Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 160

Ân sủng như vậy khiến nhân tâm kinh sợ, trong lòng Cố Tích Cửu mơ hồ có cảm giác không ổn, khom người nói: "Bệ hạ ân sủng Tích Cửu như vậy, Tích Cửu vô cùng cảm kích, nhưng Tích Cửu chỉ là một nữ tử bình thường, ngồi ở đây không thích hợp. Tích Cửu vẫn nên ngồi phía dưới." Nàng quay người muốn lui xuống.

Tuyên Đế giữ chặt nàng lại: "Tích Cửu, ngươi sớm muộn gì cũng là người hoàng gia ta, không phải là người bình thường, ngồi xuống trước đi."

Nàng sớm muộn gì cũng là người hoàng gia?!

Cố Tích Cửu cau mày, lão hoàng đế này vẫn còn muốn nàng gả cho tên cặn bã Dung Ngôn?

Dựa theo luật của Thiên Tinh Quốc, nếu như Dung Ngôn phạm tội giết hại Nhạc Hoa Hầu được chứng thực, cho dù hắn ta không bị xử trảm cũng sẽ bị biếm thành thứ dân và bị lưu đày......

Chẳng lẽ lão hoàng đế có tính toán khác? Muốn dùng nàng lưu lại đường lui cho Dung Ngôn?

Nàng câu môi cười, tưởng bở!

Lần này Tuyên Đế đã mời rất nhiều người tới. Cố Tạ Thiên, Dung Già La, Dung Triệt, Dung Sở, cùng với vài vị hoàng tử khác cũng đều đã tới.

Các loại sơn hào hải vị được cung nữ thái giám đưa lên, được đặt trên một cái bàn nhỏ gỗ đỏ trước mặt mọi người.

Tuyên Đế nói một số lời, đầu tiên là tán dương y thuật của Cố Tích Cửu một lượt, trong giọng nói tràn đầy vui sướng. Sau đó ông chuyển chuyện, dò hỏi Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, y thuật của ngươi đã học từ ai?"

Cố Tích Cửu vốn đã có tư tưởng chuẩn bị cho câu hỏi này, vì thế trả lời: "Khi Tích Cửu nhàn hạ thì đọc một số y thư, tự học."

Tuyên Đế nhướng mày, lặp lại một câu:" Tự học?"

Cố Tích Cửu gật đầu: "Vâng."

"Tích Cửu, ngươi nói dối!" Tuyên Đế gõ nhẹ ngón tay trên ngự án, giọng nói hơi lạnh.

Cố Tích Cửu thật ra không hề có chút hoang mang, chỉ nhíu mày, hỏi một câu: "Vì sao bệ hạ lại nói như thế?"

Tuyên Đế nói: "Ngươi lấy y thư từ đâu ra? Ngươi có biết y thư của các môn phái đều không lưu truyền ra ngoài hay không? Những y thư lưu thông trên thị trường đều là những thứ cực kỳ bình thường, nhưng những nội dung trong y thư mà ngươi đấu với Cổ thánh nữ đều là tinh hoa, trên thị trường căn bản không có! Theo trẫm biết, tàng thư trong nhà Cố tướng quân cũng không có nhiều, y thư càng là thiếu đáng thương. Tích Cửu, ngươi đã lấy những cuốn y thư đó từ đâu?"

Sự nghi ngờ của Tuyên Đế là có cơ sở, Cố Tích Cửu không nhịn được truyền âm với Thương Khung Ngọc: "Những quy tắc này sao ngươi không nói trước với ta?" Làm hại nàng đưa ra một lời nói dối và bị người ta chọc thủng cả mặt.

Thương Khung Ngọc ủy khuất: "Ta cảm thấy những điều đó đều không quan trọng......"

Cố Tích Cửu không nói nên lời, tạm thời không để ý tới nó.

"Tiểu Cửu, không thể khi quân. Con hãy ăn ngay nói thật đi" Cố Tạ Thiên lo sợ nữ nhi mình lại tiếp tục nói dối, vội vàng mở miệng nhắc nhở.

Những người ở đây cơ bản đều là những lão quan trường lâu năm, đều giống như hầu tinh, không phải dễ dàng có thể lừa gạt. Lúc này ánh mắt bọn họ đều dừng ở trên người Cố Tích Cửu, chờ nàng trả lời.

Chuyện này thật sự không dễ giải thích, nàng không thể nói nàng là người xuyên qua, đúng không?!

Có thể thấy những người này mẫn cảm đối với sự tình trọng sinh, quỷ bám vào người như thế, một khi bọn họ biết thân phận chân chính của nàng, đoán chừng không phải sẽ vui sướng tò mò, mà sẽ trực tiếp thiêu chết nàng giống như yêu ma!

Nàng liều mình, đưa ra một lý do mà người xuyên qua đều thích nói. Nàng thở dài thật sâu một hơi: "Không phải là Tích Cửu muốn nói dối, quả thật là có nỗi khổ, sợ nói ra sẽ bị trời phạt......"

Tuyên Đế nhướng mày: "Sẽ bị trời phạt? Chẳng lẽ một thân tài nghệ này của ngươi là do thiên bẩm?!"

Thông minh! Thật sự đoán ra được lý do mà nàng muốn nói! Xem ra thế giới này thật sự có thiên bẩm giống như nàng vừa nói. Vậy lời nói dối này của nàng quả là đúng lý hợp tình. Cố Tích Cửu gật gật đầu: "Không dối gạt bệ hạ, tài nghệ của Tích Cửu đúng là đến từ thiên bẩm."

Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người đều nói không nên lời!
Bình Luận (0)
Comment