Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1117

Chương 1117

Mạc Thương Khung quá sốc, gương mặt già nua thay đổi liên hồi, thế nên không để ý sau lưng mình không biết từ khi nào đã có một còn Tật Phong Lang cao khoảng năm mét.

Nó mở cái mồm đỏ lòm như một chậu máu ra.

Rồi ngoạm xuống.

“Hả?”

Mạc Thương Khung cảm thấy sau lưng mình có gì đó lành lạnh, thế là quay đầu ra sau nhìn theo bản năng.

Đúng lúc thấy con Tật Phong Lang đang há cái mồm to tướng ra.

“Toang rồi…”

Đồng tử Mạch Thương Khung co rút lại.

“Răng rắc”.

Một nửa cơ thể của Mạc Thương khung bị Tật Phong Lang cắn ngang.

Chỉ còn một nửa người dưới của ông ta còn đứng đó.

“Mạc trưởng lão!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt hét lên đau đến thấu tận tim gan.

Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc nhìn qua, từ khi nào mà con Tật Phong Lang này xuất hiện thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, cẩn thận đấy, đây là một con Tật Phong Lang trưởng thành đã biến dị!”

“Thực lực của nó khoảng ma thú cấp ba, còn đáng sợ hơn Võ Thánh đỉnh phong nhiều!”

Diệp Bắc Minh quát lên: “Thừa thãi, tôi thấy rồi”.

Chỉ số thông minh của con Tật Phong Lang này rất cao, nó luôn nấp trong góc tối để mai phục.

Vừa thấy Diệp Bắc Minh giết Tiêu Long Cơ, Mạch Thương Khung đang mất tập trung thì nó nhảy ra đánh lén.

Diệp Bắc Minh không hề do dự chạy về phía lối vào Tật Phong Cốc, tóm lấy Hầu Tử.

Khi anh vừa định bỏ chạy.

Con Tật Phong Lang kia ăn sạch cơ thể của Mạch Thương khung chỉ qua vài ba miếng, đôi mắt đẫm máu chăm chú nhìn vào Diệp Bắc Minh.

Vút!

Ma thú cấp ba di chuyển nhanh như điện, nó lao thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh, ngăn không cho anh tháo chạy.

Diệp Bắc Minh bèn nhanh chóng lùi ra sau, định dùng thuật Đằng Không để bay lên.

Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đừng dùng thuật Đằng Không”.

“Bây giờ cậu chỉ còn lại một phần nội lực, giờ mà dùng thuật Đằng Không thì cũng không thể thoát khỏi núi tuyết được”.

“Vậy thì vào trong!”

Diệp Bắc Minh quay đầu lại.

Anh vác theo Hầu Tử nhảy vọt vào Tật Phong Cốc.

“Diệp Bắc Minh, cứu tôi…”, Văn Nhân Mộc Nguyệt thấy Diệp Bắc Minh rời đi, trong đôi mắt long lanh ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô bờ.

Bình Luận (0)
Comment