Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 463

Trên đường đi, hắn từng nghe Viêm Tâm Nguyệt nói qua về cơ chế quyền lực của Cửu Đại Điện Tông.

Ở thời đại Viễn Cổ, Cửu Đại Điện Tông thật ra chính là một chỉnh thể, trước đây gọi là ‘võ tông’.

Sau đó, bởi vì chủng tộc đại chiến, sau khi tông chủ của võ tông vừa chết, thế lực của các phe phái đều không đồng ý để bên nào có thể ngồi lên được vị trí tông chủ. Cho nên dẫn tới chia rẽ, hình thành nên Cửu Đại Điện Tông như ngày nay.

Tuy nói là tan rã nhưng vẫn ở khu vực cũ, không hề di chuyển.

Nguyên nhân chính cũng bởi vì thế lực gần nhau, nếu ai đến gần, đến khi có xích mích, liền quyết định thành lập một tổ chức liên minh giao quyền lực vào tay chưởng quản trật tự!

Cái tổ chức này, đó chính là Chấp Sự Đường!

Dù là đệ tử Điện Tông nào vi phạm kỷ luật đi chăng nữa thì thành viên trong Chấp Sự Đường ngay lập tức sẽ xuất hiện bắt giữ và trừng trị một cách nghiêm minh!

Bởi vì loại nhiệm vụ đặc biệt này nên đa số các thành viên của Chấp Sự Đường đều là những cao thủ đứng đầu mới có thể vừa có năng lực vừa đưa ra các biện pháp trừng phạt được.


Mà ở bên trong Chấp Sự Đường, các thành viên của Chấp Sự đường đều được phân chia cao thấp.

Sự khác biệt này được xác định rõ bởi màu sắc quần áo.

Áo bào trắng là cấp thấp nhất, trên là áo xanh, áo tím, áo đen, áo vàng.

Bên ngoài nhìn như có năm cấp bậc, nhưng nghe đồn là còn có chấp sự ‘máu mặt’ nhất.

Nhưng những tên đó, tác phong vô cùng bí ẩn, rất ít người có thể nhìn thấy họ.

Có lẽ chỉ khi xuất hiện việc gì vô cùng kinh thiên động địa thì những chấp sự máu mặt thần bí kia mới xuất hiện ra mặt!

“Bốn người kia, hình như là viện sinh của học viện Thiên Diễn.”

“Ta nhớ rõ trong cuộc thi Bách Viện lần trước, bốn người đứng đầu đều là viện sinh của học viện Thiên Diễn, chẳng lẽ chính là bốn người bọn họ?”


“Ừ, cũng không biết ai mới là quán quân Lâm Lăng kia?”

Nhìn thấy đám người Lâm Lăng đi tới, ngay lập tức, ánh mắt tò mò của nhóm người trẻ tuổi bên ngoài sơn động hiện lên vẻ đánh giá bàn tán sôi nổi.

“Danh hiệu quán quân cũng chỉ là có vẻ ngoài mà thôi.”

“Nếu như chúng ta tham gia, chỉ sợ hắn còn không có cái cơ hội kia.”

Cái gọi là tuổi trẻ phù phiếm, chưa từng thi đấu, những thanh niên võ tu cao ngạo tất nhiên là đối với danh hiệu quán quân Lâm Lăng chỉ khịt mũi khinh thường.

Với tu vi hiện giờ của Lâm Lăng, tất cả các giác quan đều vô cùng nhạy bén.

Trong đám người kia xuất hiện âm thanh bàn tán rất nhỏ, nhưng hắn đều đã thu hết vào tai.

Đối với điều này, Lâm Lăng cũng không để ý, chỉ im lặng mà chống đỡ.

Nhưng, ba huynh đệ của hắn nghe thấy lão đại bị nghi ngờ năng lực, ngay lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ.

“Ai da, vừa rồi ngươi nói nếu tham gia so tài thì lão đại của chúng ta liền không có chút cơ hội để giành được quán quân đó.”

Tần Vũ kiệu ngạo vô lễ, chỉ thẳng vào người thanh niên áo tím đứng trong đám đông, cười lạnh nói: “Có bản lĩnh nói thì xông ra đây khiêu chiến với vị trí thứ tư là ta vài chiêu.”

Bình Luận (0)
Comment