Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 88

“Cậu Bạch, như vậy không được đâu.” Liễu Y Y vẻ mặt khó xử. Nếu là bình thường cô ta nhất định sẽ nhận lấy thẻ này. Thẻ bạch kim ba tỷ, không phải sẽ khiến các bạn học thân thiết của cô hâm mộ chết sao.

Nhưng bây giờ, bên cạnh còn có Trần Dật Thần, nếu để Trần Dật Thần hiểu lầm giữa cô ta và Bạch Quảng Nghĩa có quan hệ gì đó không thể cho ai biết thì thật không hay rồi.

“Không có gì không được, sau này hai chúng ta sẽ là người một nhà, thẻ hội viên bạch kim này là quà gặp mặt anh tặng em. Nếu em thật thích nơi này thì dù có là thẻ hội viên kim cương anh cũng có thể tặng cho em.” Bạch Quảng Nghĩa hào phóng nói. Một tấm thẻ hội viên kim cương ở đây là ba mươi tỷ, hơn nữa không phải cứ có tiền là có thể làm được, anh còn phải có quyền thế, thu hút được sự chú ý của mấy cổ đông của Quốc tế Cửu Long.

“Vậy… được.” Liễu Y Y miễn cưỡng mỉm cười, nói. Bạch Quảng Nghĩa nói như vậy là chỉ muốn lên mặt với Trần Dật Thần và A Hào mà thôi, tặng cô thẻ hội viên chỉ là một mặt, chủ yếu là Bạch Quảng Nghĩa muốn đả kích sự kiêu ngạo của Trần Dật Thần và A Hào một chút.

Nhưng Bạch Quảng Nghĩa không biết, phía sau Trần Dật Thần nhà giàu siêu cấp Nước H nên Trần Dật Thần đang xem anh ta y như xem khỉ con.

“Y Y, vườn cây ăn quả, bãi săn còn có trường bắn em đang nhìn thấy, thật ra chỉ là vườn bên ngoài của Quốc tế Cửu Long.” Sau khi xe đi tiếp được một lúc, Bạch Quảng Nghĩa nở nụ cười thần bí.

“Vườn bên ngoài?” Liễu Y Y hơi kinh ngạc, xe cũng đã chạy hết mấy chục cây số rồi mà vẫn còn đang ở vườn bên ngoài sao, Cửu Long trang sao lại lớn như thế? Hơn nữa nghe ý của Bạch Quảng Nghĩa thì Cửu Long trang còn có vườn bên trong, nhưng trước kia cô ta chưa từng nghe nói đến.

“Đúng, vườn bên ngoài.” Bạch Quảng Nghĩa đắc ý cười: “Thật ra, Cửu Long trang còn có vườn bên trong, vườn bên trong mới là sản nghiệp quan trọng của Cửu Long trang, nhưng hầu hết mọi người đều không biết đến sự tồn tại của vườn bên trong này.”

“Vườn bên trong, cũng chỉ có tầng lớp thượng lưu của Kim Lăng mới có thể đi vào.” Giọng nói của Bạch Quảng Nghĩa đầy vẻ khoe khoang. Dứt lời, anh ta còn liếc nhìn Trần Dật Thần và A Hào phía sau, châm chọc nói: “Hai kẻ nhà quê các người đúng là khá may mắn, lão chó già Cố Minh Sâm kia lại bị tôi nhốt ở vườn bên trong, lát nữa khi đi gặp Cố Minh Sâm, các người có thể trợn to mắt chó của mình mà nhìn kỹ cảnh sắc vườn bên trong một chút, có lẽ đây là cảnh tượng sau cùng mà các người nhìn thấy trong đời.”

Trần Dật Thần cười khinh thường, xem như anh đã biết rốt cuộc sức mạnh của Bạch Quảng Nghĩa ở đâu. Không có gì bất ngờ xảy ra, thì Quốc tế Cửu Long này là do đám con nhà giàu giống như Bạch Quảng Nghĩa dựng nên. Tất nhiên phía sau đám con cái nhà giàu đó còn có thế lực nọ kia chống lưng, những thế lực này chính là chỗ dựa của Bạch Quảng Nghĩa. Sau khi chạy thêm hai phút nữa thì xe dừng lại.

Ánh mắt Trần Dật Thần nghiêm lại, trước mắt là một lâu đài cổ phong cách Châu Âu cổ đại. Phía trước lâu đài cổ đứng khá nhiều vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe, nhóm vệ sĩ này rõ ràng chuyên nghiệp hơn vệ sĩ bên ngoài nhiều.

Hơn nữa, ánh mắt của bọn họ sắc bén như chim ưng, thậm chí Trần Dật Thần còn phát hiện trong đó có không ít người đã từng tham gia chiến trường, hơi thở lính đánh thuê trên người tản ra nồng đậm.

Ở trong nơi rừng núi sâu hoang vắng này lại có thể xây dựng một tòa lâu đài cổ canh phòng nghiêm ngặt như thế, thật khó tưởng tượng. Trần Dật Thần lập tức thu hồi sự coi thường lúc trước, chủ nhân của tòa lâu đài cổ này rất có dã tâm, hơn nữa cũng không đơn giản, không hề giống tên Bạch Quảng Nghĩa ngu xuẩn này.

Bạch Quảng Nghĩa xuống xe trước, Trần Dật Thần và A Hào theo sát phía sau. Đi đến trước cửa lâu đài cổ, một vệ sĩ nhìn có vẻ là người dẫn đầu mỉm cười tiến lên: “Cậu Bạch, cậu Thanh đã ở bên trong chờ rồi.”

