Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 157


Đôi mắt Tam hoàng tử hiện lên vẻ lạnh lùng, dưới khí lạnh mạnh mẽ, chiếc ghế dựa phía sau vỡ tung ngay lập tức!
Tiếng động này, chắc chắn đã khiến cho các quan viên của triều đình trên đài cao kia, cũng như hoàng thân và quý tộc chú ý tới.

“Hơi thở thật mạnh mẽ!”
“Hắn không phải là phế vật sao? Sao lại có được năng lực mạnh như vậy?!”
Thoáng chốc, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tam hoàng tử, tất cả đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.

Lúc này lại nhìn thấy Viêm Hoằng Nghị, toàn thân toát ra linh lực dao động vô cùng lớn, thậm chí hình thành một nguồn năng lượng ánh sáng màu đen khổng lồ, quanh quẩn quanh thân hắn.

Ánh sáng màu đen hỗn loạn, cả mái tóc đen dài, không có gió cũng tự bay lên, quần áo xộc xệch.

Khí thế như vậy, cũng không kém hơn so với Tần Hùng tướng quân, ắt hẳn là một vương giả cấp 9!
“Chẳng lẽ Tam điện hạ, trước kia đều đang che giấu, cố ý chờ tới bây giờ mới bại lộ thực lực sao?!”
“Nếu đúng như vậy, quả thực quá khủng bố.


“Nói thừa, hiện giờ Tam điện hạ đã bại lộ rồi còn nếu cái gì nữa mà nếu!
Mọi người ở trên đài cao, ngay lập tức hoảng sợ thảo luận.

Cổ Liệt người đứng đầu nhà họ Cổ, ánh mắt sâu sắc kín đáo nhìn chằm chằm Tam hoàng tử, từ đầu đến cuối đều im lặng.

Hiển nhiên, hắn cũng không thể ngờ, Tam hoàng tử từ trước đến giờ đều hành động kín đáo, hơn nữa thân thể gầy yếu, thế mà lại có được thực lực mạnh mẽ như vậy.

Nếu cuộc bạo loạn này, bị hắn ta cướp lấy ngai vàng, thì Cổ gia, chỉ sợ gặp phải rắc rối nào đó.

Trong nháy mắt, người đứng đầu Cổ gia này, đã có thể dự đoán được, những thay đổi của triều đình trong tương lai.

Dù gì, đối mặt với Viêm Vương mới lòng dạ thâm sâu như thế, nhà họ Cổ nếu muốn duy trì việc tự trị lãnh thổ như trước, chỉ sợ không còn đơn giản như vậy!
Có điều, sự việc khiến người ta sợ hãi nhất, lại là Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn.

Ông nhớ rõ, Đại hoàng tử từng cố ý phái Dương Thái Phó đến ở bên cạnh Viêm Hoằng Nghị, âm thầm giám sát.


5 năm, suốt 5 năm trời, lại không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào.

Thế mà giờ đây, lại bộc lộ ra thực lực làm người ta khϊếp sợ như thế.

Chẳng lẽ, thật ra Dương Thái Phó đã bị hối lộ, truyền đến tin tức giả sao?
“Lão già đó, chẳng trách lần trước đột nhiên biến mất không thấy, chắc chắn là chạy trốn rồi.


Nghĩ vậy, trong mắt Viêm Phong Tuấn lóe lên vẻ tức giận, nhịn không được mắng thầm.

Hắn không biết rằng, buổi tối hôm đó Dương Thái Phó nghe lén cuộc nói chuyện của Tam hoàng tử cùng Mạc Thiên, đã bị gϊếŧ chết.

Lúc này, trên đài cao.

Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị lạnh như băng, trước sau nhìn chằm chằm Lang Chu đang dùng tơ nhện kéo la bàn luân hồi, hoàn toàn không để tâm ánh mắt khác thường ở xung quanh.

