỳ thực hắn nên coi Giang Trần là sư tôn. Thậm chí còn nên tôn trọng giống như tổ sư đan đạo vậy.

Đi theo Giang Trần, tiền đồ tuyệt đối mạnh hơn gấp trăm lần lúc còn ở Đan Kiền Cung.

- Tam Hỏa, yêu cầu của ta đối với ngươi chỉ có một. Mặc kệ thành tựu sau này của ngươi có hiển hách ra sao, vĩnh viễn không nên quên một điểm. Ngươi là đệ tử Đan Kiền Cung, trên người của ngươi có sứ mạng phục hưng Đan Kiền Cung. Có lẽ đây không phải là trách nhiệm của một mình ngươi. Thế nhưng ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ, trên người ngươi có một phần sứ mạng.

- Giang Trần sư huynh, Thân Tam Hỏa ta có ngày hôm nay, tất cả đều là do Đan Kiền Cung, uống nước nhớ nguồn, ta há có thể quên đi ân tông môn đào tạo? Chỉ cần Thân Tam Hỏa ta còn một hơi, tuyệt đối sẽ không dám quên đại ân đại nghĩa của tông môn.

- Rất tốt.

Giang Trần gật đầu.

- Hy vọng ngươi có thể sớm ngày trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía trong Lưu Ly vương thành. Như vậy trọng trách trên người ta sẽ nhẹ hơn một chút.

Nói thật, Giang Trần hiện tại chiếu cố những đồng môn này cũng xuất phát từ đạo nghĩa mà trợ giúp. Hắn đối với loại sinh hoạt giống như làm bảo mẫu này không có bao nhiêu hứng thú.

Nếu như Thân Tam Hỏa có thể trưởng thành, khởi động Thái Uyên cái, tuyệt đối hắn sẽ không ngại để cho Thân Tam Hỏa một mình đảm đương một phía. Mà hắn thì lui về khống chế phía sau màn.

Giang Trần xuất ra hai bình ngọc, đặt lên trên bàn.

- Ở đây có hai khỏa đan dược, một khỏa là Nguyên Nguyên đan, một khỏa là Thánh La đan. Nguyên Nguyên đan có thể giúp ngươi ở trong phạm vi Nguyên Cảnh vô điều kiện tăng lên một cấp độ. Thánh La đan có thể giúp ngươi tăng ba thành nắm chắc khi trùng kích Thánh Cảnh.

Thân Tam Hỏa nghe vậy lập tức kinh hãi, con mắt nhanh như chớp nhìn chằm chằm vào ba bình ngọc. Trong lúc nhất thời trong lòng dường như nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên vẻ kích động.

- Tam Hỏa, chỗ quan trọng khi trùng kích Đan Vương là tu vi võ đạo của ngươi ít nhất phải đột phá Thánh Cảnh. Hiện tại bất quá ngươi chỉ là Nguyên Cảnh bát trọng, muốn đột phá Thánh Cảnh, không có ngoại lực trợ giúp thì không được. Hai khỏa đan dược này có lẽ có thể trợ giúp ngươi được một chút.

Nguyên Nguyên đan, chỉ dùng Sơ Vân ngọc lộ luyện chế. Lúc trước Vân Niết trưởng lão từng cho hắn ba khỏa, sau khi Giang Trần tự mình dùng một khỏa, về sau lại đưa cho lão gia tử Diệp Trọng Lâu một khỏa.

Một khỏa còn lại, Giang Trần định đưa cho Câu Ngọc hoặc là Tiết Đồng.

Nhưng sau đó xảy ra một loạt biến cố, khiến cho hắn chưa kịp đưa khỏa đan được này ra. Hiện tại cho Thân Tam Hỏa cũng có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Về phần Câu Ngọc và Tiết Đồng, Giang Trần định thong qua con đường khác đền bù cho bọn họ.

Thân Tam Hỏa đỏ bừng mặt, trong lòng rung động, vội vàng cảm tạ. Đồng thời lại nghĩ đến ban đầu ở Đan Kiền Cung mình đối nghịch, phá hoại Giang Trần, trong lòng lại cảm thấy hổ thẹn vài phần. Trong lúc nhất thời lời cảm kích không biết nên nói thế nào.

Cũng không phải Giang Trần thu mua nhân tâm, hắn cho Thân Tam Hỏa những đan dược này, cũng là xuất phát từ sự cân nhắc, hắn cũng không muốn Thân Tam Hỏa báo đáp cái gì.

- Làm rất tốt, tranh thủ sớm ngày đột phá Thánh Cảnh. Đạt được lệnh bài Đan Vương. Có lệnh bài Đan Vương, về sau ngươi đi khắp thiên hạ cũng không có ai dám xem nhẹ ngươi.

Thân Tam Hỏa gật gật đầu nói:

- Sư huynh, miệng ta không quen, người cứ xem hành động của ta là được.

Giang Trần cười cười, vỗ bả vai hắn rồi đi ra ngoài. Vừa đi ra bên ngoài đã thấy Vi Kiệt tới chơi.

- Chân huynh, có một tin tức tốt, một tin tức xấu, huynh muốn nghe tin nào trước?

Vi Kiệt đi thẳng vào vấn đế.

Giang Trần sững sờ nhìn Vi Kiệt, tiểu tử này xem ra có tâm tình không tệ a, không ngờ lại chơi trò này với hắn.

- Trước tiên là nói về tin tức xấu đi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

Vi Kiệt cười hì hì, gãi gãi đầu, cười khổ nói:

- Hay là cứ nói tin tức xấu trước vậy. Bởi vì tin tức xấu này là căn cứ vào trên tin tức tốt.

Giang Trần nhún nhún vai nói:

- Đừng có nói nhảm, làm lãng phí thời gian củ ta.
Bình Luận (0)
Comment