Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 432

"Được! Vậy hãy gọi là mộng tỉnh thời gian." Tư Thẩm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Tích Cửu: "A Sanh, theo ý của ngươi."

Những lời cuối cùng hắn nói nhẹ nhàng như nước, mơ hồ mang theo sủng nịch.

Trong lòng Cố Tích Cửu có chút xao động, vì thế đảo mắt đi, dứt khoát lách qua chủ đề khác "Kết giới nơi này là do thánh tôn thiết lập đúng không? Từ đỉnh thứ 6 trở lên, có phải không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào hay không?"

"Ngươi rất thông minh." Tư Thẩm mỉm cười, híp mắt lại nhìn tầng kết giới kia: "Nhưng cũng không phải không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Nếu người tu luyện có linh lực đạt tới cấp 9, có thể tới đây mạo hiểm một chút."

Trong lòng Cố Tích Cửu vừa động: "Vậy Hoa Vô Ngôn, Thiên Nguyệt Nhiễm, Hữu thiên sư bọn họ có phải đã từng vào nơi đó hay không?"

Tư Thẩm cười: "Có lẽ là vậy. Tiêu chí của đệ tử thiên bẩm chân chính có đầy đủ tư cách, chính là thoát ra từ đỉnh thứ 6 và đỉnh thứ 7."

"Ngươi biết rất nhiều!" Cố Tích Cửu nhìn hắn một cái.

Tư Thẩm dùng một cánh tay khoanh eo nàng lại: "Vậy ngươi có động tâm với ta hay không?"

Bên hông Cố Tích Cửu bỗng nhiên lấp lánh mũi kiếm, cánh tay Tư Thẩm suýt nữa đã bị cắt. Cố Tích Cửu cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nói thì nói, còn động tay động chân nữa thì ta có thể nhận ra ngươi, nhưng kiếm của ta sẽ không nhận ra ngươi."

Tư Thẩm dứt khoát rút cánh tay về, một tay chống đầu gối: "A Sanh, ngươi thật nhẫn tâm, ta nói ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

"Không cần!" Cố Tích Cửu đứng lên.

"Ngươi có người trong lòng? Long Tư Dạ? Tả thiên sư?" Tư Thẩm tiếp tục hỏi.

Cố Tích Cửu đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi nói bậy gì đó?"

Tư Thẩm thản nhiên cười: "Đệ tử thiên bẩm có cả thảy 5 vị, Tả Hữu thiên sư, Hoa Vô Ngôn, Thiên Nguyệt Nhiễm, Long Tư Dạ, nhưng vừa rồi ngươi chỉ hỏi ba vị kia, không hề nhắc tới Tả thiên sư và Long Tư Dạ. Hai người kia nổi danh như thế, ngươi không có khả năng quên bọn họ. Sở dĩ người không nhắc tới, chính là vì trong lòng ngươi có cảm giác đặc biệt đối với bọn họ, theo bản năng sẽ cố tình bỏ qua, ta nói đúng không?"

Cố Tích Cửu: "......"

Thật vậy sao?

Không có gì bất ngờ nếu nàng có khúc mắc với Long Tư Dạ. Rốt cuộc, tình cảm kia đã từng quá khắc cốt minh tâm, không phải muốn quên là có thể lập tức quên được.

Nhưng nàng không thể có cảm giác đó với Tả thiên sư Đế Phất Y. Chẳng phải nàng luôn đề phòng hắn hay sao?

Trong đầu hiện lên bộ dáng cười như không cười của Đế Phất Y, trái tim nàng khẽ nhảy lên, có chút bối rối.

Không thể! Nàng sẽ không có cảm giác đó với Đế Phất Y, có lẽ vì bị người kia dây dưa khá lâu nên tạo nên một nỗi ám ảnh, nhất định là như thế!

"Hiện tại ở trong lòng ngươi, vị trí hai người bọn họ bên nào nặng hơn?" Tư Thẩm cầm một bàn tay của nàng, từng bước hướng dẫn, giọng nói nhẹ nhàng giống như cơn gió.

Cố Tích Cửu giống như bị thôi miên, hình ảnh Long Tư Dạ và Đế Phất Y lần lượt xuất hiện ở trong đầu......

Mỗi lần nhớ tới Long Tư Dạ, trong lòng nàng không thể nói ra đó là tư vị gì, dường như có một quả cầu lửa đang cháy, nhưng trong lòng lại rất lạnh lẽo.

Nhưng khi nàng nhớ tới Đế Phất Y, trong lòng lại có một loại cảm giác ấm áp không thể nào diễn tả ——

"Ngoan, nói cho ta biết, trong số bọn họ, ai để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho ngươi?" Giọng nói của Tư Thẩm càng nhẹ nhàng hơn.

Ấn tượng sâu sắc?

Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Tích Cửu là bóng dáng Long Tư Dạ, người luôn gây tổn thương cho mình sẽ để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Tổn thương càng thâm, ấn tượng càng sâu ——

"Long Tư Dạ ——" Cố Tích Cửu phun ra ba chữ. Tư Thẩm vốn đang nắm tay nàng, lúc này bỗng nhiên siết chặt, đôi mắt tối sầm lại.

Cố Tích Cửu bị hắn siết đau, cuối cùng cũng tỉnh táo, theo bản năng muốn rút tay mình lại: "Đau quá, buông ta ra!"

Tư Thẩm buông lỏng tay nàng ra. Cố Tích Cửu nhìn nhìn cổ tay của mình, không ngờ bị hắn để lại năm dấu tay.
Bình Luận (0)
Comment