Đồ Nhi Chớ Hoảng, Đã Có Vi Sư!

Chương 6 - Đan Này Gia Sư Đã Phải Trải Trăm Cay Nghìn Đắng Mới Có Được

Viên đan đầy đặn mượt mà, tỏa ra hương hoa nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Có thể làm cho vị cường giả Địa Linh cảnh hậu kỳ như nàng đánh giá cao, chí ít cũng phải là ngũ phẩm đan dược.

Liễu Vân Thấm đưa tay cầm lấy Trú Nhan đan, đôi mắt đẹp kinh ngạc.

Viên đan dược trân quý như vậy, tại sao tên Đoán Thể hậu kỳ như Thẩm An Tại lại có được?

Hơn nữa đan này tên là Trú Nhan đan, chẳng lẽ...

Nàng chậm rãi nhíu mày, có chút nửa tin nửa ngờ.

Nữ đệ tử đưa đan dược nhìn thấy phong chủ nhíu mày, tưởng là do viên đan dược rách nát này chọc nàng không vui, lúc này mới mở miệng: "Phong chủ, Mộ Dung Thiên đưa đan dược đến đang còn ở dưới núi, phong chủ muốn xử lý thế nào?"

Liễu Vân Thấm khoát tay không trả lời, chỉ là ngón tay ngọc cầm lấy đan dược, do dự một hồi rồi đưa vào đôi môi đỏ mọng.

Đan này, nàng đã dùng tinh thần lực cảm giác qua, cũng không có độc tính gì, đích thật là có ích với người.

Về phần thật sự có thể trú nhan hay không, còn phải ăn xong mới có thể nhìn ra hiệu quả.

Đan dược vào cổ họng, hóa thành một cảm giác mát lạnh, mùi thơm tràn ngập miệng mũi, làm Liễu Vân Thấm không khỏi thư thái nhắm hai mắt lại.

Đan dược như dòng cam lộ quét qua tứ chi bách hài.

Nữ đệ tử nhìn phong chủ trước mặt mình, miệng nhỏ khẽ nhếch, trong mắt đầy vẻ không dám tin.

Vẻn vẹn mấy hơi thở sau, làn da đã hơi có đặc điểm phụ nữ của Liễu Vân Thấm bỗng trở nên trắng nõn sáng bóng như tuyết, nếp nhăn thật nhỏ nơi khóe mắt biến mất không thấy gì nữa.

Thậm chí, mặt mày của nàng càng thêm đẹp đẽ, khí chất xuất trần.

Nhìn qua, nghiễm nhiên trẻ ra gần mười tuổi!

"Phong chủ, ngài..."

Nữ đệ tử kinh ngạc mở miệng, có chút muốn nói lại thôi.

Liễu Vân Thấm mở đôi mắt đẹp ra, nhìn thấy sự kinh ngạc của đệ tử, quay đầu nhìn lại tấm gương trước bàn.

Trên mặt kính là một dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, môi hồng răng trắng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, có chút không dám tin.

Vốn tưởng rằng đan dược này coi như hữu hiệu, nhiều nhất cũng chỉ giúp mình trì hoãn già yếu mà thôi, nhưng bây giờ xem ra...

Nàng dường như trở nên càng đẹp hơn mười năm trước.

"Đan dược này thật là do Thẩm An Tại đưa tới?"

Nàng không quá tin tưởng mà quay đầu hỏi thăm.

"Bẩm phong chủ, là Thẩm An Tại bảo đệ tử Mộ Dung Thiên tự đưa tới."

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Liễu Vân Thấm lóe lên dị sắc, nhẹ giọng mở miệng.

"Mang ta đi gặp Mộ Dung Thiên."

...

Dưới Thanh Loan phong.

Mộ Dung Thiên thấp thỏm đi qua đi lại không thôi, trong lòng căng thẳng.

Đã hai khắc đồng hồ trôi qua nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền ra.

Chẳng lẽ đồ vật sư phụ đưa là giả, làm Liễu trưởng lão tức giận, là đang lựa chọn hình cụ?

Xong rồi xong rồi...

Trong lòng Mộ Dung Thiên đắng chát không thôi.

Hắn thắc mắc mãi, trên thế giới làm sao có đan dược thần kỳ trợ giúp người ta giữ mãi thanh xuân.

Coi như là gia tộc của mình trầm mê dược đạo nhiều năm, cũng chưa từng nghe nói qua loại đan dược này!

Nữ đệ tử đứng bên vẫn luôn xách đao nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, không khỏi cười lạnh, đã chuẩn bị để xem cảnh tượng tiểu tử này bị phong chủ nhà mình ném ra.

Nhưng vào lúc này, Liễu Vân Thấm mặc đồ xanh xuất hiện từ cửa sơn môn, bên cạnh là nữ đệ tử đi thông báo kia.

"Tham kiến phong chủ!" Lúc này nữ đệ tử cầm đao chắp tay.

Liễu Vân Thấm khẽ gật đầu, lướt qua nàng, nhìn về phía thiếu niên phía trước, đánh giá toàn thân.

"Ngươi chính là Mộ Dung Thiên?"

"Bái kiến Liễu trưởng lão, đúng là vãn bối."

Mộ Dung Thiên có chút chột dạ mở miệng, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

"Viên đan dược đó không tệ, trân quý như vậy, sư phụ ngươi có được từ đâu?"

Mộ Dung Thiên đã chuẩn bị tâm lí lãnh chịu cực hình bỗng sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu.

Khi hắn nhìn rõ dung nhan tuyệt mỹ làm người trong thiên hạ phải mặc cảm kia, hắn lập tức phản ứng lại.

Đan dược của sư phụ... lẽ nào là thật?

Không hổ là sư phụ, hắn đã nói rồi, thứ mà sư phụ lấy ra sao có thể bình thường được?

