Dinh Thự Rubik

Chương 29

Khi tình yêu đích thực đến, rất nhiều chuyện trở nên phi lý. Sau hai tháng xác nhận mối quan hệ với Lý Tán, vì nhiều lý do, một phần tôi cũng muốn vậy, anh đã chuyển đến sống cùng tôi.

Anh tắm xong, chiếc áo choàng tắm để hở một nửa, hình ảnh dưới xương quai xanh khiến hai mắt tôi cứ dán chặt vào.

"Có muốn nhìn kỹ hơn không?" Cảm nhận ánh mắt rực lửa của tôi, Lý Tán ngừng lau tóc, nghiêm túc hỏi.

Tôi liều lĩnh chạy tới, không biết xấu hổ mà nói: "Muốn."

Lý Tán vứt chiếc khăn trong tay đi, kéo tôi qua: "Ánh sáng ở đây không tốt lắm."

Dứt lời, anh dẫn tôi vào phòng, nhưng bên trong tối đen như mực, tôi bực bội lẩm bẩm: "Ánh sáng ở đây tốt à?"

Bên tai vang lên tiếng cười khúc khích, anh nắm chặt cổ tay tôi: "Nhìn thôi thì có gì thú vị?"

Cuộc sống hết sức hài hòa, tôi cuối cùng cũng nhớ ra công việc chính của mình là một blogger du lịch.

"Em phải đi Vân Nam hai ngày."

Lý Tán nắm lấy tay tôi, tâm trạng có vẻ không tốt lắm: "Cho anh đi cùng được không?"

Ai mà tin người như vậy là giáo sư hả?

"Tương lai của chúng ta còn dài mà."

Tôi hôn anh.

Có lẽ biết tôi là người có lập trường nên Lý Tán không cố gắng thuyết phục nữa, đành trút cơn giận bằng cách khác.


Thế nên hôm sau tôi suýt chút trễ máy bay.

Nhìn vẻ mặt bực bội của anh, tôi không giận nữa.

Lên máy bay tôi liền thiếp đi.

Đến Vân Nam, không biết vì sao nhìn từng đóa hoa ngọn cỏ nơi đây, tôi lại có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ vô cùng quỷ dị.

Tôi thậm chí không có tâm trạng quay video, nên hẹn gặp một bác sĩ tâm lý ở thành phố A, bắt chuyến bay về ngay trong đêm.

Chưa kịp cất hành lý, tôi lập tức chạy tới phòng khám của bác sĩ Trần Phục.

Mở cửa vừa thấy anh, không hiểu sao giấc mơ về núi Trường Bạch mấy tháng trước đột nhiên hiện lên trong đầu, tuy không nhìn rõ mặt nhưng tôi luôn có cảm giác hắn là người đã chết.

Bám vào khung cửa, tôi nôn khan.

Trần Phục hoảng sợ vội vàng đứng dậy, đi tới vỗ lưng tôi: "Cô Hàn Lệ Chi?"

Tôi xua tay, Trần Phục đi rót cho tôi ly nước ấm, uống mấy ngụm ổn định lại, tôi mới ngồi xuống bắt đầu cuộc trò chuyện.

Trần Phục đeo kính gọng bạc, trông rất tri thức.

Nghe trải nghiệm của tôi, anh nhíu mày, ngón tay gõ lên bàn một cách vô thức, nói một số thuật ngữ chuyên môn mà tôi không hiểu, cuối cùng kê cho tôi ít thuốc, đồng thời yêu cầu tôi uống thuốc đúng giờ và liều lượng, dặn tôi tuần sau quay lại tái khám, nếu có gì khác thường phải lập tức liên lạc.

Không biết vì sao lúc tôi rời đi, anh nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, do dự không nói nên lời.

Về nhà, tôi bỏ thuốc vào hộp thuốc có sẵn không bắt mắt lắm, tôi không muốn Lý Tán nghĩ nhiều.


