[Đô Thị Lưu Hành Hệ Liệt]- Ngu Nhân Bến Tàu

Chương 14

Lâm Tử Thông đi Thái Lan quay quảng cáo, trong nhà chỉ còn lại một mình Trang Tư Triển, trong thời gian này, Trang Tư Triển cố gắng sắp xếp lại tâm trạng của mình.

Chuyện quá khứ do chính miệng Lâm Tử Thông nói ra, khi nghe được, trong lòng Trang Tư Triển lại là một loại kinh ngạc rất khác. Tính tình Lâm Tử Thông so với những gì anh tưởng tượng thì khác nhiều lắm. Lâm Tử Thông dùng một vỏ ngoài thật dày, thật cứng rắn để bảo vệ tái tim tự ti lại yếu ớt của cậu, bên ngoài cố ý như không thể kiềm chế mà bất cần, kỳ thật….cậu rất dẽ dàng bị tổn thương.

Trang Tư Triển hiểu được vì sao những lúc làm việc Lâm Tử Thông đều vô cùng khẩn trương cùng quyết liệt như vậy. Âm nhạc là toàn bộ của Lâm Tử Thông, là giá trị thể hiện của cậu, là chứng cứ xác minh sự tồn tại của cậu, trong âm nhạc, cho dù là một chút tỳ vết cậu cũng không cho phép. Nếu có một ngày, khi cậy biết âm nhạc của cậu không dáng một đồng, hoặc là không có ai coi trọng âm nhạc của cậu, Lâm Tử Thông có thể thật sự sẽ chết. Đối với âm nhạc, cậu tiêu tốn rất nhiều tình cảm, cậu rất để ý. Âm nhạc là vũ khí duy nhất cậu có trong tay để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Nghe được Lâm Tử Thông nói về người lưu manh kia, Trang Tư Triển cũng không cho rằng giữa bọn họ là tình yêu, bọn họ thậm chí còn không hiểu biết gì về nhau. Lâm Tử Thông muốn là một phần ấm áp, Trang Tư Triển có tin tưởng sẽ cho Lâm Tử Thông được hết mọi thứ mà cậu muốn. Nghe Lâm Tử Thông nói đến cậu vì người kia mà thương tâm, Trang Tư Triển cảm thấy đố kỵ. Nếu người có thể làm cho Lâm Tử Thông thương tâm là anh……thì tốt biết bao nhiêu. Nếu Lâm Tử Thông yêu anh, như vậy, khiến cho một Lâm Tử Thông yêu nghiệt hoa lệ trước mặt mọi người, hấp dẫn ánh mắt người khác khi ở trên sân khấu, nhưng trong lòng cậu chỉ vì một mình Trang Tư Triển mà hao tổn tinh thần, chỉ vì anh mà khóc, vì anh mà trằn trọc, đêm ngủ không yên……chỉ nghĩ đến vậy, Trang Tư Triển liền hưng phấn không thôi, cơ hồ không thể điều khiển được bản thân. (= = hình tượng a, hình tượng = = trời ơi anh ơi là anh, đu cao quá rồi = =)

Chấm dứt ba ngày quay quảng cáo, Lâm Tử Thông trở về Hương Đảo, dường như vì phơi nắng mà làn da có đen đi một chút, nhưng cậu lại vô cùng vừa lòng với màu da hiện tại.

Lái xe về gần đến biệt thự, Lâm Tử Thông đột nhiên đạp mạnh chân ga, trong tiếng bánh xe ma sát với mặt đường mà dừng ở ven đường, ánh mắt Lâm Tử Thông nhìn chăm chú vào ban công của biệt thự cách đó không xa. Trên ban công cột một chùm bóng màu sắc rực rỡ, một chùm vô cùng vô cùng lớn, có rất nhiều màu, hồng, vàng chanh, vàng, đỏ, xanh lá, xanh dương, tím, trắng. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, sắc xanh của mặt biển và bầu trời, bong bóng bay lơ lửng nơi ban công làm cho biệt thự thoạt nhìn  giống như biến thành một căn nhà trong truyện cổ tích, lãng mạn không tả nổi.

Vọt vào nhà, Lâm Tử Thông đứng trong phòng khách, nhìn chùm bong bóng ở ban công kia, từ lúc nãy đến giờ thân thể cậu luôn luôn run rẩy, muốn dừng cũng không được.

“Em đã trở lại.” tiếng nói Trang Tư Triển nhẹ nhàng truyền lại, vẫn bình tĩnh ôn hòa như mọi khi.

Lâm Tử Thông mạnh xoay người lại hướng Trang Tư Triển rống to, “Anh lại làm cái gì quỷ gì vậy?!”

“Sao thế?”

Chỉ vào chùm bong bóng rực rỡ màu sắc kia, Lâm Tử Thông kêu lên: “Đó là cái gì ?!”

“Em không biết à?” Trang Tư Triển tựa vào sô pha bên cạnh, mỉm cười.

“Anh làm vậy là có ý gì ? Anh muốn làm gì ?!” Lâm Tử Thông nhíu mày, hô hấp dồn dập, trong lòng giống như có một ngọn lửa cháy bùng, thiêu đốt đến nỗi cậu như muồn vỡ tung.

