Đồ Nhi Chớ Hoảng, Đã Có Vi Sư!

Chương 39 - Trở Thành Sư Muội Của Ta

"Vương gia, Liễu trưởng lão!"

Mộ Dung Thiên hành lễ.

"Mộ Dung tiểu hữu, có chuyện gì?" Tiêu Ngạo Hải hỏi.

Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà mở miệng: "Là như vậy, ta có một việc muốn mời Quận chúa hỗ trợ."

"Ta?"

Tiêu Cảnh Tuyết kinh ngạc: "Mộ Dung công tử cứ nói đừng ngại."

Ngay sau đó, Mộ Dung Thiên liền nói ra chuyện mình muốn nhờ nàng hỗ trợ phân chia linh dược.

Tiêu Cảnh Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

Vừa vặn nàng có chút hiếu kỳ, Thẩm trưởng lão lấy nhiều phế dược như vậy để làm gì.

Hai người Tiêu Ngạo Hải và Liễu Vân Thấm cũng không ngăn cản, lưu lại một mình Tiêu Cảnh Tuyết rồi rời đi.

Độc dược trong cơ thể Liễu Vân Triều đã bị Liễu Vân Thấm áp chế qua một lần, trong thời gian ngắn sẽ không bộc phát nữa, ngược lại không cần lo lắng.

Hai người một đường đi tới dược điền phía sau núi.

Tiêu Cảnh Tuyết hiếu kỳ quan sát nơi này.

Thanh Vân phong này cũng coi như sơn thanh thuỷ tú, tuy không có phong cảnh đặc thù độc đáo, nhưng gió nhẹ thổi vào mặt, xanh um tươi tốt làm cho tâm tình người ta sảng khoái.

Ánh mắt nàng nhìn về phía trước, khi thấy bên trong đất đai màu nâu đen sinh trưởng rất nhiều linh dược thì đôi mắt đẹp sững sờ.

"Đây là... số phế dược Mộ Dung công tử vừa rồi đã lấy sao?"

Tiêu Cảnh Tuyết có chút không dám tin mà hỏi, rõ ràng nàng nhớ rõ mùi vị lúc trước mình cảm nhận được hoàn toàn khác với bây giờ.

Hỏa Thiệt thảo và Ám Nguyệt hoa đã sớm khô héo, đã cận kề cái chết rồi mới đúng.

Sao bây giờ lại trở nên bừng bừng sức sống, dược tính sung mãn?

Mộ Dung Thiên gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ bảo ta phân loại kỹ càng số linh dược còn lại. Ta không biết linh dược, cho nên mới nhớ tới việc mời Quận chúa tới hỗ trợ."

Hắn gãi gãi đầu, vài cọng linh dược trước đó còn chưa đầy đặn như vậy, sao mới đi qua chốc lát, đã ngày càng cao ngất rồi?

"Trồng phế dược..."

Đôi mi thanh tú của Tiêu Cảnh Tuyết cau lại, bước nhẹ về phía trước quan sát vùng đất này.

Nàng ngồi xổm xuống, duỗi ra ngón tay ngọc vê một ít đất đen rồi đặt ở chóp mũi mà ngửi, sau đó cảm thấy khiếp sợ.

Trong đất này ẩn chứa sức sống dồi dào, khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí còn phì nhiêu hơn cả dược điền của Dược vương.

Nhưng cho dù là dược điền của Dược vương, cũng không thể trồng được phế dược, biến phế thành bảo!

Lẽ nào dược điền này lại là một phen huyền cơ?

Hay là nói, tạo nghệ dược đạo của Thẩm trưởng lão quá phi phàm, có thể cứu sống phế dược đã sắp chết?

Nàng nhíu mày có chút nghi hoặc, ánh mắt rơi xuống trên một cái hố bên cạnh dược điền.

Nơi đó trước kia hình như có nước, nhưng hiện tại đã khô cạn.

Trong cả mảnh dược điền bằng phẳng này, cái hố như thế quả thực có chút không được tự nhiên, dễ làm người khác chú ý.

"Vì sao phải chừa một cái hố trong dược điền này?"

