Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 35 - Thanh Dương Biệt Viện (1)

Tại Tiên giới cũng không có cái gì như trong tiểu thuyết huyền huyễn hay nhắc tới, tiên nhân bay đầy trời, tiên thú chạy rong khắp chốn.

Phong Khởi thành này người có Linh thú làm toạ kỵ cũng không nhiều, mà đa phần cũng chỉ là Nhất giai đến Tam giai Linh thú. Trên tứ giai có thể coi là phượng mao lân giác.

Ngoài ngựa được lai tạo cho phù hợp với điều kiện của tinh cầu này ra, một số loài dã thú khác cũng được thuần phục trở thành toạ kỵ. Lang sói hùm beo, thậm chí cả dã tượng cũng có người sử dụng. Gọi là thuần phục chính là đem sức mạnh vượt trội ra khuất phục dã thú làm toạ kỵ, còn không phải là thuần hoá hoàn toàn.

Bởi lẽ, dã thú cũng không thành tựu linh trí như Linh thú để có thể câu thông trao đổi. Nhưng đi lại ở chốn sơn mạch sâm lâm hoang vu hẻo lánh, so với ngựa mà nói, dã thú toạ kỵ tiện lợi hơn nhiều.

Tại Phong Khởi thành lại càng là có quy củ sâm nghiêm, dã thú chưa được thuần hoá hoàn toàn liền không được phép lưu thông trên đường. Chỉ có Linh thú cùng những loại dã thú đã sắp đạt đến Nhất giai mới có thể tự do đi theo chủ nhân. Cũng bởi là thành trì quan ải, tiên nhân tiến nhập phạm vi 10 dặm quanh thành đều không được phép phi hành trên không trung.

Để thuận tiện cho việc đi lại của khách nhân, ngoại vi thành 10 dặm liền xuất hiện không ít tiểu quán cho thuê toạ kỵ, xa phu. Phía bên trong thành cũng hình thành nên vài tiểu gia tộc chuyên môn huấn luyện Linh thú hoặc dã thú làm toạ ky để đem bán hoặc cho thuê.

Giá cả của loại dịch vụ này cũng rất phong phú. Linh thú đẳng giai càng cao thì giá cả cũng càng cao, lại còn tuỳ vào chủng tộc linh thú mà tăng hoặc giảm giá tiền.

Hoa Dương gia là đại gia tộc, về khoản này chính là sử dụng mặt hàng tốt nhất, vừa để phô trương quyền thế lúc thường ngày vừa để tiếp đãi khách nhân tôn quý.

Đỗ Tiên mấy người bước ra khỏi Phúc Dương đổ tràng đã thấy có 2 cỗ xe chờ sẵn bên ngoài.

Cả hai cỗ xe này đều rất lớn, có thể chứa 7,8 người ngồi thoải mái trong xe. Bốn góc là trụ gỗ điêu khắc tỉ mỉ, mái che cũng là dùng vàng lá cẩn lại trang trí nhìn rất sang trọng.

Ba mặt xe đều là dùng rèm lụa che kín, khi cần có thể vén lên để khách nhân quan sát đường phố, cảnh vật xung quanh. Dọc hai bên sườn là hai hàng ghế được bọc gấm, ở giữa có bày một bàn trà nhỏ trên đã có sẵn một bộ ấm chén cùng với tiên linh thảo quả bày biện tỉ mỉ đẹp mắt.

Bánh xe được làm bằng gỗ không ngờ lại được bọc một loại da kỳ dị, nhìn tựa như lốp cao su thời hậu thế.

Mỗi xe được kéo bằng 4 đầu báo sắp xếp thành bốn vị trí tựa như chữ Điền (田). Đỗ đại phu đối với Linh thú vốn dĩ mù tịt, không nhận ra nổi 8 đầu Báo hình kia là Linh thú loại gì, giai bậc ra sao? Nhưng dựa vào hình thể to lớn cùng với uy thế bên ngoài, sợ rằng ít nhất cũng là Tam giai Linh thú.