“À, công ty làm hoạt động tuyên truyền xong thì còn lại rất nhiều bong bóng, anh thấy vứt bỏ cũng đáng tiếc, liền xin đem về.” Trang Tư Triển không nhanh không chậm giải thích.

“Anh ít nói bừa đi! Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?!”

Trang Tư Triển nhún nhún vai,“Em nếu không tin, anh có biện pháp nào chứ.”

Lâm Tử Thông hoàn toàn bị thái độ bình tĩnh lạnh nhạt của Trang Tư Triển chọc điên, cậu cơ hồ là nhảy dựng lên, “Anh đừng tưởng rằng anh làm như vậy ta sẽ thế nào! Nói cho anh hay, đừng uổng phí tâm tư! Vô dụng! Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích anh! Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ, anh làm cái gì chứ! Anh không phải điên rồi chứ!”

Nhìn Lâm Tử Thông cả người kích động đến run lên, Trang Tư Triển cười cười, “Em mệt rồi, hành trình quay quảng cáo rất gấp phải không, đi tắm rửa một cái, nghỉ ngơi một chút. Muốn uống chén hồng trà lạnh không?”

Thái độ ôn hòa của Trang Tư Triển làm Lâm Tử Thông tức giận căn bản phát tiết không được, cậu muốn la hét, muốn nhảy dựng, muốn cãi nhau, muốn đánh người, nhưng đều không có biện pháp thực hiện, vọt tới bên cạnh sô pha, Lâm Tử Thông chụp một cái lại một cái đệm dựa, dùng sức ném về phía Trang Tư Triển, thở hổn hển. (= = |||)

Trang Tư Triển tiếp được đệm dựa đặt trong tay, khẽ cười nói: “Thì ra em không hề mệt, thể lực của thanh niên đúng là rất tốt.”

“Trang Tư Triển, tên khốn kiếp nhà anh!” Lâm Tử Thông rống lớn một câu, chạy về phòng cậu, rầm một tiếng đóng sầm của phòng, chấn đến cửa sổ thủy tinh cũng ong ong cộng hưởng.

Đã lường trước được Lâm Tử Thông nhìn thấy bong bóng sẽ có phản ứng trái ngược, Trang Tư Triển chỉ mỉm cười, xếp lại đệm dựa của sô pha, lại mang hành lý của Lâm Tử Thông đem đến trước cửa phòng cậu, sau đó liền đi về phía phòng làm việc.

Khoảng chạng vạng, nghiêng tai lắng nghe một chút, Trang Tư Triển không phát hiện Lâm Tử Thông lại ném quăng cái gì để phát giận, anh nhẹ tay nhẹ chân đi đến ngoài cửa phòng Lâm Tử Thông nghe lén, không nghe thấy gì lại lặng lẽ xuống lầu xem TV.

Giữa trời chiều, Lâm Tử Thông khoác một chiếc áo sơ mi màu trắng không cài nút, mặc quần bò, chân trần ngồi trên ban công, một tay chống về sau, một tay lại khoác lên một chân đang co lại, cậu hơi ngửa đầu, im lặng ngồi ở đó, tựa hồ là đang nhìn cảnh biển. Lúc này trời đã sắp biến đen, đường chân trời màu xám dần hòa vào mặt biển xanh  biếc, sóng biển hơi phập phồng, biển dường như đang hô hấp, một chùm bong bóng cực to lại ở cách Lâm Tử Thông không xa, nương theo gió biển mà tung bay trong không trung.

Trang Tư Triển nhẹ nhàng đi qua, đứng ở phía sau Lâm Tử Thông, một lát sau, anh liền phát hiện ánh mắt Lâm Tử Thông không phải dừng ở ngoài mặt biển, cũng không phải là những hòn đảo nhỏ phía xa xa, mà là luôn ngắm nhìn chùm bong bóng rực rỡ màu sắc kia.

“Còn tức giận sao?” Trang Tư Triển nhẹ giọng hỏi.

Lâm Tử Thông hơi hơi giật giật, không quay đầu, không nói gì.

“Em có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?” Trang Tư Triển lại hỏi.

Lâm Tử Thông cúi đầu thật thấp, ngón tay luồn vào tóc, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu, bất quá, Trang Tư Triển đoán hiện tại cậu nhất định rất mâu thuẫn, rất thống khổ, giọng nói Lâm Tử Thông trầm thấp, “Anh đừng làm gì nữa, tôi sẽ không thích anh, anh đừng như vậy nữa.”

Trang Tư Triển tươi cười như trước, “Thật sự sao?”

“Tôi sẽ không thích anh, lại nói, chúng ta không xứng.”

“Không có gì xứng với không xứng, chỉ cần yêu nhau.”

Lâm Tử Thông lắc đầu, sau đó đem mặt mình vùi vào hai tay, “Tôi không xứng, tôi có cái gì tốt? Anhd dừng thích tôi, anh đi đi.”