Chợt cơ thể hắn bắt đầu di chuyển, chân lại đạp vào khoảng không, nhìn về phía Lang Chu, hùng hổ mà đi đến!
Nếu nhìn kỹ, dưới chân hắn ta có một ánh sáng màu đen.

Nó giống như một loại Bảo Khí phi hành nào đó được mượn dùng, bay trên không trung.

Vù vù——!
Nhưng mà lúc này, một cơn gió lớn thổi qua.

Một quang ảnh màu xanh lá, đột nhiên đạp gió đi đến.

Dáng người đó, đi như lướt gió, có vẻ cực kỳ phiêu dật, chợt trực tiếp chắn trước Viêm Hoằng Nghị.

“Là ngươi!”
Cả người Viêm Hoằng Nghị dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đột nhiên cản mình ở phía trước.

Người này, không có nghi ngờ nào khác, hắn chính là Lâm Lăng.


“Nếu đó là một ván cờ, thế thì…… đối thủ của ngươi hẳn là ta.


Lâm Lăng vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói.

“Đối thủ?”
Viêm Hoằng Nghị lại lạnh lùng cười, “Ngươi xứng sao?”
“Thử xem, sẽ biết ngay thôi.


Lâm Lăng khẽ nhún vai, cũng không vì tu vi của bản thân chỉ ở cấp 6, mà có chút rụt rè.

“Không biết tự lượng sức mình!”
Viêm Hoằng Nghị híp lại hai mắt, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng nhìn xuống dưới.

Rồi sau đó, một làn sóng linh lực đen tối chuyển động, từ trên người hắn mạnh mẽ dâng trào.

Không có bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, hắn nắm tay thành quyền, bỗng nhiên bùng nổ, hung hăng đánh về phía Lâm Lăng.

Cùng lúc đó, linh khí đen tối nhanh chóng lan tràn, giống như một tấm màn đen bao phủ bốn phía, bất ngờ chặn đường lui của Lâm Lăng.

“Cái tên thích khách Minh Các này, xem ra sắp thua rồi.


Thấy thế, ánh mắt Cổ Liệt trên đài cao khẽ cụp xuống, trong lòng thầm lắc đầu.

Lấy tốc độ đánh của Tam hoàng tử, thêm sự bảo vệ của tấm khiên, Lâm Lăng muốn tránh cũng không thể tránh nổi.

Nếu thực lực của hai bên bằng nhau, có lẽ còn có cơ hội đánh bừa coi sao.


Một người cấp 6, một người cấp 9.

Để đánh giá sự chênh lệch tu vi này, căn bản là lấy trứng chọi đá, không hề có phần thắng!
Uỳnh!
Có điều, lúc mọi người ở đây đều cho rằng Lâm Lăng thất bại là không thể bàn cãi thì một luồng sáng đột nhiên xuất hiện.

Chợt, một cánh tay cứng như đá, mang theo một nguồn gió lớn, chống đỡ lại nắm đấm của Viêm Hoằng Nghị, hai bên ầm ầm đấu với nhau!
Gầm——!
Khoảnh khắc hai chưởng va chạm vào nhau, một tiếng gầm rú trầm thấp vang vọng phía chân trời, một làn sóng sức mạnh đáng sợ, bỗng nhiên quét qua.

Linh lực xung quanh ngưng tụ thành tấm màn đen, chớp mắt đã bị xé rách, không gian rung chuyển cũng truyền đến tiếng nổ rất mạnh.

Ở giữa khoảng không, ánh sáng màu đen vụt qua, thấy cơ thể của Viêm Hoằng Nghị, bị chấn động đến mức bay ra sau.

Nhưng mà, sau khi bay ngược ra hơn mười thước, miệng hắn quát lạnh lên một tiếng, linh khí toàn thân bùng nổ, cố gắng dùng sức giữ trụ, mới khiến cho cơ thể ổn định.

“Đây là…… Phù Khôi Thú?!”
Sau khi Viêm Hoằng Nghị ổn định lại cơ thể, lập tức ngước mắt nhìn lên.