Xà ích (phu xe) đều là hai nam tử mặt mũi sáng sủa nhanh nhẹn. Tu vi cũng ngang ngửa với Lục Đăng Minh, khoảng Tam, Tứ Chuyển Bán Tiên gì đó.

Nhìn đội hình như vậy Đỗ Tiên cũng thầm cảm thán một phen. Hai cỗ xe không nói ra bao nhiêu giá trị, nhưng chỉ dựa vào tám đầu Linh thú cùng với hai tên xà ích kia cũng có thể thấy Hoa Dương gia là tài phú bậc nào.

Hoa Dương Trấp Kỷ lúc này đang phân phó một tên chấp sự của Phúc Dương đổ tràng, thấy Đỗ Tiên bước ra liền duyên dáng lại gần, nói:

- Công tử, mời mọi người lên xe.

Đỗ Tiên khách khí vài câu nhường cho mấy người lên trước. Theo hướng dẫn của xa ích, nam nữ chia đều mà bước lên mỗi xe.

Lúc Đỗ Tiên chuẩn bị trèo lên xe, hắn lại thấy Hoa Dương Trấp Kỷ vẫn đứng bên cạnh, ngạc nhiên hỏi:

- Hoa Dương tiểu thư, ngươi không phải là muốn đi cùng chúng ta sao.

Hoa Dương Trấp Kỷ khẽ mở một đường trăng khuyết trên đôi môi hấp dẫn kia, nhẹ nhàng nói:

- Đỗ công tử, báo xa là dành cho khách nhân. Trấp Kỷ có toạ kỵ của riêng mình rồi.

Nói đoạn liền thấy một tên gia đinh dắt tới một đầu báo hình linh thú khác, so với tám đầu báo kéo xe kia thân hình thoáng lớn hơn một chút.

Hoa Dương Trấp Kỷ lập tức lấy một cái tư thế mỹ lệ thuần thục nhảy lên lưng báo, nàng quay ra nhìn Đỗ Tiên:

- Đỗ công tử, chúng ta đi a.

Đỗ đại phu trố mắt ra nhìn, cái động tác thuần thục đẹp mắt kia hẳn là nàng đã quen thuộc không biết bao nhiêu lần.

Đầu báo hình Linh thú mà Hoa Dương Trấp Kỷ đang cưỡi so với tuấn mã còn muốn cao hơn một chút. Tư thế điều khiển của nàng lại càng là uy phong, lẫm liệt.

Đỗ Tiên có chút gãi mũi xấu hổ nghĩ trộm, để một nữ tử cưỡi dã thú hiên ngang dẫn đường, nam tử như mình lại ngồi trên xe như thể mệnh phụ phu nhân yếu đuối a.

Hắn quay sang nhìn Thiên Phàm, Vô Lệ thấy hai tên này không có chút xấu hổ. Dạng chân thoải mái ngồi uống trà, Đỗ Tiên thầm lắc đầu khinh bỉ một phen rồi trèo xuống khỏi xe.

Hoa Dương Trấp Kỷ thấy hắn leo xuống ngạc nhiên hỏi:

- Đỗ công tử, ngươi ngồi xe có chỗ nào không thoải mái hay sao?

Đỗ đại phu cười cười trả lời:

- Hoa Dương tiểu thư, tại hạ có chút hiếu kỳ đối với toạ kỵ, không biết Hoa Dương tiểu thư có còn đầu Linh thú nào hay không? Có thể cho tại hạ mượn một đầu, giống như tiểu thư oai phong một chút. Hắc

Hoa Dương Trấp Kỷ phì cười, trả lời:

- Công tử, Hoa Lân Trường Vĩ báo này Hoa Dương gia ta nơi này chỉ còn có chín đầu. Nếu công tử cần, liền đợi Trấp Kỷ báo về gia trang sai người đem đến.

Đỗ Tiên vội xua tay nói:

- Ắc, như vậy thật phiền tiểu thư quá. Tại hạ ngồi xe cũng được vậy.

