Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 50

Lôi Cầu nhìn bọn đệ tử này sùng bái, hắn cũng không có qua tâm.

Chuyện như vậy, hắn đã gặp qua quá nhiều, vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, hắn lại hóa chân khí thành trào thủ, cách không muốn mang Thiết Trụ đi.

Bỗng nhiên, một âm thanh băng lãnh, đột ngột quanh quẩn bên trong căn phòng.

Cùng lúc đó, một cổ to lớn vô biên khí thế, càng là sôi trào mảnh liệt, trong nháy mắt bộc phát, vẻn vẹn chỉ là khí thế, liền để cho mọi người cảm thấy phảng phất muốn ngạt thở đồng dạng.

Những nội viện, ngoại viện đệ tử không có chịu đựng nổi, sôi nổi quỳ rạp trên mặt đất.

Mà Lôi Cầu khủng bố một kích cự trào, ngay tại Thiết Trụ trước người, gần trong gang tấc, tại cổ khí thế này bạo phát xuống, gắt gao dừng lại, dù cho hắn điên cuồng tăng lên đến Cửu Trọng lực lượng, điên cuồng bộc phát, cũng vô pháp lại tiến một tấc.

"Ngươi..."

Lôi Cầu ngẩng cao đầu lên nhìn, thấy được xuất thủ đạo thân ảnh kia, lập tức chấn động toàn thân, phảng phất không thể tin được, nhưng mà hắn nghĩ lại cũng là đương nhiên.

Chỉ có Siêu Phàm cường giả, mới có thể làm cho bản thân không thể tiến thêm, dù chỉ một chút.

Ngược lại là Thiết Trụ, nhìn thấy đạo trung niên thân ảnh kia về sau, con mắt đỏ lên, gian nan đứng dậy, vội vàng hô:"Sư Tôn".

Hai hàng nước mắt từ Thiết Trụ tuôn ra, hắn ngày nhớ đem mong cũng không phải là muốn gọi vị tiền bối có ân tái tạo này là sư tôn hay sao.

Dù không hiểu sao vị tiền bối bối này lại thay Hắc y thành một bộ Huyền y, người cũng không mang theo đấu bồng.

Nhưng hình dáng kia, hắn tuyệt đối sẽ không quên.

Người đến chính là Diệp Tử Phàm, hắn từ nơi Đại Hắc học được môn dịch dung thuật pháp, cũng muốn nghiệm chứng nên đến nơi này gặp Thiết Trụ.

Không ngờ lại cho hắn nhìn thấy cảnh này.

Dịch Dung Thuật Pháp này có thể giả thành bất cứ một người nào, kể cả khí tức trên người của đối phương, cho dù là người thân cũng khó bề phân biệt.

Theo Đại Hắc nói, năm xưa cũng vì môn thuật pháp này mà lão chủ của hắn không ít lần thoát được nguy hiểm.

Thế nhưng, loại Thuật Pháp này nếu dùng Linh Lực thi triển, thời gian cũng không có dài, chỉ kéo dài một canh giờ mà thôi.

Chỉ khi tu vi cao, thời gian dịch dung mới có thể kéo dài, nhưng mà đối với hiện tại Diệp Tử Phàm mà nói, cũng đã dư xài.

Diệp Tử Phàm hóa thân thành Diệp Chính Quang nhìn xem Thiết Trụ, gật đầu nói:"Ngươi rất không tệ, không làm cho Bản Tọa thất vọng! "

Hoàn toàn chính xác, chỉ trong vòng một tháng, có thể từ nhất trọng Võ Mạch, đột phá đến Lục Trọng thật là không dễ.

Cho dù có hắn đan dược và Linh Quyết trợ giúp, nhưng chỉ lấy Phàm thể tư chất, tấn thăng đến Lục Trọng, Thiết Trụ cố gắng cũng không thể phủ nhận.

Điều quan trọng nhất là đến lúc sắp bị bắt đi, hắn cũng không có để lộ ra thân phận của mình.

Phải biết, chỉ cần Thiết Trụ nói ra sau lưng hắn có một tôn Siêu Phàm cường giả, Lôi Cầu dù thế nào cũng sẽ có điều nghi kỵ, sẽ không hạ nặng tay với hắn.

Nhưng mà hắn không nói ra, đây mới là điều đáng khen nhất, vì vậy vừa xuất hiện, hắn đã nhận Thiết Trụ là đệ tử.

Hắn đã nghĩ kỹ, sau khi hắn rời đi nơi này, Thiết Trụ nếu có một vị Siêu Phàm hậu kỳ cường giả sư tôn, con đường sau này của hắn sẽ ít chông gai hơn.

Bởi vậy, vừa xuất hiện, hắn liền dứt khoát nhận Thiết Trụ là đệ tử.

Dù sao đây cũng là Diệp Chính Quang nhận, không phải là hắn a.

