Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 167

Long Tư Dạ mang theo nàng bước đi cực nhanh, vừa mới ra tới cửa điện, bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Trong lòng Cố Tích Cửu dao động, cũng ngẩng đầu nhìn xem, sau đó ngây người ngẩn ngơ!

Giữa không trung, có những dải lụa màu xanh rực rỡ, và trên những dải lụa rực rỡ đó là một con thuyền màu xanh da trời!

Không thể nhìn ra được vật liệu của thân thuyền, nhưng nó có màu xanh giống như bầu trời, trong suốt giống như thủy tinh. Thân thuyền có hình vẽ trên đó, màu xanh là đáy, có những đám mây trắng lơ lửng, bên trong mây trắng còn có mặt trăng. Mặt trăng có màu vàng, trông rất thật, thậm chí cảm giác giống như ánh trăng đang tỏa sáng. Dưới ánh trăng có trăm chim đang bay lượn nhảy mua xung quanh.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, hình ảnh trên thân thuyền hoạt động giống như sóng nước, liếc mắt nhìn lên một cái, trăng, mây và chim đều giống như thật.

Con thuyền này rõ ràng đang lướt đi ở trên không trung, nhưng lại khiến người ta có cảm giác giống như nó đang lướt đi trên biển. Những dải lụa màu xanh rực rỡ dưới thuyền dập dềnh giống như sóng biển, cánh buồm chính là những đám mây trắng vờn quanh......

Không giống như vật phàm trần, nó giống như thần tiên đang du hành ở trên bầu trời.

Xung quanh con thuyền có tám người.

Bốn nam bốn nữ, đều là mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo choàng cùng màu, đều là nhân vật cực kỳ phong thần tuấn tú.

Bốn thiếu niên chèo thuyền, bốn thiếu nữ lần lượt đứng ở đầu thuyền với đuôi thuyền, thả những dải lụa màu xanh rực rỡ xuống......

Con thuyền không bị khép kín, có một người đang ở trên thuyền.

Người này mặc một thân áo tím, giống như đang ở bên trong đám mây màu tím, như mộng như ảo.

Thật kỳ lạ, Cố Tích Cửu có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của những thiếu niên và thiếu nữ kia. Tuy nhiên, người kia trên thuyền rõ ràng không bị che chắn, thậm chí cũng không mang mặt nạ hay thứ tương tự, nhưng Cố Tích Cửu mở to hai mắt vẫn không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.

Nàng chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen như mực cùng với áo tím bị gió thổi bay của hắn. Dường như hắn đang vẽ tranh ở trên thuyền, trước mặt là một cái bình phong. Hắn khẽ nâng một bàn tay, ống tay áo to rộng màu tím bay lên, lộ ra bàn tay trắng như ngọc. Trên ngón tay hắn có đeo một chiếc nhẫn mắt mèo, trong tay cầm một cây bút vẽ, đang vẽ tranh ở trên bức bình phong. Nhìn hắn bút tẩu long xà, giống như rất thích vẽ tranh.

"Tả thiên sư!"

"Tả thiên sư rốt cuộc tới rồi!"

Phía sau có người hô nhỏ, Cố Tích Cửu quay đầu lại, chính thấy Tuyên Đế đang dẫn theo văn võ bá quan chạy ra bên ngoài, mọi người đều đang nhìn lên không trung, nhìn lên con thuyền quỷ dị kia.......

Theo tiếng thầm thì của mọi người, ngoại trừ Tuyên Đế, Cố Tích Cửu, Long Tư Dạ, toàn bộ những người khác đều lần lượt quỳ xuống: "Cung nghênh Tả thiên sư!"

Ngay cả Tuyên Đế cũng mặt mày hớn hở chắp tay về phía trên: "Tả thiên sư, ngài rốt cuộc đã tới."

Thì ra đây là Tả thiên sư!

Quả là quá phô trương, rất biết thổ gió!

Loá mắt, chói mắt, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác phong khinh vân đạm.

"Tích Cửu, nhanh chóng dùng thuật thuấn di. Đi!" Long Tư Dạ vội vàng nói một câu ở bên tai Cố Tích Cửu, sau đó buông lỏng cánh tay, thả nàng ra.

Hắn tin với tính cách của nàng, phản ứng đầu tiên khi nàng có được tự do chính là đào tẩu!

Không ngờ Cố Tích Cửu chỉ bước qua bên cạnh hai bước, căn bản không có ý định rời đi!

Long Tư Dạ thất vọng, chẳng lẽ hắn thật sự đã nhận sai người?

Hắn hạ mắt xuống, vươn tay ra và kéo Cố Tích Cửu trở lại bên mình.

Cố Tích Cửu: "......"

Động tác của Long tông chủ quá nhanh!

Tốc độ của tia chớp cũng không so sánh được với tốc độ của hắn, nàng rõ ràng nhìn thấy hắn đưa tay ra, nhưng không thể né tránh, vừa vặn bị hắn kéo đi ——

Nàng cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không thể nào thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.

"Vì sao lại cố chấp như thế?" Giọng nói của Long Tư Dạ truyền vào trong tai nàng, hắn đang dùng truyền âm nhập mật, chỉ có nàng mới có thể nghe thấy.
Bình Luận (0)
Comment