Trang Tư Triển ngồi xuống phía sau Lâm Tử Thông, đưa tay quay vai Lâm Tử Thông lại, khiến cậu phải ngẩng đầu lên, bị nắm rất chặt, Lâm Tử Thông không thể giãy, chỉ phải cùng Trang Tư Triển bốn mắt nhìn nhau, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tử Thông, Trang Tư Triển mỉm cười, nói, “Nếu anh nóii…… Anh càng muốn thích em! Vậy thì thế nào.”

Lâm Tử Thông sợ ngây người, thoáng chốc đỏ mặt, cậu phát hiện khi người đàn ông 32 tuổi này nói «Anh càng muốn thích em », trong khí thế cường ngạnh lại mang một vẻ mặt vô lại khiến cậu không thể ngăn cản. Cảm thấy ngượng ngùng, Lâm Tử Thông vẫy tay, giống như muốn đuổi Trang Tư Triển đi, “Anh đi đi, tôi sẽ không thích anh, đừng lãng phí thời gian. Tôi có cái gì tốt đâu, anh không nên thích tôi, tôi cũng không cần anh thích tôi.”

Trang Tư Triển nhìn chằm chằm Lâm Tử Thông, rất muốn tiến đến ôm lấy cậu, lúc này nhìn cậu sao lại yếu ớt như vậy, đồng thời lại vô cùng đáng yêu, khiến người ta thương tiếc, bất quá Trang Tư Triển không có làm thế, nếu ra tay sẽ chỉ làm Lâm Tử Thông trốn xa hơn.

“Anh chính là thích em đó. Anh biết em có nhiều khuyết điểm, vậy thì sao chứ, anh yêu một người là yêu toàn bộ của người đó, ưu điểm anh yêu, khuyết điểm anh cũng yêu, anh sẽ giúp chỉ ra chỗ sai của người đó, cũng sẽ thương người đó, bảo hộ người đó.”

Lâm Tử Thông hừ nở nụ cười một tiếng, “Chờ anh chơi đã, anh sẽ không cần tôi nữa. Sẽ nói tôi như vậy không xứng với anh, có phải hay không? Nào có cái gì thiên trường địa cửu, loại đại thiếu gia thích mơ mộng như anh, nếu muốn chơi thì anh đi tìm người khác đi.”

Trang Tư Triển từ từ thở dài, “Tử Thông, em không hề thử hiểu anh, em thật sự không hiểu anh. Em cảm thấy anh là loại người tùy tiện thổ lộ với người khác hay sao?”

“Đương nhiên anh không phải, anh xuất sắc như vậy, nhất định rất cao ngạo, anh sẽ không hướng người khác thổ lộ, đều là người khác thổ lộ với anh mới đúng.”

Biết Lâm Tử Thông lại đang giận dỗi, Trang Tư Triển thật muốn nhào qua vuốt tóc Lâm Tử Thông, “Ai cũng nói người có hai xoáy tóc đều có tính cách rất mạnh, em quả nhiên là như vậy.”

Lâm Tử Thông giận dỗi nói: “Đúng vậy, tôi lì lợm. Nhìn đi, hiện lại liền không thích tôi nữa, vừa mới nãy còn ba hoa chích chòe. Anh tránh ra, không cần ngồi phía sau tôi, giống như u hồn sau lưng vậy, thấy ghét.”

Trang Tư Triển cười cười, đứng lên, “Tử Thông, kỳ thật, lần đầu tiên anh nhìn thấy ảnh của em, ngắm mãi hình ảnh đó, anh cũng đã từng mâu thuẫn, anh hoài nghi chính mình, bởi vì anh cũng không phải là loại người tin vào cái gì gọi là vừa nhìn đã yêu. Lúc dự cảm tình yêu đến, anh đã sợ hãi, cùng từng hoảng hốt, muốn trốn tránh, anh không biết anh muốn trốn tránh cái gì hay là vì sao lại trốn tránh. Khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em chân chân thật thật, nhìn thấy bộ dáng trên sân khấu của em, nhìn thấy bộ dáng trong cuộc sống thường ngày của em, anh liền hiểu được. Nói lại lần nữa, anh yêu một người, thương ưu điểm của người đó, cũng thương luôn khuyết điểm của người đó, anh sẽ cố gắng bao dung hết thảy. Sau khi thổ lộ với em, anh cảm thấy thoải mái vô cùng. Anh rốt cuộc đã  lựa chọn, đã hứa hẹn, anh như trút hết gánh nặng trên vai vậy.”

“Tử Thông, suy nghĩ một chút về những gì anh nói đi, anh biết em sợ, em sẽ do dự, nhưng hãy thử tin tưởng anh, cùng anh kết giao, anh sẽ không làm em thất vọng. Còn có, Tử Thông, khi em nhìn thấy anh lần đầu tiên, em có ý nghĩ gì, hãy nghiêm túc hỏi lại trái tim em một chút.” Nói xong, Trang Tư Triển liền xoay người tránh ra, lưu lại một mình Lâm Tử Thông ngồi ở ban công nhìn vô số ánh sao lấp lánh trên màn trời.
Bình Luận (0)
Comment