"Gặp qua lão tổ!"

Lôi Cầu nhìn thấy Diệp Tử Phàm về sau, cũng chỉ cúi thấp đầu thi lễ.

Hắn không chỉ có một lần gặp qua "Diệp Chính Quang " thân ảnh, cho dù bây giờ "Diệp Chính Quang" đã từ một vị lão giả, biến thành một vị trung niên, nhưng hắn vẫn không có nhận lầm.

Ngược lại còn cho là tất nhiên, "Diệp Chính Quang "đã đột phá Siêu Phàm hậu kỳ, có thêm hai trăm năm thọ nguyên, không trẻ ra mới là quái sự.

Hắn là người của Lôi Minh tông, theo lý chỉ cần gọi "Diệp Chính Quang" trước mặt này một tiếng tiền bối là được rồi.

Nhưng ai bảo hắn đã đi theo Lôi Đồng Ngọc đến Diệp gia, thành ra hắn vẫn đã là người Diệp gia, gặp được "Diệp Chính Quang " phải cung kính kêu một tiếng lão tổ.

Lôi Cầu ánh mắt có chút oán hận nhìn Thiết Trụ, trong lòng nghĩ ngươi có một núi dựa lớn như thế, không sớm nói ra, ta biết cho dù có một trăm lá gan cũng không giám tìm ngươi làm khó dễ.

"Cái gì? Sư tôn là Diệp gia lão tổ? "

Thiết Trụ phảng phất như đi vào trong mơ, tại Diệp gia này ai không biết Diệp gia lão tổ là một người già lọm khọm lão giả, thọ nguyên không còn được bao lâu, hiện tại đang bế quan đột phá Siêu Phàm hậu kỳ.



Nếu đứng trước mặt hắn là Diệp gia lão tổ, chẳng phải là....

Thiết Trụ càng nghĩ càng kích động, nếu hắn có một vị Siêu Phàm hậu kỳ cường giả chống lưng, lo gì Võ Đạo không thành.

Có thể Thất Trọng chỉ là khởi đầu của hắn, Siêu Phàm không dám nói, nhưng mà bát Trọng, cửu Trọng là trong tầm tay.

Nhìn Những tên đệ tử nội, ngoại viện đang quỳ trên đất nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hâm mộ, ghen ghét thì hắn đã biết, đây tuyệt không phải là một giấc mộng.

"Là ngươi nói Bản Tọa đệ tử trộm đồ?" Quay lại nhìn Lôi Cầu, ánh mắt của Diệp Tử Phàm bây giờ không có vẻ thân thiện nữa, mà là tràn ngập sự vô tình và lạnh lẽo.

Từ tên Cửu Trọng Võ Mạch này nhìn thấy hắn về sau, liền đã nhận ra" thân phận Diệp Chính Quang " của hắn.

Diệp Tử Phàm tin tưởng hắn đã gặp qua "Diệp Chính Quang ", nhưng mà với Diệp Tử Phàm hắn lại không biết a.

Nhưng mà điều này có quan trọng gì, bây giờ hắn mới là người nắm giữ sinh tử của đối phương.

"Hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm! Lão tổ tông, là Lôi Cầu nhầm lẫn, Thiết Trụ thiếu gia không hề lấy đi Chu Linh quả! "Lôi Cầu trong lòng run sợ, quỳ xuống đất nhanh chóng nói.

Bây giờ trong lòng của hắn nghĩ, qua được cửa ải lần này, lập tức về diệt cái tên ngu xuẩn Thiết Thương, còn có Trương Quân hai tên này, nếu không phải bọn họ không có mắt, sẽ không làm cho hắn đối mặt với nguy cơ tử vong.

Bôi nhọ một vị đệ tử của Siêu Phàm cường giả, hắn không nghĩ mình có thể vượt qua kiếp nạn lần này.

"Hừ, vu oan Bản Tọa đệ tử, lại còn ra tay đã thương người, chỉ một câu xin lỗi liền muốn cho qua!"

Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên, khí thế kinh khủng như một tòa đại sơn đồng dạng, hung hăng đáng bay Lôi Cầu.

Cho dù Lôi Cầu là Cửu Trọng Võ Mạch cao thủ, nhưng ở trước mặt Diệp Tử Phàm, lại ngay cả phảng kháng một chút cũng không có, cả người bay xa, không biết phá hư bao nhiêu căn nhà mới dừng lại.

Nếu không phải hắn lưu thủ, Diệp Tử Phàm chỉ xuất ra khí thế, Lôi Cầu bây giờ đã chết đến tra còn không để lại.

Mặc dù vậy, Lôi Cầu bây giờ đã là hơi thở thoi thóp, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, xem bộ dạng muốn gần đất xa trời.

