Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 683

CHƯƠNG 683: ĐÁNH LÉN

Anh ta muốn hoàn toàn phế bỏ Trần Dật Thần, để giải tỏa mối hận trong lòng!

Trong lúc đó, anh ta nâng chân lên, bay thẳng đến phía Trần Dật Thần tấn công phía dưới anh, phía dưới là bộ phận yếu ớt nhất của cơ thể, mặc dù nội kình của Trần Dật Thần mạnh mẽ, nếu bị một cước này đá trúng, Trần Dật Thần không chết cũng bị phế đi.

Nếu như là người khác có lẽ sẽ trúng chiêu, nhưng người anh ta đối mặt lại là Trần Dật Thần .

Nếu như Trần Dật Thần ngay cả thủ đoạn lừa bịp này cũng không nhìn ra được, thì anh cũng không thể sống đến bây giờ.

Thấy một cước của Sở Hà đá tới đây, Trần Dật Thần không chút do dự, giơ bảo đao Thanh Long lên, chém xuống.

Bảo đao Thanh Long, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, cho dù là gang cũng bị chém thành từng đoạn, càng đừng nói đến một chân đều là máu thịt, một đao này hạ xuống, chân của Sở Hà giống như đậu hũ non bị bảo đao chém đứt.

“A…”

Sở Hà kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, máu chảy xối xả.

Vẻ mặt và lời nói vừa rồi của anh ta, chỉ là vì khiến cho Trần Dật Thần buông lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội lấy đi tính mạng của Trần Dật Thần, không ngờ rằng gieo gió gặt bão, chân anh ta bị chém đứt.

“Hừ, con chó không đổi được tính đớp cứt, sư phụ có đức hạnh gì, học trò cũng là cái đức hạnh ấy!”

Trần Dật Thần cầm bảo đao Thanh Long trong tay, ngạo nghễ đứng nhìn Sở Hà, lời nói tràn đầy sự khinh thường.

Biểu hiện vừa rồi của Sở Hà, để cho mọi người nghĩ rằng vị thiên kiêu này đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, mà trong mắt sư phụ của anh ta Vương Nhất Đao lại lóe ra một tia sáng, ông ta biết học trò của mình muốn làm gì.

Thật không ngờ, phản ứng của Trần Dật Thần nhanh như vậy, không chỉ tránh được đòn nghiêm trọng, còn dễ như trở bàn tay chém đứt chân của Sở Hà.

Tất cả chuyện này nói thì chậm, thật ra những chuyện đó xảy ra với tốc độ ánh sáng, từ lúc Trần Dật Thần tránh được đòn tấn công, chém đứt chân Sở Hà, gần như là xảy ra trong nháy mắt, mọi người hoàn toàn dừng lại tại chỗ.

Trận quyết đấu hôm nay có thể nói là vô cùng đặc sắc, nội dung liên tục không ngừng, khi thì chiếm ưu thế, khi thì bị thua, chuyện trái ngược này khiến cho mọi người phải thổn thức một hồi.

Sở Hà nằm trên mặt đất, đã bị máu tươi nhiễm đỏ cả người, anh ta nhìn Trần Dật Thần, trong ánh mắt chứa đầy sự thù hận, cũng có cả sự hối hận.

“Khốn kiếp, nếu không phải lúc bắt đầu tao khinh thường mày, bị mày đá rơi binh khí, con sâu cái kiến như mày có tư cách sủa trước mặt tao!” Sở Hà nằm trên mặt đất, lời nói tràn đầy sự hối hận.

“Ha ha ha!”

Nghe được lời nói của Sở Hà, Trần Dật Thần cười ha hả không dứt, nói: “Sở Hà ơi Sở Hà, vốn dĩ tao còn xem mày như đối thủ, thật không ngờ mày lại nói ra những lời như vậy, không chịu thua sao? Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như mày, chuyện kia thật là đáng buồn! Không ngờ rằng người được xưng là người truyền thừa võ học cổ, bây giờ lại không có cốt khí như vậy!”

Trần Dật Thần vừa nói xong, Sở Hà nhổ ra một ngụm máu tươi, anh ta bị lời nói của Trần Dật Thần làm cho tức giận, lúc này cảm thấy ngực bị chặn một hơi, cực kỳ nghẹn khuất.

Mấy người Võ Trí Châu, Quản Nam Thiên nghe được cuộc đối thoại giữa Sở Hà và Trần Dật Thần, đều im lặng.

Bọn họ cảm thấy Trần Dật Thần nói không sai, đấu võ chỉ có thắng thua, không có nếu như, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng Sở Hà nói không sai, anh ta quả thật đã khinh thường, nếu không phải ngay từ đầu Trần Dật Thần đã giống như mãnh hổ, làm cho Sở Hà không thể nào sử dụng hết sức, ngay sau đó lại đá rơi đao của Sở Hà, khiến cho Sở Hà vừa mới tiếp xúc đã rơi vào thế yếu, nếu không phải bởi vì những chuyện này, như Sở Hà nói, chưa chắc Trần Dật Thần sẽ thắng hoặc là nói chưa hẳn sẽ thắng một cách nhẹ nhàng như vậy.

Lúc này, Vương Nhất Đao tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như cánh tay của ông ta không bị đứt, ông ta hận không thể xông lên đánh Trần Dật Thần vỡ thành từng mảnh.

Sở Hà là một tay ông ta bồi dưỡng ra, cho dù là võ học hay dược vật đều là tốt nhất, hơn nữa vì rèn luyện ý chí cho Sở Hà, ông ta cũng đã phải tốn rất nhiều công sức.

