Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1310


“Quy luật không gian đỉnh phong lục đoạn, dùng thích thê đấy”, Tô Minh thầm nghĩ.
Trên đường đi, nó đã hấp thụ hoàn toàn hơn 20 quy luật không gian.
Tô Minh ngay lập tức nâng cao cái nhìn và lĩnh ngộ đối với quy luật không gian.
Từ ngũ đoạn đến lục đoạn, còn là lục đoạn đỉnh phong.
Nói không khoa trương, Tô Minh có niềm tin có thể đánh thắng bất cứ Đại Đê hạ vị, kể cả là Đại Đế hạ vị vòng chín.
Cứ như bóng ma vậy.
“Định chạy à? Ai cho chạy?” cùng lúc đó, Tô Minh hét lớn, khí tức toàn thân tản ra, đưa mắt lên, thốt bốn chữ: “Không gian giam cầm!”
Quy luật không gian lục đoạn đỉnh
phong trong tay rồi.
Muốn chạy ư? Định dùng không gian và thân pháp để chạy?
Nực cười!
Quả nhiên!
Lúc đó, Minh Viêm cảm thấy toàn bộ thế giới Tiểu Thiên như bị khóa chặt.
“Minh Ảnh Thân Pháp’ của hắn ta không thể phát huy tác dụng.
Quá khủng khiếp!

Sắc mặt Minh Viêm trắng bệch.
Nêu bị chiêu này của Tô Minh đánh trúng thì chắc chắn thần hồn vỡ nát.
Ý Chí Đại Đạo hoảng hốt tới nỗi tự mình ra tay, từng tia sét màu tím cuồn cuộn trên không trung bay về phía Tô Minh nhưng không ngờ bị Tô Minh một chiêu chặn đứng.
Từ sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên ông ta căng thẳng, luống cuống, hoảng đến vậy, thật sự là có chút sợ.
“Tô Minh, cậu láo toét!”, đúng lúc này, ý chí Đại Đạo quát, cách vòm trời lần đầu ra tay một cách công khai.
Sấm sét đáng sợ như tận thê tập trung vào Tô Minh.

Tía sét ấy có màu tím đen, lượn lờ khí tức hủy diệt rốp trời.

Chỉ liếc một cái, dù là Đại Đế cũng lộ ra ánh mắt kinh hồn bạt vía.
Đó, đó, đó là ý chí đạo tự mình ra tay đấy! Quá khủng khiếp!
“Ý chí Đại Đạo? Minh Kiệt? Nêu ông dốc hết sức, mặc kệ tất cả ra tay thì có lẽ tôi sẽ sợ ông ba phần, kết quả chỉ như này?”, vốn tưởng rằng Tô Minh sẽ xong đời, dù gì cũng là ý chí Đại Đạo trong truyền thuyết tự mình ra tay! Chắc trước giờ đây là lần đầu
tiên ông ta tự mình ra tay ấy nhỉ? Có thể tưởng tượng sẽ đáng sợ như nào, nhưng Tô Minh lại khinh bỉ, chế giễu.
Anh khinh bỉ ngẩng đầu, quát: “Pháp Tắc Trường Hà, tới cho tôi!”
Vô cùng vô tận pháp tắc chợt ngưng tụ, chắc phải có gần ngàn loại tụ tập thành một con sông dài.


Chúng chồng chất thành đôi xông thẳng lên trời giống như một cơn sóng thần, chấn động đến khó tin.
“Cái gì?”, ý chí Đại Đạo kinh ngạc, đúng vậy, ông ta không có dùng hết sức vì nếu làm thế Đại Đạo quả vị sẽ cắn trả, nên vẫn không dám ra tay quá mức.

Nhưng, ông ta đã dùng hết thực lực trong giới hạn mà mình có thể ra tay rồi.
Có điều Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh lại không chút sợ hãi!
Ý chí Đại Đạo gần như có thể xác định, sấm sét diệt thê của ông ta
hoàn toàn không làm gì được Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh.
“Ầm!”
Đỉnh Thần Ma được gọi ra, non sông năm tháng chảy xuôi, khí tức thái cổ lượn lờ trên thân đỉnh.
Đỉnh Thần Ma nổi tiếng một vùng xuất hiện giữa trời kéo theo vô tận áp bách, đập thẳng về phía bàn tay khổng lồ.
Cả đất trời như bị kéo vào thời đại của chiến trường Thần Ma tràn ngập khói thuốc súng, sự sống và cái chết xoay vần, Hỗn Độn bấp bênh, pháp tắc ảm đảm.

Dường như có một tiếng nói tràn đầy khí tức hủy diệt vang lên bên tai, khiến lòng người chấn động, đi sâu vào tận tâm hồn.
“Đỉnh Thần Ma?”, cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ phá hủy không gian đến từ một hư không xa xôi thời thái cổ rõ ràng run lên.

Kế tiếp, một tiếng quát
hư không: “Minh Kiệt, ông mất cả trăm triệu năm cũng không thể lấy được đỉnh Thần Ma, cuối cùng lúc này lại ở trong tay tên này? ông khiến lão tổ quá thất vọng rồi!”
Minh Kiệt chính là tên của ý chí Đại Đạo.

Bình Luận (0)
Comment