"Thiết Trụ! Lôi Cầu này bây giờ ta sẽ không có giết hắn, đây là ta để lại cho ngươi, chờ ngươi cường đại rồi tìm hắn thanh toán! "

Diệp Tử Phàm đứng chắp tay sau lưng, một bộ cao nhân tiền bối nói với Thiết Trụ.

Thiết Trụ toàn thân chấn động, lập tức ánh mắt sắc bén, trầm giọng hồi đáp ;"Sư tôn yên tâm, cái nhục của hôm nay, đệ tử nhất định sẽ tự tay mình rửa sạch! "

Nghe được Diệp Tử Phàm và Thiết Trụ đối thoại, Lôi Cầu toàn thân chấn động, như là ngũ lôi oanh đỉnh.

Vừa rồi hắn còn may mắn sao mình vẫn chưa có chết, còn tưởng là" Diệp lão tổ "nhân từ nương tay.

Hắn bây giờ biết, mình không có chết, thế mà còn là do Thiết Trụ ban tặng, đây rõ ràng là để hắn đương đá mài đao dùng a.

Vừa muốn giúp Thiết Trụ tôi luyện, lại không thể đã thương hắn, Lôi Cầu có thể tưởng tượng con đường phía trước của hắn tràn đầy tăm tối.

Nhưng mà hắn không một câu oán hận, so sánh với việc phải ngay lập tức chết đi mà nói, làm bồi luyện của Thiết Trụ cũng là không tồi.

Ít nhất, hắn vẫn còn sống, không phải sao.

"Nga!ngược lại là đến rất nhanh! " Diệp Tử Phàm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa.

Nơi đó có một đám người đang chạy như bay đến, cầm đầu một tên mặt hung ác trung niên nam tử, khí tức trên người so với Lôi Cầu không nhường một tấc, cũng có Võ Mạch Cửu Trọng tu vi.

"Trưởng lão! Là gia tộc chấp pháp trưởng lão. "

"Chấp pháp trưởng lão, đây không phải có Cửu Trọng Võ Mạch Diệp Cực, Diệp trưởng lão sao?"

"Hắc hắc! Lần này vị Lôi tiền bối này gặp phải xui xẻo!"

"Ai không biết Diệp Cực trưởng lão có biệt danh là Diệp diêm vương, rơi vào tay hắn không chết cũng muốn mất một lớp da!"

"Cũng chỉ trách vị Lôi tiền bối kia xui xẻo, ai bảo hắn đâm đầu vào vào họng thương chứ! "

Rất nhiều tên đệ tử điều nghị luận ầm ĩ, dường như rất nhiều ánh mắt như có như không liếc về phía Lôi Cầu, ánh mắt như nói lần này ngươi chết chắc bộ dáng.

"Chấp pháp đường Diệp Cực, bái kiến lão tổ!"

Diệp Cực thanh âm rất lớn, lấn át cả âm thanh bái kiến của những đệ tử chấp pháp khác.

"Diệp Cực sao! Tới thật là không chậm a, yên tâm đi, đệ tử của ta vẫn chưa có chết! "

Diệp Tử Phàm đương nhiên là biết ý đồ của Diệp Cực đến đây, chẳng qua là muốn thỉnh tội mà thôi.

"Lão tổ, là ta công tác không được tốt, làm phiền ngài đại giá, thật là tội chết muôn lần! " Nghe giọng điệu của "lão tổ tông" bất mãn, Diệp Cực trong lòng âm thầm kêu khổ.

Trước đây không lâu, hắn nhận được thuộc hạ báo cáo nói người của Nhị Thiếu gia muốn tìm một tên ngoại viện đệ tử phiền phức.

Hắn cũng không có để ý đến, chỉ là một tên ngoại viện mà thôi, nào có quan trọng gì, tuy nói Diệp gia quy củ rất nghiên, nhưng chỉ là để chế ước kẻ yếu mà thôi, đối với cường giả hoặc người có quyền lực, nó chỉ là một trương giấy vụn.

Chuyện như vậy hằng năm xuất hiện không ít hơn trăm vụ, chấp pháp đường có biết, nhưng cũng chỉ cho qua mà thôi.

Nhưng mà lần này lại khác, không ngờ nhị thiếu gia lại chọc phải tổ ong vò vẽ.

Khi nghe một thân tín dùng truyền âm phù báo lại chuyện nơi đây, hắn bị hù dọa không nhẹ.

Lần này liên quan đến đệ tử của lão tổ tông, làm không tốt, cái chức chấp pháp trưởng lão của hắn cũng bay đi.

Bây giờ cũng như hắn, không ít gia tộc trưởng lão, chấp sự có lẽ đã nhận được tin, lục tục chạy đến muốn nhìn hắn mất mặt đây.