Một mình nấu ăn, đợi Lý Tán rất lâu lại không thấy anh về, tôi bực bội ngồi ở sô pha, gọi điện thoại: "Anh đi đâu vậy? Sao giờ này còn chưa về?"

"Em về rồi?" Phía bên Lý Tán truyền tới tiếng phát thanh ở sân bay.

Tim tôi đập thình thịch, nhận ra có lẽ anh đã mua vé máy bay tới Vân Nam, lòng ngọt ngào khó tả: "Chắc không phải anh đi Vân Nam đấy chứ?"

"Vẫn chưa, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh." Lý Tán cười, hơi nóng như có thể truyền qua điện thoại khiến người ta ngứa ngáy.

Lúc Lý Tán về, tôi đã ngủ quên trên sô pha, anh nhẹ nhàng đi tới, tôi lập tức tỉnh dậy.

Anh cúi người bế tôi lên, hôn đi hôn lại: "Sao về mà không nói anh biết?"

"Nói rồi sẽ không bất ngờ nữa, không phải anh cũng không nói sao? Mau vào ăn cơm thôi." Tôi ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn ấy.

Có lẽ tiểu biệt thắng tân hôn, đêm đó Lý Tán mãnh liệt hơn trước.

Thỉnh thoảng Trần Phục sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm tình trạng của tôi, tôi báo cáo chi tiết đúng sự thật, hơn nữa còn uống thuốc đúng giờ, đi tái khám đúng hẹn.

Có điều hôm nay khi tôi nhắn tin báo Trần Phục giờ mình đến tái khám, trùng hợp Lý Tán từ trong phòng tắm đi ra, từ phía sau ôm lấy eo tôi: "Em đang nói chuyện với ai mà nghiêm túc vậy?"

"Bác sĩ tâm lý." Vốn không định anh lo lắng nên tôi không nói, nhưng nếu anh đã phát hiện rồi, tôi cũng không giấu giếm nữa.

Không ngờ Lý Tán liếc nhìn màn hình di động tôi, thấy cái tên Trần Phục, sắc mặt lập tức lạnh đi: "Đừng tin anh ta."

"Sao thế? Anh biết anh ấy à?" Tôi nghi ngờ.


Ngờ đâu Lý Tán lạnh lùng hỏi lại: "Em liên lạc với anh ta từ khi nào?"

Đây là ghen à? Trần Phục quả thật đẹp trai, nhưng Lý Tán của tôi vẫn đẹp trai nhất.

"Không phải anh ăn giấm của bác sĩ đấy chứ?" Tôi buồn cười, cảm thấy anh thật dễ thương.

Lý Tán quay mặt đi, tỏ vẻ tức giận.

Ở bên nhau lâu như vậy, tôi chưa từng thấy bộ mặt non nớt của Lý Tán, đúng là vừa mới mẻ vừa lạ.

Dù rất ngạc nhiên nhưng Lý Tán đã đứng dậy đi sấy tóc, tôi đương nhiên không nói về chủ đề này nữa, chạy theo sau kéo anh ngồi xuống, cầm máy sấy sấy tóc cho anh.

Tôi vừa đặt máy sấy xuống, Lý Tán lập tức ấn tôi xuống chăn, anh ghé sát tai tôi, dáng vẻ hết sức cẩn thận: "Lệ Chi..."

Tiếng nỉ non bị sự mơ hồ nuốt chửng, tôi không nghe được câu cuối cùng của anh, nhưng hình như là "Tin anh".

Hôm sau, tôi đến phòng khám của Trần Phục đúng như lịch hẹn, anh đóng cửa lại, đẩy mắt kính, trịnh trọng nói: "Cô Hàn, những gì tôi sắp nói với cô mong cô nhất định phải tin, đồng thời phải tự bảo vệ mình."

Trần Phục nói tôi bị thôi miên, cho nên nhanh như vậy mới sa vào bể tình với Lý Tán, tôi đến Vân Nam và cảm thấy mọi thứ kỳ lạ vì tôi rời xa Lý Tán, thuật thôi miên bắt đầu mất tác dụng.