Khi nhìn hình dáng đáng sợ của Phù Khôi Thú, trên mặt ngăn không nổi vẻ mặt khϊếp sợ.

“Cái gì?!”
Tôn Mục đang giao đấu với Hỏa Lân Hổ, bên khóe mắt, cũng nhìn thấy tình huống bên này, mắt gã đột nhiên co rút lại.

Đối với Tôn Mục thì Phù Khôi Thạch Thú, tất nhiên không phải là thứ gì xa lạ.

Hai năm trước khi ở cổ mộ, cũng bởi vì Phù Khôi Thạch Thú, mới khiến gã cực kỳ không cam lòng vứt bỏ Thánh Vực Linh Anh, lựa chọn giữ mạng chạy ra.

Nhưng mà, có một điều gã không nghĩ đến, con Phù Khôi Thạch Thú đáng sợ này, bây giờ lại xuất hiện ở trong tay Lâm Lăng!
Gã cực kì chắc chắn, sức mạnh của Phù Khôi Thạch Thú, chính là một cỗ máy gϊếŧ người đáng sợ.

Hơn nữa không có chút đau đớn nào, dựa vào năng lượng trung tâm trong cơ thể, nó sẽ không bao giờ chết, mà lại cực kỳ khó giải quyết.

“Thánh Vực Linh Anh, chắc hẳn cũng đã bị tên này lấy được!”
Sắc mặt Tôn Mục xanh mét, ngữ khí đố kị, cắn răng nói: “Hắn ở trong mộ cổ, rốt cuộc lấy được bao nhiêu bảo bối cơ chứ!”
Phù Khôi Thạch Thú cũng không có năng lực bay lượn trên không, sau khi va chạm với Viêm Hoằng Tuấn, liền rơi xuống mặt đất.


Chỉ nghe một tiếng ‘uỳnh’ vang lên.

Bức tượng Phù Khôi Thạch Thú khổng lồ, tùy ý rơi trên mặt đất, mấy viên gạch xung quanh phạm vi vài mét đã bị nứt ra.

Thậm chí có hai binh lính cận vệ đen đủi, do chạy không kịp nên đã bị nó đè ở dưới chân.

Máu phun ra, trực tiếp bị đè lên cơ thể.

Cơ thể Lâm Lăng thuận theo chiều gió rơi xuống, mũi chân khẽ đứng lên trên vai Phù Khôi Thạch Thú.

“Ta còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh gì, hóa ra cũng chỉ là cáo mượn oai hùm.


Viêm Hoằng Nghị cười lạnh, ngôn ngữ khinh miệt nói: “Nếu như không có Phù Khôi Thú, chỉ trong vòng hai chiêu, ngay lập tức ta có thể hạ gục ngươi.


“Khá đó, ngươi rất tự tin.


Lâm Lăng buông tay, hào phóng thừa nhận, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Làm sao có thể không nghe ra, sự khích tướng trong giọng nói của đối phương.

Khoảng cách chênh lệch về tu vi hai bên lớn như vậy, nếu như hắn chịu gạt Phù Khôi Thú sang một bên, lựa chọn đánh tay đôi với hắn, thì không nghi ngờ gì hết, hắn đã trúng kế của Tam hoàng tử đó.

Lâm Lăng từ trước tới nay luôn tự nhận mình là một người theo chủ nghĩa thực dụng.

Chỉ cần có thể dùng được được, những đạo đức luân thường gì đó đối với hắn đều không quan trọng.

Bởi vì, trên thế giới này, vốn không có công bằng tuyệt đối!
Nói về công bằng này nọ, đó chỉ là trò chơi trẻ con thôi.

Ở trong một cuộc chiến sống còn thực sự, chỉ cần có thể tồn tại, bất kỳ một phương thức thủ đoạn tàn nhẫn nào đều có thể sử dụng.

Nếu không đến cuối cùng, người chết sẽ là chính mình!

Bình Luận (0)
Comment