Nói đoạn hắn lại lục tục trèo lên xe. Hoa Dương Trấp Kỷ suy nghĩ một chút, cắn môi thẹn thùng đề nghị:

- Đỗ công tử, công tử không phiền có thể cùng ta cưỡi chung cũng được.

Đỗ đại phu thật lòng cũng muốn nếm thử một chút tư vị oai phong cưỡi lên Linh thú toạ kỵ nhưng nghĩ đến cùng Hoa Dương Trấp Kỷ cưỡi chung, hắn lại có chút e ngại mà từ chối.

Đoàn xe theo hiệu lệnh của Hoa Dương Trấp Kỷ rời bánh. Hoa Dương Trấp Kỷ cũng điều khiển linh thú, song song một hàng đi bên cạnh xe của Đỗ Tiên.

Nhìn thấy thân hình nàng ta nhấp nhô trên lưng báo tử đầu, Đỗ Tiên thầm than lúc nãy lựa chọn sáng suốt.

Linh thú toạ kỵ không có lắp yên cương giống như ngựa, người điều khiển cũng là nguyên thần câu thông với Linh thú mà tuỳ ý ra lệnh.

Hoa Dương Trấp Kỷ eo thon lưng thẳng ngồi trên lưng báo, đùi ngọc nhựa sống tràn trề khép chặt lấy thân toạ kỵ. Theo từng bước di chuyển của báo tử đầu, phần da thịt nơi kiều đồn bị chèn ép mà co dãn dập dềnh giống như sóng nước.

Đỗ đại phu nếu như lúc này ngồi sau lưng nàng, chỉ sợ tiểu đệ đệ bị khối da thịt đầy đặn kia chèn ép đến mức phún trào mất thôi.

Người đi trên Thiên Vận đại nhai cũng là không kiềm chế được ánh mắt mà tập trung lên người Hoa Dương Trấp Kỷ. Chỉ có điều sau khi nhận ra Hoa Dương tam tiểu thư đều vội vã thu hồi ánh mắt khinh nhờn. Đầu Hoa Lân Trường Vĩ báo cũng rất tinh khôn, thấy kẻ nào không thức thời nhìn chủ nhân của nó lâu một chút, đều khẽ gầm nhẹ một tiếng nhắc nhở.

Theo hướng đi của báo xa đội, tất thảy đều nhanh chóng nhường đường.

Đỗ Tiên ngồi trên xe cũng có chút cảm giác của vương thân quý tộc, không thèm quan tâm đến ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ của chúng nhân xung quanh.

- Hoa Dương tiểu thư, tiểu thư quen thuộc Phương gia lắm sao?

Hoa Dương Trấp Kỷ cười duyên đáp:

- Nhị tẩu của ta chính là người của Phương gia, tuy chỉ là chi thứ nhưng cũng có thể coi Phương gia và Hoa Dương gia tồn tại thông gia quan hệ đối đãi.

Đỗ Tiên nghi hoặc:

- Nhị tẩu? Không lẽ là phu nhân của Hoa Dương lão bản.

- Ân, nàng chính là thê tử của đại ca ta.

Đỗ Tiên ngẩn ra một hồi, tính thêm một mối quan hệ này mà nói, Hoa Dương gia vị trí trong Phong Khơie thành lại kéo thêm mấy bậc a.

Cũng không lạ vì sao hôm trước Hoa Dương Thái nói rằng là chỗ thân thiết với Phương lão thái gia.

Đỗ Tiên cũng tranh thủ hỏi chuyện tình hai nhà các nàng một chút. Hoa Dương gia các nàng, lão gia chủ sinh thời có ba người con. Huynh trưởng là Hoa Dương Thanh, nhị ca là Hoa Dương Thái, còn Hoa Dương Trấp Kỷ là tam muội. Hai người kia đều đã lập gia thất, chỉ có duy nhất Hoa Dương Trấp Kỷ vẫn là chưa chịu gả đi.