Có lẽ Lý Tán đã biết tôi từ lâu, và giấc mơ kia chính là cơ chế tự bảo vệ của não bộ khi tôi bị thôi miên lần đầu.

Nghe những điều này, tôi hoàn toàn sững sờ, thậm chí nhìn chằm chằm Trần Phục mà không chớp mắt.

"Cô Hàn, dù những gì tôi nói cô rất khó chấp nhận, nhưng qua nhiều lần thăm khám cùng những điều tôi biết về cô, đây là giả thuyết duy nhất. Khả năng cao bạn trai của cô là một tên bi3n thái rất nguy hiểm, anh ta đối xử tốt với cô tốt như vậy chưa chắc vì thích cô, có thể tâm lý đùa giỡn trước khi đi săn."

Trong lòng có một giọng nói phản bác "Không thể nào", nhưng nghe Trần Phục nói xong, chính tôi cũng không khỏi nghi ngờ, bởi vì có lẽ đúng như Trần Phục nói, tiềm thức của tôi đã bị "xâm chiếm", tôi đẩy ghế ra, nói tiếng "Xin lỗi" rồi bỏ đi.

"Cô Hàn, nếu cô nghĩ kỹ rồi có thể quay lại tìm tôi, tôi sẽ thử thôi miên cô xem có thể hóa giải thuật thôi miên của anh ta hay không."


Cảm thấy bản thân cần bình tĩnh lại, tôi lái xe đi vòng vòng, Trần Phục đột nhiên gọi điện tới.

Ngay lúc đang bực bội, tôi không nghĩ nhiều mà lập tức cúp máy.

Anh ta lại nhắn một tin: "Cô Hàn, bạn trai cô tới tìm tôi gây chuyện, may mà tôi có cách tự bảo vệ mình, cô đang gặp nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Đột nhiên tôi cảm thấy tất cả chuyện này thật buồn cười.

Lý Tán là đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu cho tôi, anh ấy là giáo viên của đại học A, học trò của hiệu trưởng, cũng là đàn anh của tôi, lý lịch trong sạch.

Tại sao tôi phải tin lời vô nghĩa của Trần Phục?

Tức giận khóa máy, tôi cầm ít tiền lẻ trên xe đi giải quyết bữa tối, còn gặp fans, chụp ảnh và trò chuyện với họ một lúc mới vui vẻ về nhà.

Tôi sẽ không tới tìm Trần Phục nữa.

Đó ít nhất là suy nghĩ trước khi tôi bước vào nhà.

Nhưng mở cửa, phòng tối đen như mực, còn tưởng không có ai, lại thấy Lý Tán nằm trên sô pha tay kẹp điếu thuốc, màu đỏ tươi của điếu thuốc trong màn đêm vô cùng nổi bật.

Vô cớ sợ hãi, tôi nắm chặt tay nắm cửa không buông ra.

"Em đi đâu? Sao không vào nhà?" Lý Tán quay đầu nhìn sang, giọng cực kỳ dịu dàng, nhưng nghe vào tai lại khiến cả người tê dại.

Ngay giây tiếp theo, tôi theo bản năng xoay người chạy ra ngoài, cảm giác sợ chết trong mơ bao trùm lấy, đèn điều khiển bằng giọng nói ở hành lang đồng loạt sáng lên, trí nhớ theo đó trở nên rõ ràng, hung thủ giết người ở núi Trường Bạch trong mơ chính là Lý Tán!

Tất cả chân thật đến mức như vừa xảy ra!

Dây giày vướng gót, mỗi khi bước đi tiếng giày của tôi vang vọng điên cuồng khắp hành lang trống rỗng.

Thang máy vẫn chưa di chuyển tới tầng này, tôi gấp gáp nhấn nút thang máy, hối hận vì đã quay về, tôi nên tin Trần Phục!

Bình Luận (0)
Comment