"Muốn nhận lỗi hãy đến Diệp Hạo Vân nơi đó mà nhận lỗi đi! Ta không phải là gia chủ, chuyện này ta sẽ không xen vào! "Đối với những cong cong quẹo quẹo của đám người này, Diệp Tử Phàm cũng không có cảm mạo.

Hắn biết, cho dù đổi một vị chấp pháp trưởng lão khác, mọi chuyện cũng như vậy mà thôi, không ai sẽ vì một tên ngoại viện, đắc tội với nhị thiếu gia Diệp gia cả.

"Đa tạ lão tổ tha tội!" Diệp Cực thở dài nhẹ nhõm, lão tổ không truy cứu, chuyện này có môn, chức trưởng lão của hắn sẽ không đi:"Lão tổ, còn lại hắn xử lý như thế nào? "

Hắn đưa tay chỉ nằm như chó chết Lôi Cầu, xin chỉ thị, chuyện này hắn cũng không dám làm chủ, Lôi Cầu là ai, đó là người của Nhị phu nhân và Nhị thiếu gia.

Hắn là không dám động, nhưng nếu có chỉ thị của lão tổ thì khác, hắn trong lòng cũng chỉ có thể xin lỗi bọn họ.

"Chuyện này do ngươi điều tra và xử lý đi! " dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp:" Còn nữa, nói với Diệp Hạo Vân đám người không cần làm phiền ta!"

Diệp Tử Phàm từ trong Thần Thức phát hiện rất nhiều người đang hướng tòa tiểu viện nơi đây tụ tập, hắn không muốn phiền phức nên không muốn gặp mặt bọn họ.

Nói xong, hắn cũng rời đi nơi này.

"Vâng! Cung tiễn lão tổ!"

Diệp Cực vung tay, hai tên chấp pháp đường chạy đến, nâng Lôi Cầu rời đi nơi này, sau đó ánh mắt hung tợn hướng đám nội,ngoại đệ tử quét qua.

Chạm vào ánh mắt của hắn tất mọi người đều biến sắc, lập tức chạy tứ tán.

Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn về phía Thiết Trụ, lại hoàn toàn khác biệt, ánh mắt kia như nhìn thấy đã lâu cha mẹ mới gặp lại.

"Thiết thiếu gia, xin hỏi ngài có chuyện gì giận dò!"

Diệp Cực đi đến, âm thanh mang theo từng tia lấy lòng.

Lão tổ hắn không leo lên được, vì nó quá xa xôi, nhưng mà Thiết Trụ không giống, hắn cũng là một người bình thường a.

Chỉ cần làm hắn vui vẻ, không chừng một ngày nào đó có cơ hội được gặp lão tổ nhiều hơn.

"Ta hiện tại chỉ muốn cố gắng tu hành, cũng không muốn cái gì! " Thiết Trụ nhìn trên tay có thêm một chiếc bình ngọc, tâm tình phức tạp nói.

Đây là trước lúc ly khai "sư tôn " đưa cho hắn, bên trong có chứa một trăm viên Bồi Khí đan, nói là sau khi hắn đột phá thất trọng dùng.

"Thiết Trụ, ta đại diện cho gia tộc, chính thức ban tặng cho ngươi tinh anh đệ tử thân phận, nơi ở hiện tại của ngươi là trước kia Đại Thiếu gia cư ngụ, ta sẽ cho người dọn dẹp, đêm nay ngươi có thể vào ở! "

Diệp Cực đang muốn nịnh bợ vài câu, thì lại nghe một âm thanh hùng hồn truyền đến, hắn rất bực mình muốn tìm tên thọc gậy bánh xe là ai, dám chen ngang chuyện của hắn.

"Diệp Cực, bái kiến gia chủ! " Diệp Cực như quả bóng xì hơi, người khác hắn còn lí luận vài câu, nhưng mà Diệp Hạo Vân thì hắn chỉ có thể nhận túng.

Ai bảo bây giờ hắn là gia chủ đâu.

"Thiết Trụ! Bây giờ ngươi tạm thời đến Hạo Vân Cư của ta ở tạm, nhân tiện làm một cái tiểu tiệc, chúc mừng ngươi thành công đột phá Lục Trọng.!"Diệp Hạo Vân cùng Diệp Đà Tử đi đến, gật đầu xem như chào hỏi Chấp Pháp trưởng lão Diệp Cực.

Sau đó ân cần lo lắng mọi công việc cho Thiết Trụ.

Nói thật, khi nghe đến tin Diệp Chính Quang xuất hiện, hắn cùng Diệp Đà Tử kinh hoàng một hồi, bọn họ nghĩ sự tình có biến, lập tức chuẩn bị chạy khỏi Diệp gia.

Nhưng mà khi nghe được lời truyền âm của Diệp Tử Phàm bọn họ mới biết được chuyện gì xảy ra. Vì vậy, mới có thể nhanh chóng chạy đến đây.
Bình Luận (0)
Comment