Tiêu Cảnh Tuyết nghi hoặc hỏi thăm.

Mộ Dung Thiên ngẩng đầu nhìn, sau đó lắc đầu.

"Không biết, có lẽ sư phụ đã không chú ý tới, ta sẽ giúp hắn lấp đầy lỗ hổng."

Nói xong, hắn quơ xẻng lên rồi múc hai đống đất, lấp cái hố thật chặt, còn dùng xẻng dùng sức vỗ vỗ.

Lần này, hố đã vuông vức, thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều.

"Được rồi!"

Mộ Dung Thiên vỗ vỗ tay đứng lên.

Bên kia, Tiêu Cảnh Tuyết đang lựa chọn từng gốc linh dược trong bao bố.

Sau một hồi xem xét, thần sắc nàng có chút cổ quái.

"Bách Linh diệp năm mươi năm tuổi, Hắc Linh tham trăm năm tuổi, Lam Điệp quả bảy mươi năm tuổi..."

Ngoại trừ phế dược ở phía trên cùng, tầng dưới đều là linh dược hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng lại có giá khá xa xỉ ở trên thị trường.

"Thẩm trưởng lão không phải chỉ muốn phế dược sao, vậy những thứ này là?"

Nàng giơ trái cây khô héo trong tay lên, nghi hoặc hỏi thăm.

"À, cũng là sư phụ bảo ta lấy, ngài ấy nói thừa dịp Từ đường chủ còn chưa trở về Linh Dược đường, tùy tiện lấy một ít linh dược."

"Tùy tiện lấy... là được?"

Tiêu Cảnh Tuyết nhướng mày, nhìn trái cây trong tay, cùng với ít nhất là mấy chục linh dược dược hiệu thượng giai được bảo tồn nguyên vẹn trong bao tải.

Thật đúng là quá tùy tiện...

Mấy chục gốc linh dược này không có một gốc cây nào dưới năm mươi năm, còn là rất quý giá.

Cũng không biết khi đường chủ Linh Dược đường biết chuyện này liệu có tức đến thổ huyết hay không...

"Thế nào, Quận chúa có thể phân loại những linh dược này được không?"

Mộ Dung Thiên có chút mong đợi hỏi thăm.

"Có thể."

Tiêu Cảnh Tuyết gật đầu, chỉ phân loại linh dược mà thôi, đối với nàng mà nói hoàn toàn không phải chuyện khó gì.

Lúc nàng đang phân chia phế dược thì Mộ Dung Thiên ở bên cạnh cũng quan sát nàng.

Thấy khí sắc nàng tốt hơn trước khá nhiều, không khỏi mở miệng hỏi thăm.

"Độc trong cơ thể Quận chúa có thể giải không?"

Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết hơi ảm đạm, khẽ lắc đầu.

"Độc này khó giải, bây giờ chỉ có thể dựa vào công pháp của Liễu trưởng lão tiến hành áp chế để kéo dài tính mạng."

"Vậy nếu vẫn không giải quyết được thì sau này Quận chúa sẽ thế nào?" Mộ Dung Thiên hỏi.

"Thì chết một lần là thôi."

Tiêu Cảnh Tuyết mỉm cười, tuy dáng vẻ tươi cười kiên cường, nhưng nét ảm đạm đáy mắt đã gây xúc động đến Mộ Dung Thiên.

"Hôm nay các ngươi đến đây là để hỏi xem sư phụ có cách nào không đúng không, ngài nói như thế nào?"

Nàng lại lắc đầu: "Cường giả Niết Bàn cảnh sau lưng Thẩm trưởng lão vô tung vô ảnh, hắn cũng không có biện pháp gì chữa được Thực Cốt độc này của ta."

"Không chữa được?"

Mộ Dung Thiên nhíu mày, không phải trước đó sư phụ còn nói, đối với hắn, độc trên người Tiêu Cảnh Tuyết vốn không tính là gì sao?

Nhưng lúc ấy sư phụ nói, hai người không thân chẳng quen, không cần thiết phải trị liệu cho nàng mà thôi.

Chẳng lẽ sư phụ không muốn ra tay vì ngoại nhân, cho nên lấy cớ không thể chữa trị để qua loa tắc trách?