Đỗ Tiên cũng ngạc nhiên khi biết Hoa Dương Trấp Kỷ đã ngoài tứ tuần, chỉ có điều hình dáng bên ngoài tựa như vẫn là một tiểu cô nương vừa mới 25,26 cái xuân xanh. Thêm nữa, một năm tại Tiên giới cũng dài gấp rưỡi Nhân giới, tính ra nàng liền có thể so sánh với thế hệ cha mẹ hắn rồi.

Đỗ Tiên ngại ngùng hỏi:

- Hoa Dương tiểu thư, không biết ta có nên gọi ngươi là Hoa Dương cô cô hay không?

Hoa Dương Trấp Kỷ không vui, nhíu mày:

- Công tử, cớ sao ngươi lại nói như vậy?

- Ắc, tại hạ tính ra niên kỷ cũng chỉ có thể ngang với tiểu điệt của ngươi mà thôi.

Hoa Dương Trấp Kỷ ôm bụng cười ngất, kiều đồn bồng đảo kia đều run lên từng hồi.

- Công tử, Trấp Kỷ thật tò mò không biết công tử ngươi có thực sự là người tại Tiên giới hay không? Tại sao lại có những suy nghĩ lạ lùng như vậy.

- Xin tiểu thư chỉ giáo.

- Đỗ công tử, công tử cũng đã thành tựu tiên thể, dù cho vĩnh viễn không tiến giai đến Chân Tiên kỳ cũng sẽ bảo lưu được vẻ ngoài này cả trăm năm. Từ khi nào niên kỷ tuổi tác đối với tiên nhân chúng ta lại có thể định vị bối phận như vậy.

Đỗ Tiên cũng cười cười cho qua sợ rằng nói tiếp lại lộ ra mình từ Nhân giới đến đây, hắn lại nghe Hoa Dương Trấp Kỷ nói tiếp:

- Công tử, không lẽ người nhìn thấy Trấp Kỷ ta đã giống một lão bà rồi sao.

Thanh âm có chút lo lắng, ngọc thủ khẽ sờ lên gò má tựa như nàng đang muốn kiểm tra có phải trên khuôn mặt mình xuất hiện chút dấu hiệu của lão bà hay không.

Đỗ Tiên vui vẻ trả lời:

- Tất nhiên là không, trông Hoa Dương tiểu thư so với ta còn ít tuổi hơn.

Hoa Dương Trấp Kỷ mỉm cười không cho ý kiến, khẽ giọng hỏi sang chuyện khác:

- Đỗ công tử, công tử là người ở đâu? Có phải là người của Trường Sinh quốc hay không?

Đỗ Tiên đối với những câu hỏi như này trong lòng đã sớm chuẩn bị, hàm hồ nói ra:

- Ắc, tại hạ là người của Thuỷ Liêm động, ở phía đông biên cảnh của đế quốc. Cũng có thể coi là thuộc về Trường Sinh quốc a.

- Thuỷ Liêm động? Nơi này nghe qua có chút quen tai.

Hoa Dương Trấp Kỷ mày phượng khẽ nhíu, nhất thời không nghĩ ra nàng đã nghe thấy danh tự này ở đâu.

Hoa Dương Trấp Kỷ đang muốn gặng hỏi lại thấy Đỗ đại phu đang tảng lờ nhìn đi chỗ khác, dường như không muốn tiếp tục vấn đề này. Nàng biết ý liền không nhắc tới nữa, lựa chọn một chủ đề khác nói chuyện.

Chừng sau gần 2 khắc, xa đội từ Thiên Vận đại nhai rẽ vào một đường nhỏ phía tây, dừng ở trước cổng một toà viện phủ cách biệt hoàn toàn với nơi khác.

Bên ngoài đại môn liền có Lục Đăng Minh đứng đợi sẵn. Thấy xa đội liền chạy tới chào hỏi:

- Tam tiểu thư, các vị công tử, tiểu thư. Xin mời vào, Phương lão thái đang đợi các vị ở bên trong.

Thấy Đỗ Tiên có ý bất ngờ không hiểu, Lục Đăng Minh nhanh nhẹn giải thích:

- Công tử, lúc nãy là tiểu thư phân phó ta đến đây trước thông báo cho Phương lão thái gia. Công tử, mời vào a.