Khi ông ta thấy Sở Hà chưa đến ba mươi tuổi đã đột phá Hóa Kình trung kỳ, cho dù là ở thời xưa hay là hiện tại, Sở Hà cũng có thể xưng là thiên kiêu, là người xuất chúng nhất trong những người cùng thế hệ.

Ở trước mặt thực lực này, ông ta cho rằng Trần Dật Thần sẽ phải chết không nghi ngờ, chuyện rửa sạch oan khuất cho bản thân mình đã nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng!

Lúc này, tất cả tưởng tượng đều tan thành bong bóng, khi vừa bắt đầu quyết đấu, Sở Hà bởi vì khinh địch nên rơi vào thế yếu, vừa rồi lúc Sở Hà hỏi Trần Dật Thần học loại võ học nào, trong lòng ông ta đã dâng lên một tia hy vọng, bởi vì ông ta đã nói với học trò duy nhất này.

“Chỉ cần có thể đạt được mục đích của bản thân mình, chỉ cần có thể đánh bại đối thủ, sẽ không tiếc bất cứ giá nào, không quản dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần người thắng cuối cùng là cậu, như vậy tất cả lịch sử đều là người thắng viết!”

Sở Hà thất bại, nguyện vọng báo thù của Vương Nhất Đao rơi vào khoảng không, lúc này nhìn Sở Hà nằm trên mặt đất, ông ta là sư phụ nhưng lại không có một chút thương xót nào, nếu có chỉ là oán hận, hận đối phương không kiếm được khí, không thể giúp ông ta báo thù.

Sở Hà nằm trên mặt đất há mồm thở dốc, sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi, sau khi phun máu ra, vẻ mặt anh ta hơi trầm xuống, thù hận nhìn Trần Dật Thần , tràn đầy không cam tâm: “Tao thật sự không cam tâm!”

“Phế vật vô dụng, thua là thua, cậu còn sống để làm gì!”

Không đợi Trần Dật Thần trả lời, sư phụ của Sở Hà, Vương Nhất Đao đứng ở xa xa lạnh lùng lên tiếng, khi ông ta thấy, Sở Hà không thể báo thù cho ông ta, như bây giờ, chỉ biết làm cho ông ta mất mặt.

Nghe thấy lời nói của Vương Nhất Đao, Sở Hà ngây người một lúc, quay đầu nhìn sư phụ của anh ta, vẻ mặt khó có thể tin, anh ta không ngờ rằng sư phụ của mình lại nói như vậy.

“Hừ, nhìn thấy không? Đây là sư phụ mà mày tôn kính, mày chẳng qua chỉ là con cờ của ông ta mà thôi, chờ khi mày không còn tác dụng, ông ta sẽ không chút do dự vứt bỏ mày, thậm chí là giết mày, tao nghĩ bây giờ người hy vọng mày chết nhất không phải là tao, mà là sư phụ của mày!”

Lời nói của Vương Nhất Đao đã khiến cho Sở Hà không thể chấp nhận, không ngờ Trần Dật Thần lại nói ra, suy nghĩ vốn có của sư phụ anh ta.

“Mày câm miệng cho tao!”

Sở Hà hét lớn một tiếng, động tới vết thương một lần nữa, trong miệng máu tươi chảy ròng.

“Sư phụ, có phải như vậy không? Tôi chẳng qua chỉ là công cụ để thầy báo thù thôi sao? Tôi chỉ có giá trị như vậy thôi sao?”

Trong mắt Sở Hà lộ ra sự bi thương, nhìn sư phụ của anh ta, đây là người thân duy nhất của anh ta trên đời này, anh ta đã coi sư phụ như là ba của mình, anh ta sợ hãi, anh ta không sợ chết, mà sợ tất cả lời nói của Trần Dật Thần đều là thật.

“Cậu tự sát đi!” Vương Nhất Đao không thèm liếc mắt nhìn Sở Hà, thản nhiên trả lời anh ta.

“Thật sự là như vậy! Được, được, được, không ngờ Sở Hà tôi lại phải dùng cách này để chấm dứt, được!”

Một tia hy vọng duy nhất trong lòng Sở Hà tan vỡ, anh ta nói vài tiếng được, nội kình trong tay phải bắt đầu khởi động, vỗ một chưởng vào lồng ngực của mình, cắt đứt sức sống.

Sở Hà đã chết, anh ta không chết dưới đao của Trần Dật Thần , mà là ánh ta tự sát, nhưng tất cả là vì lời nói cuối cùng của sư phụ anh ta.

Lúc này, bầu không khí tĩnh lặng lại, bên tai mọi người còn quanh quẩn lời nói trước khi chết của Sở Hà, vài tiếng được kia, để lộ ra sự tuyệt vọng trong lòng anh ta.

Trần Dật Thần mặt không thay đổi nhìn cảnh trước mắt, hôm nay Sở Hà chắc chắn phải chết không nghi ngờ, chỉ có điều ngay cả Trần Dật Thần cũng không nghĩ rằng, anh ta sẽ dùng cách này để kết thúc.

“Vương Nhất Đao, nói thế nào thì Sở Hà cũng là học trò của ông, hơn nữa lại là học trò duy nhất của ông, tại sao ông lại nhẫn tâm như thế?”

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Thương Bác phái Thiên Sơn không nhịn được lên tiếng, phái Thiên Sơn của bọn họ có chút nguồn gốc liên quan đến nhà họ Vương, đến bây giờ cũng còn giao tình.

Bình Luận (0)
Comment