Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 512

Chương 512

Kiếm Hoàng 100 tuổi lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình?

Thật sự nghịch thiên!

Nếu như những nhà giàu có Cảng Đảo và quyền quý nước ngoài vừa rồi nhìn thấy, chắc sẽ sợ chết khiếp!!!

Đối phương ngay cả binh khí kiếm Thái Hòa của mình cũng vứt đi, tuyệt đối không phải trò đùa, mà thật sự muốn quỳ xuống bái sư.

Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “Ông cũng 100 tuổi rồi, còn muốn bái tôi làm thấy?”

Nét mặt già nua của Vương Trường Sinh đỏ bừng, vô cùng kích động: “Sư phụ, cả đời Vương Trường Sinh chỉ sống vì kiếm! Chết vì kiếm!”

“Sáu mươi năm trước, tôi muốn bái Độc Cô Kiếm Thánh làm thầy, nhưng ông ấy lại nói tôi không đủ tư chất”.

“Tiền bối Độc Cô Kiếm Thánh chỉ điểm tôi nửa chiêu, giúp tôi vô cùng được lợi, trở thành Kiếm Hoàng Cảng Đảo!”

“Sư phụ, Độc Cô Cửu Kiếm cậu học của Độc Cô Kiếm Thánh chắc chắn là cho người có thiên phú đỉnh cao!”

“Ở giới võ đạo, người thành đạt làm thầy!”

“Tuổi tác không phải vấn đề, cho dù là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần thành tựu kiếm đạo mạnh hơn tôi, tôi cũng có thể bái sư!”

Vương Trường Sinh nghiêm túc nói.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Không ngờ tên nhãi này lại là một người mê kiếm!”

“Mê kiếm?”

Diệp Bắc Minh nghi vấn.

Tháp Càn Khôn Trấn ngục nói: “Mê kiếm chính là một lòng chỉ muốn luyện kiếm, không khác gì với mê võ”.

Diệp Bắc Minh dường như có suy nghĩ.

“Nhóc con, cậu nhận ông ta cũng không tồi đâu, dẫn theo bên người, tương đương đã có một tay chân đẳng cấp Võ Hoàng rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Quả thật rất tốt”.

“Vậy còn chờ gì nữa?”

Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát.

Anh khẽ nhấc tay: “Được, tôi nhận ông”.

“Đa tạ thầy!”

Vương Trường Sinh cực kỳ kích động.

Dập đầu chín cái về phía Diệp Bắc Minh.

Ầm ầm ầm…

Diệp Bắc Minh nói: “Đứng lên đi”.

“Tạ thầy ạ”.

Vương Trường Sinh chậm rãi đứng dậy.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta toàn thân máu tươi chảy ròng, bị kiếm khí của anh gây thương tích.

Anh ném qua mấy viên đan dược: “Chỗ đan dược này có thể giúp ông hồi phục vết thương”.

Bình Luận (0)
Comment