Bạch Quảng Nghĩa khẽ vuốt cằm, nói: “Tôi dẫn bọn họ đi vào.” Dứt lời, anh ta còn liếc mắt nhìn Trần Dật Thần, khiêu khích nói: “Tên nhà quê, bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp, nếu đã đi vào thì dù cậu muốn đi ra cũng khó đấy.”

Trần Dật Thần mỉm cười, không trả lời, bước thẳng đến cửa chính lâu đài cổ. Bạch Quảng Nghĩa cười khẩy, đi vào rồi, ông đây sẽ khiến mày ngay cả hối hận cũng không kịp. Sau khi đi vào trong lâu đài cổ, Trần Dật Thần mới phát hiện, trong lâu đài cổ lớn như vậy lại không có một ai. Lúc này Bạch Quảng Nghĩa lấy ra một tấm thẻ, quét thẻ mở ra một cửa tự động màu đen, trong cửa có thang máy thông xuống mặt đất.

“Thì ra là dưới đất…” Trần Dật Thần thầm hiểu rõ. Bốn người lập tức đi vào thang máy, Bạch Quảng Nghĩa ấn tầng ngầm số 5, thang máy bắt đầu chìm xuống, vài giây sau đã đến tầng ngầm số 5.

Cửa vừa mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền đến, còn có từng đợt tiếng thét chói tai. Trần Dật Thần nhíu mày nhìn lại, phát hiện giữa ngọn đèn mờ ảo là một quầy bar, nam nữ đang điên cuồng lắc lư trong sàn nhảy.

Trên bàn ghế dài đặt đủ loại rượu tây nổi tiếng và quý giá, còn có không ít viên thuốc nằm trong danh sách cấm. Ngồi trên ghế sô pha dài, phần lớn đều là nhà kinh doanh thành công nổi tiếng, còn có những nhân vật quyền lực của giới chính trị. Nhưng lúc này, những tinh anh, quý ông này lại hoàn toàn không có vẻ nho nhã như ở bên ngoài, kẻ nào cũng đang trái ôm phải ấp, Trần Dật Thần thậm chí còn nhìn thấy một nữ ngôi sao hạng hai rất nổi tiếng ở Kim Lăng.

Bình thường, cô gái này luôn tỏ vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng ở đây lại sắc mặt ửng hồng, ôm hôn một người đàn ông như chỗ không người, tay người đàn ông này đang sờ soạng khắp người cô ta. Bạch Quảng Nghĩa không hề tỏ ra ngạc nhiên về những chuyện này, rõ ràng anh ta rất quen thuộc.

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Y Y tràn đầy vẻ ngỡ ngàng, có vẻ không dám tin trong Cửu Long trang lại còn có một nơi âm u như thế.

Đi về trước hơn một trăm mét, rời khỏi quán bar, là một sàn boxing. Trong sàn boxing, chỉ có một lôi đài, nhưng xung quanh lại có không ít khán đài. Lúc này, trên sàn boxing hai bóng dáng cường tráng đang tàn sát lẫn nhau, nhưng khiến người ta kinh ngạc là trên người hai võ sĩ này đang vật lộn sống chết mà không hề mang đồ bảo vệ gì.

Chiêu thức họ dùng cũng không phải là chiêu thức vật tự do, mà là kỹ thuật giết người được dạy phổ biến trong quân đội, từng chiêu từng chiêu đều đoạt mạng.

Chỉ một lúc sau, một người trong đó đã máu thịt đầm đìa, bị đánh đến không còn hình người, rõ ràng không sống không nổi nữa. “Ầm.” Người đó bị đá ngang một cái bay ngang ra ngoài, đập vào mặt đất bên cạnh ngoài lôi đài. Trên khán đài, không ít người hưng phấn đứng lên, mặt đỏ gay.

Cũng không ít người vẻ mặt ảm đạm, thầm mắng xúi quẩy.

“Chết tiệt! Thằng vô dụng này được nói là quán quân vật lộn của tỉnh, thế mà còn chưa chịu được mười phút, mẹ đồ rác rưởi.”

“Ông đây lại còn cược mười lăm tỷ trên người hắn, lần này tất cả đều đổ xuống sông xuống biển rồi.”

Trần Dật Thần cũng không kinh ngạc, rõ ràng những người này đều là dân cờ bạc, cái bọn họ cược là tính mạng của người khác. Loại lôi đài sinh tử này rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng trong nước đã có lệnh cấm, tuy nhiên vẫn có người bị cám dỗ bởi lợi ích mà lén mở ra.

Trận quyền vừa nãy, là trận quyền đen bất hợp pháp, hơn nữa nhìn tiền thưởng, tiền đánh bạc trong bệ thì tiền đặt cược cũng không nhỏ, đã sắp đạt đến con số ba trăm tỷ rồi, tiền đặt cược lớn như thế, ở nước ngoài cũng rất ít gặp.

Trần Dật Thần chợt cảm thấy hơi tò mò, rốt cuộc ông chủ phía sau Quốc tế Cửu Long là ai? Ở nơi u ám như thế mà khách tới nơi này lại hoàn toàn không lo lắng đời tư bị tiết lộ ra ngoài, rõ ràng bọn họ rất tin vào năng lực của ông chủ nơi này.
Bình Luận (0)
Comment