Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 539

CHƯƠNG 539: MỘT ĐAO KINH KHỦNG

Trần Dật Thần như vậy ai có thể ngăn cản?

“Cậu hỏi tôi sao tôi biết?” Miyamoto Yuichi rất bực bội, chuyện xảy ra quá đột ngột, trong suy nghĩ của ông ta cho dù thanh niên thấp bé không địch lại được với Trần Dật Thần thì cũng sẽ không thua nhanh như thế, ít nhất anh ta vẫn có thể uống Âm Dương Đan và tiêu hao gần hết thể lực của Trần Dật Thần nhưng ai có thể ngờ được thậm chí anh ta còn không đỡ nổi một cú đấm đã bị Trần Dật Thần đánh bại.

“Tiếp theo nên làm gì?”

Có võ giả của Thương hội Thiên Thủy hoang mang lo sợ hỏi, thực lực của Trần Dật Thần đã vượt qua đánh giá cấp bậc của Miyamoto Hanzo, nói là cấp độ SSS cũng không ngoa.

“Còn có thể làm gì? Chỉ có thể lên đài thì nuốt Âm Dương Đan ngay!”

Trong mắt Miyamoto Yuichi xẹt qua một tia tàn nhẫn, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể liều chết một phen, vốn dĩ kế hoạch của họ là có thể không uống Âm Dương Đan thì sẽ không uống Âm Dương Đan, nhưng Trần Dật Thần lại dùng một quyền phá tan nhận thức của họ.

Không uống thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội uống.

Nghe thấy những lời này của Miyamoto Yuichi, sắc mặt của ba tên võ giả còn lại bên Thương hội Thiên Thủy đều tái đi, lên đài liền nuốt Âm Dương Đan ngay, như vậy tương đương tuyên bố tử hình họ.

“Miyamoto, thực lực của nước N các ông có vẻ như không được tốt lắm.”

Chỗ ngồi khách quý, lần đầu tiên trên mặt Quản Nam Thiên hiện lên nụ cười. Trần Dật Thần một quyền đấm chết thanh niên thấp bé, chẳng những quét sạch mọi sự sa sút trước đó của Thương hội Trung Hải mà còn khiến thể diện các võ giả nước H tăng lên không ít.

“Quản Nam Thiên, ông ít nói châm chọc đi, cuộc đánh cược còn chưa kết thúc đâu!” Giờ phút này sắc mặt Miyamoto Hanzo cực kỳ xấu, ông ta cũng không ngờ cuộc đánh cược hôm nay sẽ có kết quả như vậy.

Hơn nữa vừa rồi Trần Dật Thần đánh ra một quyền kia hoàn toàn không giống như là một Ám Kình hậu kỳ bình thường có thể đánh ra được…

“Vẫn chưa kết thúc?” Khóe miệng Quản Nam Thiên nhếch lên nghiền ngẫm: “Vậy chúng ta rửa mắt chờ xem là được rồi.”

Sau khi dùng một cú đấm đánh bại thanh niên thấp bé, Trần Dật Thần cũng không xuống đài, anh trực tiếp ở lại trên đài, tiến vào trạng thái khoanh chân ngồi thiền.

Tất nhiên là cảnh tượng này mọi người đều nhìn thấy.

Cho dù là ai thì đều có thể nhìn ra được giờ phút này Trần Dật Thần đang nắm bắt thời gian để điều hòa kình khí.

“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ một quyền vừa rồi của anh ta hao phí quá nhiều kình khí?”

“Rất có thể! Tôi cảm thấy kình khí trong cơ thể anh ta đã bị một quyền vừa rồi kia rút sạch.”

“Nói như vậy thì hiện tại anh ta đã là thùng rỗng kêu to rồi?”

“Cho dù không thùng rỗng kêu to thì e rằng cũng không khác biệt lắm, dù sao tối hôm qua anh ta còn bị thương, một quyền vừa rồi cực kì mạnh mẽ, e rằng tác động đến vết thương của anh ta.”

Mấy tuyển thủ của Thương hội Thiên Thủy thảo luận với sự nghi ngờ không thôi.

“Trương sư huynh, Trần Dật Thần có phải dùng bí thuật gì kích thích khả năng tiềm ẩn hay không?” Hồ Khải Tinh có chút không cam lòng nhìn thoáng qua Trần Dật Thần trên đài. Nước N có thuốc Âm Dương Đan kích thích khả năng tiềm ẩn thì đương nhiên nước H cũng có bí thuật kích thích khả năng tiềm ẩn. Anh ta thấy một quyền vừa rồi của Trần Dật Thần rất có thể là thông qua bí thuật bùng phát ra, nếu không thì sau khi đánh bại thanh niên thấp bé anh sẽ không ngay cả võ đài cũng không xuống đã trực tiếp tranh thủ thời gian ngồi điều tức trên võ đài.

“Sao tôi biết được.” Trương Thiên Dụ có chút bực bội lắc đầu, giờ phút này tâm trạng của anh ta rất phức tạp, một mặt anh ta hi vọng Trần Dật Thần thắng, bởi vì cuộc đánh cược này liên quan đến mặt mũi của giới võ thuật nước H, nếu như Trần Dật Thần có thể thắng thì tất nhiên thể diện của giới võ thuật nước H được tăng mạnh.

Nhưng mặt khác anh ta lại không hi vọng Trần Dật Thần thắng, bởi vì Trần Dật Thần thắng thì sẽ thể hiện anh ta là một kẻ vô dụng.