Đỗ Tiên nhìn Hoa Dương Trấp Kỷ trong lòng thầm khen vị tiểu thư này làm việc quả nhiên đủ chu đáo, tỉ mỉ.

Hắn vừa mới bước lên bậc tam cấp, liền thấy một lão ẩu cùng một tiểu cô nương từ trong nội viện bước ra. Lão ẩu niềm nở tiếp đón:

- Đỗ công tử, công tử đến thăm hàn xá, lão phụ tiếp đón chậm trễ mong công tử thứ cho.

Đỗ Tiên càng là kinh ngạc, dù Hoa Dương gia thông báo trước cho Phương lão thái nhưng hắn cũng chỉ là người đến mua đất, cớ sao Phương lão thái lại có vẻ như gặp được quý nhân thế này.

Hoa Dương Trấp Kỷ đối với thái độ của lão ẩu kia cũng vô cùng ngạc nhiên, dù sao về bối phận của Phương lão thái cũng khác xa so với nàng. Hơn nữa, Phương lão gia chính là đại tướng đương triều. Vì Mã đại nhân hành lễ với Đỗ Tiên mà các đại gia tộc như Hoa Dương gia suy đoán hắn có bối phận không nhỏ, nhưng Phương lão thái chính là không giống như các gia tộc khác a.

Không hiểu vì lẽ gì ngay cả Phương lão thái cũng đối với hắn một vẻ khiêm cung, kính cẩn tựa như hoàng thân quốc thích đến thăm.

Đỗ Tiên tự nhiên khách sáo đối đáp lại vài câu liền theo chân Phương lão thái đi vào trong viện phủ.

Tiểu nữ tử thân mặc hoàng y trường sam kia, ánh mắt quét lên người hắn dò xét.

Thanh Dương biệt viện không khổ danh với hai chữ biệt viện. Viện phủ này so với phủ thành chủ còn có mấy phần kín đáo hơn, bốn mặt xung quanh đều không tiếp giáp với phủ viện nào khác. Diện tích cũng có thể tính là lớn gấp 3 lần Phong Khởi phủ.

Đỗ đại phu đi qua vài dãy hành lang cùng với sân vườn đình các mới tiến vào đến chính viện.

Chủ khách an vị, trà nước đưa lên giới thiệu qua một hồi, Đỗ Tiên cũng chủ động nói thẳng vào vấn đề:

- Phương lão thái, vãn bối vừa mới đến Phong Khởi thành, dự định sẽ ở lại đây ít lâu còn là đang muốn kiếm một chỗ dừng chân. Tiện nghe Hoa Dương lão bản giới thiệu, nói rằng lão thái đang rao bán viện phủ liền tìm đến một phen.

Phương lão thái nhiệt tình nói:

- Không giấu gì công tử, lão gia nhà ta mấy chục năm nay đều ở tại đế đô chỉ có lão bà này lưu luyến cố hương mà ở lại. Nay tuổi tác đã cao, liền muốn cũng lão gia và con cháu sum vầy, Thanh Dương biệt viện này cũng là không nỡ mà rao bán đi. Về giá cả chắc Hoa Dương lão bản đã nói cho công tử biết, chỉ e công tử còn là chưa chắc ưng ý phủ viện nghèo nàn này.

- Lão thái, vãn bối khi bước vào liền cảm thấy yêu thích ngay rồi. Nơi này yên tĩnh, thanh tịnh, lại gần biển giáp sông, phong thuỷ hữu tình. Giá cả ta cũng đã được Hoa Dương lão bản thông báo trước, một vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch cũng là hợp lý.

Phương lão thái vội xua tay nói:

- Đỗ công tử, công tử đã không chê nơi này nhìn không thuận mắt, lại đích thân đến đây bàn chuyện. Công tử đã có thiện chí như vậy, lão phụ nào dám nói thách. Giá cả kia liền bớt đi hai thành đi.