Suy nghĩ, hình như trước đó khi mình vẫn ở Thanh Vân phong, sư phụ quả thực chưa bao giờ hiển lộ trước mặt người khác.

Vẫn là lúc mình sắp rời khỏi Thanh Vân phong, sư phụ lão nhân gia hắn mới nguyện ý rời núi.

Mộ Dung Thiên vò đầu, lâm vào trong suy tư.

Hắn đang nghĩ, cho tới nay Thanh Vân phong này chỉ có hai người là mình và sư phụ, có phải quá mức vắng vẻ rồi hay không.

Sư phụ nếu tính toán mở một mảnh dược viên, về sau, công việc chăm bón linh dược, phân chia dược liệu khẳng định không ít.

Muốn hắn luyện kiếm còn được, quản lí dược viên...

Thay vì để cho một kẻ ngoại lai như mình đến quản linh dược, không bằng kéo một người vào Thanh Vân sơn để làm thay?

Nhưng mình không có quyền thay sư phụ thu đồ đệ, chỉ có thể đề xuất, sau đó để Tiêu Cảnh Tuyết tự đi bái sư, còn phải được sư phụ chính miệng đồng ý mới được.

Nghĩ đến đây, thần sắc của hắn trở nên nghiêm túc.

Nhìn hắn đột nhiên bày ra tư thế nghiêm chỉnh, Tiêu Cảnh Tuyết có vẻ không hiểu cho lắm.

"Mộ Dung công tử, làm sao vậy?"

Mộ Dung Thiên và nàng bốn mắt nhìn nhau, rồi hắn nghiêm túc mở miệng.

"Quận chúa, ngươi muốn chữa khỏi độc trên người sao?"

Tiêu Cảnh Tuyết nghe vậy thì nở nụ cười có vẻ hơi đắng chát: "Đương nhiên là muốn chữa khỏi thứ độc này, để ta có thể đi đây đi đó một mình, không cần phải cố kỵ độc tố khi nào sẽ phát tác."

"Thật ra sư phụ ta từng nói với ta, độc trên người ngươi đối với ngài mà nói thì hoàn toàn không là gì!"

Lời này vừa nói ra, bàn tay ngọc của Tiêu Cảnh Tuyết lập tức ngừng lại, hơi thở dồn dập vài phần.

Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Thiên, biết hắn hẳn không phải đang nói dối.

"Thế nhưng vì sao lúc trước ở trên điện, Thẩm trưởng lão..."

"Đó là bởi vì sư phụ không thích xen vào việc của người khác, nhất là chuyện của người ngoài."

Mộ Dung Thiên mở miệng cắt lời nàng, tiếp theo lại mở miệng giải thích.

"Trước khi ta tới Thanh Vân phong, sư phụ người chưa bao giờ quan tâm, cho dù có bị người ta nhục mạ cũng sẽ cười nhạt, một tháng trước hắn mới bắt đầu truyền thụ công pháp võ kỹ cho ta."

"Mộ Dung công tử nhập môn hơn hai năm, vì sao Thẩm trưởng lão phải chờ đến một tháng trước mới truyền cho công tử những thứ này?"

Tiêu Cảnh Tuyết hơi khó hiểu.

"Ta cảm thấy hai năm đó, sư phụ đang khảo nghiệm ta!"

"Người muốn nhận trách nhiệm lớn, tất phải tôi gân luyện cốt, bỏ đói da thịt, đọa đày thân thể..."

Mộ Dung Thiên trích dẫn câu nói Thẩm An Tại dùng để lừa hắn, thuật lại chính xác từng cách ngắt câu nhả chữ, sau đó ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt.

"Cho nên, muốn để sư phụ ta nguyện ý xuất thủ trừ độc cho ngươi, ngươi phải trở thành đệ tử của hắn, cũng chính là sư muội của ta!"

"A?"

Tiêu Cảnh Tuyết bối rối, nhìn thiếu niên áo đen trung thực khẩn thiết ở trước mắt, nàng nhất thời không kịp phản ứng.

Bình Luận (0)
Comment