Là đệ tử hàng đầu của Long Hổ Sơn, trong lần đánh cược này vai trò của anh ta còn không lớn bằng một võ giả tán tu, nếu chuyện này truyền đi e rằng thể diện của Long Hổ Sơn sẽ bị mất hết.

Ba phút sau trận đánh cược tiếp theo bắt đầu.

Võ giả bên Thương hội Thiên Thủy lên võ đài lần này là một thanh niên vác đao trên lưng.

Đệ tử của Đao Thánh.

Chỉ một cái liếc mắt Trần Dật Thần liền nhìn ra lai lịch của thanh niên này.

Chắc chắn là đệ tử của Đao Thánh hơn nữa còn là đệ tử xếp hạng khá cao của Đao Thánh.

Bởi vì đao ý trên người thanh niên này gần như đã biến thành bản chất thực.

Đây là một đối thủ có thực lực không kém bao nhiêu so với mình. Dưới đài, Vương Kiền cũng đang âm thầm đánh giá trong lòng, cùng là thiên tài anh ta có cảm giác cực kì nhạy cảm với khí tức cường giả, gần như chỉ cần liếc mắt một cái anh ta có nhìn ra được phần lớn trình độ thật sự của võ giả.

Người như này chắc là có thể ép thực lực thật sự của Trần Dật Thần ra chứ? Vương Kiền đang nghĩ ngợi thì thanh niên vác đao kia lại cắn răng, làm một động tác khiến toàn bộ hiện trường đều bất ngờ.

Anh ta lấy từ trong túi ra hai viên Âm Dương Đan, sau đó trực tiếp nuốt xuống!

Giờ phút này, toàn bộ hiện trường hết sức kinh hãi.

Chẳng ai ngờ rằng thanh niên vác đao sẽ quyết đoán như thế, thậm chí còn chưa đấu với Trần Dật Thần đã trực tiếp nuốt Âm Dương Đan xuống, đây không phải đang đánh cược mạng sống của mình sao?

Hai viên Âm Dương Đan vào miệng tan ra, trên người thanh niên vác đao trong nháy mắt bộc phát ra một luồng kình khí.

Không đến một giây, luồng kình khí này đã bao phủ toàn bộ hiện trường.

Dưới đài đông đảo võ giả sắc mặt cùng nhau biến đổi, sau khi nuốt Âm Dương Đan vào thì thực lực của thanh niên vác đao này ít nhất cũng đến trình độ Ám Kình đỉnh phong!

“Giết!”

Thanh niên vác đao nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt đỏ như máu đánh về phía Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần híp mắt, tiện tay đánh ra một quyền.

Một quyền này cũng không mang theo bao nhiêu kình khí, nhưng lại cho người thanh niên một cảm giác nguy cơ sống còn trước nay chưa từng có.

Trán thanh niên nổi gân xanh lên, chém ra một đao.

Trong không khí không ngừng truyền đến âm thanh không trung nổ tung chói tai.

Một luồng đao khí hình cầu vồng dài chừng bảy, tám mét trong nháy mắt từ trên trời giáng xuống, hướng về phía Trần Dật Thần chém mạnh xuống.

Dưới đài.

“Shhh! “

Dưới đài không ít người không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, không hổ là đệ tử của Đao Thánh, một đao kia của thanh niên đã hoàn toàn đã vượt qua trình độ của Ám Kình.

Cho dù là các võ giả lớn tuổi hung ác cũng không thể chém ra một đao đẹp đẽ như vậy.

Thế đao khủng bố như vậy, Trần Dật Thần nên dùng cái gì để ngăn cản?

Rất nhanh Trần Dật Thần đã đưa ra đáp án.

Đó chính là tay!

Dùng tay cản!

Trần Dật Thần giơ hai lòng bàn tay lên, hai dấu tay khổng lồ từ bóng mờ biến hóa huyền ảo bay lên trời, mạnh mẽ cầm luồng đao khí cầu vồng dài bảy mét ở trong tay.

Rực rỡ!

Bao la hùng vĩ!

Cảnh tượng không thể tưởng tượng được ở trước mắt khiến ánh mắt vô số người kinh ngạc.

Nếu không phải Trần Dật Thần và thanh niên tuổi trẻ còn ở đó, chắc chắn mọi người sẽ không tin kình khí mênh mông như thế lại do hai người trẻ tuổi đánh ra.

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Vô số kình khí trong không trung giao thoa, âm thanh nổ tung chói tai không ngừng vang lên.

Sắc mặt thanh niên đỏ lên, trái lại Trần Dật Thần lại vẻ mặt lạnh nhạt.

“A!”

Dường như sự nhẫn nại đã đến cực hạn, thanh niên lần nữa gầm thét một tiếng, anh ta thôi thúc kình khí trong cơ thể bằng bất cứ giá nào, thậm chí ngay cả tai mắt mũi miệng đã bắt đầu chảy máu.

Ầm!

Luồng đao ý cầu vồng theo âm thanh mà tăng lên, từ bảy mét ban đầu biến thành mười mét.

Sau khi biến thành mười mét, hai tay của thanh niên bỗng nhiên đè xuống, luồng đao cầu vồng dài mười mét hung hăng chém về phía Trần Dật Thần.

“Bùm!”

Trên võ đài phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc.

Sau khi luồng đao cầu vồng chém xuống, trong nháy mắt nổ tung, tạo nên vô số bụi đất.

Toàn bộ võ đài đều bị phủ đầy bụi đất, đến mức mọi người hoàn toàn không thể nhìn thấy trong bụi đất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, thời gian ba mươi giây đã qua đi, nhưng bụi đất trên võ đài vẫn không có dấu hiệu tiêu tan.

Bình Luận (0)
Comment