Vừa nghĩ đến đây, hắn đè nén sự mừng rỡ và vui mừng trong lòng xuống, chắp tay mở miệng.

"Bẩm Liễu trưởng lão, gia sư không cho vãn bối nói."

Liễu Vân Thấm nhíu mày: "Không cho ngươi nói, hay là đan dược này lai lịch bất chính?"

Trong lòng Mộ Dung Thiên giật thót, tròng mắt xoay chuyển vội vàng mở miệng giải thích.

"Tuyệt đối không khả năng! Đan này là khi gia sư đi Cực Bắc, nếm trải trăm cay nghìn đắng, cửu tử nhất sinh suýt nữa bị dân bản xứ luyện thành côn mới có được, dọc theo đường đi gia sư một lòng nghĩ đến Liễu trưởng lão, cho nên cắn chặt răng, đối mặt vô số hiểm cảnh nhưng cũng không lùi không bỏ..."

Liễu Vân Thấm nghe thiếu niên trước mặt nói dối đấm ngực giậm chân, đôi mắt đẹp vụt sáng.

Cái gì mà đi cực bắc, nàng quả quyết không tin.

Nơi đó hung hiểm cỡ nào, ngay cả võ giả Địa Linh cảnh như nàng cũng khó toàn thân trở ra, huống chi Thẩm An Tại là một Đoán Thể hậu kỳ nho nhỏ?

Tuy Mộ Dung Thiên nói có phần khuếch đại, nhưng đan dược này đúng là rất trân quý, có lẽ cũng không dễ dàng gì để lấy được.

Vừa nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ lại Thẩm An Tại suốt ngày sa sút trong trí nhớ kia, hơi có cái nhìn khác, khẽ thở dài.

Kỳ thật bản tính của hắn tựa hồ cũng không xấu, năm đó mấy trăm môn đồ Thanh Vân phong chết trận, chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi, cũng rất đáng thương.

Còn về chuyện theo đuổi mình lúc trước...

Là người ắt thích cái đẹp, hắn có suy nghĩ này cũng không sai.

So với những kẻ thích khoe khoang thực lực hoặc là sử dụng thủ đoạn hạ lưu, lúc trước hắn trắng trợn theo đuổi tựa hồ muốn quân tử hơn nhiều.

Ngược lại chính mình lúc ấy có chút coi thường tên phế nhân như hắn, nói ra những lời làm lòng người phát lạnh kia.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm An Tại chưa tới Thanh Loan phong lần nào, có lẽ nghe nói mình xin thuốc bốn phía, cho nên nghĩ cách lấy Trú Nhan đan này.

Lại bởi vì sợ nếu hắn đến đây sẽ làm mình thấy phản cảm, nên đành phái đồ đệ đến đưa.

Lông mi Liễu Vân Thấm run rẩy, bỗng nhiên có chút thông cảm với Thẩm An Tại.

Một Đoán Thể hậu kỳ như hắn, để sở hữu Trú Nhan đan ít nhất là Ngũ phẩm đan dược kia, có thể tưởng tượng được cái giá phải trả lớn như thế nào.

Mà Thẩm An Tại vẫn luôn là đối tượng bị người khinh bỉ ở trong tông môn, thường xuyên bị chửi rủa sau lưng.

Mặc dù chưởng môn đã nghiêm khắc ngăn cấm rất nhiều lần, nhưng cũng không thiếu một số người thích buông lời đàm tiếu trong bóng tối.

Thậm chí ngay cả chính mình cũng căm ghét hắn mà, lúc trước còn nói ra những lời như vậy.

Nhưng dù như thế, hắn cũng không buông tha, ngược lại còn để ý chuyện của mình...

"Thay ta nói cho sư phụ ngươi, đồ vật này ta nhận, về sau nếu có khó khăn gì có thể đến tìm ta."

Liễu Vân Thấm nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều.

Hai đệ tử đứng bên cạnh nghe nói như thế, mở to hai mắt, hai mặt nhìn nhau, có chút không dám tin.

Mộ Dung Thiên mừng như điên.

Không hổ là sư phụ, một viên đan dược đã có hiệu quả như thế!

Sau cơn cuồng hỉ, trên mặt hắn lại khó xử, ánh mắt lộ vẻ tự trách, giả bộ do dự, rồi lại chắp tay gật đầu.

"Đã như vậy, vãn bối liền cáo lui."

Liễu Vân Thấm bắt được vẻ tự trách cùng do dự trong mắt hắn, không khỏi hơi nhíu mày mở miệng: "Thanh Vân phong có phải gặp chuyện gì không?"

Mộ Dung Thiên gật đầu, tự trách nói: "Đều là lỗi của vãn bối, liên lụy đến sư phụ."

Sau đó, hắn nói ra chuyện thi đấu môn phái năm ngoái, sau đó Thẩm An Tại vì bảo vệ đệ tử mà gây ra mâu thuẫn với người Chấp Pháp đường.

Liễu Vân Thấm nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống: "Vì sao không sớm nói với ta?"

Mộ Dung Thiên cười khổ: "Từ trước đến nay người không thích hắn, cho nên sư phụ không muốn phiền toái Liễu trưởng lão, còn đặc biệt dặn dò, việc này không thể nói với người."

"Hắn..."

Liễu Vân Thấm nghe vậy khẽ giật mình, thở dài, "Đi thôi, ta theo ngươi trở về Thanh Vân phong."

"Đa tạ trưởng lão!"

Mộ Dung Thiên vui mừng quá đỗi, lúc này lại chắp tay cảm tạ.

Có Phong chủ Thanh Loan trợ trận, Chấp Pháp đường sao dám mạnh mẽ đuổi mình xuống núi?

Bình Luận (0)
Comment