Đỗ Tiên cũng hơi chút bất ngờ, không đoán được dựa vào cái gì mà Phương lão thái lại chủ động chiết khấu cho hắn. Hay là đúng như Mã Thế Vinh nói lúc trước, là do thành chủ đại nhân tác động nên bớt đi 2 thành.

Thực tế, Đỗ Tiên đối với chuyện này cũng là không để tâm, là nhà tranh vách đất hay biệt phủ với nhu cầu của hắn đều không khác biệt. Chẳng qua là muốn đem chuyện tìm nơi ở này làm lớn một chút, tạo thành ấn tượng phú gia đệ tử để dễ bề hợp tác làm ăn với các đại gia tộc nơi này mà thôi.

Nếu như lúc này không có Hoa Dương Trấp Kỷ, hắn tất nhiên là vui vẻ mà nhận lời. Người bán chủ động giảm giá, Đỗ đại phu giả thần giả quỷ, giả phú quý thiếu gia cũng không dại gì mà từ chối. Nhiều hơn 2000 Trung phẩm Nguyên thạch cũng là tiền a.

Tuy nhiên, hiện giờ việc hợp tác với Hoa Dương gia cũng chỉ còn có nửa bước, trước mặt Hoa Dương Trấp Kỷ tự nhiên hắn càng phải ra vẻ có tiền.

Suy nghĩ trong đầu thoáng chuyển một cái, Đỗ Tiên liền lắc đầu cho ý kiến:

- Phương lão thái, cảm tạ thiện ý của ngươi. Nhưng vãn bối cho rằng giá cả như vậy lại có chút không đúng.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn, Phương lão thái đã bất ngờ chủ động đem giá cả Thanh Dương biệt viện bớt đi 2 thành, không ngờ hắn lại không chịu. Không biết là còn muốn trả giá xuống bao nhiêu mới vừa ý.

Hoàng ý thiếu nữ đứng cạnh Phương lão thái bất mãn nói:

- Vị công tử này, Phương gia ta đã có thiện ý đem giá cả bớt xuống hai thành, không lẽ ngươi cho rằng Thanh Dương biệt viện này là eau cải trắng bán ngoài chợ hay sao mà còn muốn trả giá như vậy.

Phương lão thái trừng mắt quát khẽ:

- Tường nhi, không được vô lễ.

Lại quay ra nhìn hắn tươi cười hỏi:

- Không biết công tử cảm thấy có chỗ nào không đúng? Xin Đỗ công tử cứ tự nhiên chỉ điểm.

Đỗ đại phu khiêm nhường cúi đầu, lại nói:

- Phương lão thái quá lời, vãn bối nào dám lên mặt chỉ điểm.

Hắn lại quay sang vị hoàng y thiếu nữ kia, mỉm cười giải thích:

- Vị tiểu thư này có lẽ đã hiểu nhầm ý của tại hạ. Ta không phải là muốn trả giá thấp xuống mà là cảm thấy giá cả như vậy liền không xứng với viện phủ này. Tại hạ mạn phép trả hai vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch, không biết lão thái người thấy như vậy có được hay không?

Chính viện lập tức yên lặng, ngay cả một tiếng hô hấp cũng không có. Hoa Dương Trấp Kỷ ngạc nhiên nhìn hắn không hiểu tên công tử mặt trắng này có phải lúc nãy thượng đài, bị đánh đến mức đầu óc đần độn hay không.

Phương lão thái đem hai thành bớt xuống hắn không chịu, lại còn chủ động đem giá cả tăng lên gấp đôi. Là ngu ngốc hay là nhiều tiền quá mà phát điên rồi.

Hoàng y thiếu nữ càng là không ngờ trên đời này lại có kiểu trả giá như vậy, thiếu chút nữa nàng còn không tin là mình nghe đúng.

- Đỗ công tử, cái này... - Phương lão thái kinh hỉ nhìn hắn, còn chưa biết nên trả lời như thế nào.

Phía bên ngoài lại nghe gia nhân lớn tiếng thông báo:

- Thành chủ đại nhân, Mã đại nhân, tới!

Bình Luận (0)
Comment